Lâm Vi năm nay vừa tròn 26 cái xuân xanh, so với Triệu Mộ Tịch thì lớn hơn hai tuổi, ba năm trước các nàng quen biết nhau khi cả hai cùng làm phục vụ cho một quán rượu, hai người ăn ý với nhau cho nên thuận lý thành chương chơi cùng một chỗ.
"Em biết cô ấy sao?" - Lâm Vi có chút bất ngờ.
Gặp mặt một lần thì làm sao có thể gọi là quen biết, Triệu Mộ Tịch lắc đầu một cái:
"Không quen. . . Nhưng đêm nay em đã gặp cô ấy."
Lâm Vi lôi kéo Triệu Mộ Tịch, không thể chờ đợi được nữa muốn nói tình huống cụ thể của cuộc trao đổi này:
"Hôm nay chị nhận được hai đơn hàng, nhiệm vụ mà bọn họ ủy thác cho mình dĩ nhiên là giống nhau, em nói xem có trùng hợp không?"
"Để hai người này chia tay sao?"
Triệu Mộ Tịch nhíu mày, chỉ vào hai tấm hình trên bàn.
"Đúng vậy, em biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Làm một việc nhưng sẽ được hai phần thù lao."
Triệu Mộ Tịch không ngốc, Lâm Vi chỉ điểm cái gì, nàng liếc mắt một cái liền có thể hiểu.
"Không hổ là đồ đệ do chính tay chị đào tạo, có tiền đồ nha."
Vấn đề rất đơn giản, tháng sau Kỷ tổng của HK cùng Hạ tổng của Đằng Phi sẽ đính hôn, ngày hôm nay bạn gái cũ của Hạ tổng là La Đình đến tìm Lâm Vi, cô ta muốn Lâm Vi ngăn cản hai người kia đính hôn, sau khi chuyện đó thành công thì thù lao sẽ là 25 vạn. Lâm Vi còn chưa kịp cùng Triệu Mộ Tịch nói chuyện này thì tiếp theo lại nhận được điện thoại của Kỷ nhị tiểu thư, là khách quen của Lâm Vi. Kỷ Nhị tiểu thư cũng đưa ra giá cả giống như vậy muốn Lâm Vi ngăn cản hai người kia đính hôn.
Triệu Mộ Tịch nằm sấp trên bàn ăn, nghe xong thì buồn bực nói:
"Bạn gái cũ làm như vậy còn có thể hiểu được, Kỷ nhị tiểu thư làm như vậy... thì đây là tình huống gì? Người đó dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt của cô ấy. . ."
"Họ Hạ kia chính là một củ cải lớn thích lăng nhăng, làm cho muội muội không chịu nổi chuyện tỷ tỷ của mình gả nhầm cho kẻ kia, cho nên tính toán phá hoại chuyện này. Lại nói đây là chuyện nhà của người ta, em quản nhiều như vậy để làm gì, nếu như em không muốn nhận công việc này thì chị sẽ đi tìm người khác."
Lâm Vi ở trước mặt nàng dụ dỗ:
"25 vạn đó nha, Triệu Mộ Tịch. . ."
25 vạn, một năm liều sống liều chết làm việc Triệu Mộ Tịch cũng không tìm được nhiều tiền như vậy, nếu như cuộc trao đổi này có thể thành công, vậy nợ của mẹ nàng sẽ có thể trả hết, Triệu Mộ Tịch chỉ có hai cái nguyện vọng, một trong số đó chính là trả hết nợ cho mẹ mình; thứ hai là có một căn nhà của riêng mình ở thành phố A.
Còn chưa rõ mẹ ruột nàng thiếu nợ người ta bao nhiêu, hơn nữa tiền đặt cọc ở thành phố A quả thực là lời nói mơ mộng hão huyền.
"Ai nói em không làm."
Hiếm khi gặp được một thảo thuận tốt như vậy, nếu như họ Hạ là một kẻ tra nam, các nàng làm như vậy cũng không tính là quá thiếu đạo đức.
"Liền quyết định như vậy đi, chị sẽ đem nhiệm vụ này chia ra." -Lâm Vi cầm hai tấm hình trong tay, cân nhắc chuyện gì đó.
Kỷ tổng, Kỷ Dữ Đường. . . Triệu Mộ Tịch đọc thầm tên gọi này ở trong lòng, nhìn bức ảnh của cô, nhớ tới buổi tối hôm nay cùng cô tiếp xúc, Kỷ tổng nhất định là một nhân vật không đơn giản, trực giác của phụ nữ nói cho Triệu Mộ Tịch biết như vậy.
"Đại Vi, đây chính là lão tổng của quốc tế HK, chị nói xem hai con tôm nhỏ như chúng ta có thể làm được chuyện này sao?"
Năm mươi vạn thù lao tất nhiên là rất hấp dẫn, nhưng lần này đối tượng các nàng cần ứng phó không phải là người bình thường, Kỷ gia cùng Hạ gia là hào môn có tiếng ở thành phố A, có tiền có thế, không phải là loại người để cho hai nàng có thể trêu chọc.
"Chị dự định làm thế nào?"
"Không hy sinh hài tử không bắt được sói, em xem bọn họ là người bình thường, đừng có tạo áp lực trong lòng, chúng ta không phải am hiểu nhất chính là diễn kịch sao. . ."
Lâm Vi cười đến cực kì ung dung, sau đó nói tiếp:
"Em yên tâm đi, cuộc sống riêng tư của những người này loạn lắm, sẽ không tệ nếu hai chúng ta quấy rối một chút."
"Rốt cuộc là chị định làm gì?"
Tuy rằng Triệu Mộ Tịch hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng đã đoán được tám phần rồi, muốn cho một đôi tình nhân nhanh chóng chia tay, không có gì hơn là diễn một vở kịch khiến cho bọn họ trở nên lạc lối vượt quá giới hạn.
"Chuyện này đơn giản thôi, Kỷ nhị tiểu thư nói rằng tỷ tỷ của mình xem trọng nguyên tắc nhất. . ."
Lâm Vi còn chưa nói hết, Triệu Mộ Tịch liền ngắt lời:
"Chị muốn đi 'câu dẫn' Hạ Tề sao?"
"Thông minh nha, chị sẽ đi 'câu dẫn' Hạ Tề."
Lâm Vi mỉm cười đem bức ảnh của Kỷ Dữ Đường nhét vào trong tay của Triệu Mộ Tịch:
"Em sẽ đi 'câu dẫn' Kỷ đại tiểu thư, đến lúc đó chúng ta hai bút cùng vẽ, nội ứng ngoại hợp, đảm bảo tỷ lệ thành công sẽ tăng gấp đôi."
Câu dẫn thành công sẽ khiến cho bọn họ cùng song song di tình biệt luyến, nếu như câu dẫn không thành công thì chơi quá trớn một chút diễn một vở kịch lớn để cho bọn họ chia tay với nhau là được, mấy ý đồ xấu xa này đều nằm đầy trong đầu của Lâm Vi.
(*) 移情别恋 : di tình biệt luyến : đã yêu một người nhưng sau đó lại không yêu nữa mà đi tìm một tình yêu mới , cũng có nghĩa là thay người yêu như thay áo.
Không nghe lầm chứ, Triệu Mộ Tịch dùng tay chỉ vào chính mình, rồi chỉ vào Kỷ Dữ Đường trong hình:
"Em đi câu —— dẫn —— cô ấy? !"
Triệu Mộ Tịch đem hai chữ "câu dẫn" kéo dài ra, bởi vì nàng muốn xác nhận một chút, Lâm Vi nói 'câu dẫn' có phải là đang nói về ý nghĩa truyền thống của 'câu dẫn' không.
Ngạc nhiên gì chứ. Lâm Vi tiếp tục vùi đầu vào món mì chưa ăn xong:
"Loại như thế này trước đây cũng không phải chưa từng diễn qua. . ."
"Ta cũng không có. . . kinh nghiệm đến gần nữ nhân kinh mà."
Hai chữ 'câu dẫn' này quá rõ ràng, Triệu Mộ Tịch thay đổi một số từ ngữ có ý nghĩa tương đương:
"Hơn nữa, những chuyện như thế này, không phải là nên tìm nam nhân sao?"
Lâm Vi tiếp tục trêu chọc nàng:
"Ai bảo Kỷ tổng 'không gần nam sắc', cũng chỉ có thể để em lên tiếp cô ấy thôi."
Bạn gái cũ của Hạ Tề là La Đình, lúc trước đã tìm qua nam nhân đi trêu chọc Kỷ Dữ Đường, căn bản là tiếp cận không được, sau đó La Đình mới tìm tới Lâm Vi, nghe người ta nói Lâm tiểu thư am hiểu nhất chính là giải quyết loại vấn đề như thế này.
Không gần nam sắc?
". . . Cô ấy là cong à?"
"Đã có bạn trai thì làm sao là cong hả? Chỉ là Kỷ đại tiểu thư có phòng bị quá lớn đối với nam nhân, tiếp xúc gần gũi cũng là một vấn đề. Đương nhiên, nếu như em có lòng tin sẽ bẻ cong được nàng, cái đó càng tốt hơn nha~"
Lâm Vi vỗ nhẹ vào đầu của Triệu Mộ Tịch:
"Mộ Tịch, nếu như em thật sự muốn hai mươi lăm vạn kia, vậy thì nỗ lực làm cho cô ấy yêu thích em đi, mặc kệ hắn là nam hay nữ. . ."
Tốt nhất là thích đến. . . cam tâm tình nguyện từ bỏ đính hôn.
Để một nữ nhân yêu thích nàng? Nói ra cũng nhẹ nhàng, chẳng trách Lâm Vi nguyện ý cùng nàng chia thù lao 50:50, hoá ra là đem vấn đề khó khăn lớn như vậy đẩy qua cho nàng.
Triệu Mộ Tịch nhanh tay trao đổi bức ảnh trong tay mình với Lâm Vi, làm sao cũng cảm thấy Kỷ Dữ Đường không dễ đối phó như Hạ Tề, so với nữ nhân, Triệu Mộ Tịch càng am hiểu giao tiếp với nam nhân hơn, bởi vì Triệu Mộ Tịch cũng là nữ nhân cho nên nàng biết tâm tư của nữ nhân so với nam nhân càng phức tạp hơn.
"Em đi câu dẫn Hạ Tề, chị đi câu dẫn Kỷ Dữ Đường nha."
"Lần này em sai rồi, Hạ Tề là một kẻ già đời, em còn quá non nớt để đi đối phó hắn, Kỷ Dữ Đường cũng không giống như vậy, từ nhỏ đã là chim hoàng yến được thương yêu chiều chuộng, đẳng cấp tương đối thấp, càng thích hợp với em. Chuyện này em không có quyền lợi lựa chọn. . ."
Lâm Vi dùng tay đem bức ảnh của Kỷ Dữ Đường đặt ở trên đầu vai của Triệu Mộ Tịch, cười đến cực kì đê tiện:
"Mộ Tịch, sau này Kỷ tổng chính là người của em, trong một tháng này, em phải phụ trách người ta cho thật tốt."
"Lâm Vi, chị đây là độc đoán lộng quyền - Không được!"
Lâm Vi vén tay áo lên:
"Được, vậy thì đành phải dùng phương pháp dân chủ quyết định."
Hai người đồng thời hô lên:
"Kéo búa bao —— "
Cái kéo của Triệu Mộ Tịch thua cái búa của Lâm Vi.
"Ha ha ha ha, em vẫn nên nghe lời tỷ tỷ đi."
Lâm Vi cười lớn một trận, tiếp theo là từ trong túi xách lấy ra một phong thư mời màu đỏ:
"Cơ hội gặp mặt đều đã chuẩn bị cho em rồi, buổi tối ngày mai lúc bảy giờ, địa chỉ viết ở trên đây, nên nắm bắt cơ hội đi."
Lại là tiệc rượu, bọn họ từ đâu tới mà có nhiều tiệc rượu như vậy, Triệu Mộ Tịch tiếp nhận thiệp mời, quay sang đưa tay làm ra một cái "OK" với Lâm Vi.
Lâm Vi đi rồi, Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Kỷ Dữ Đường một hồi lâu, kỳ thực buổi tối sau khi cùng cô nói hai câu, Triệu Mộ Tịch cũng có chút ngạc nhiên, đến tột cùng thì cô là một nữ nhân như thế nào? Triệu Mộ Tịch nằm vật xuống ghế sofa, thở ra một hơi thật dài, thời gian một tháng để phá hoại buổi đính hôn của hào môn, hai mươi lăm vạn thù lao, nghe tới thật hoang đường. . . Nhưng nàng thực sự rất cần hai mươi lăm vạn này.
Ngày thứ hai, vì tiệc rượu buổi tối, Triệu Mộ Tịch lại đi thuê lễ phục.
Bảy giờ rưỡi tối, Triệu Mộ Tịch mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt đi quanh quẩn ở trong buổi tiệc rượu, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân tối hôm qua, trải qua nửa giờ chờ đợi, nàng rốt cuộc cũng đã chờ được lần thứ hai các nàng "tình cờ gặp gỡ". Triệu Mộ Tịch đứng ở một góc khuất không ai chú ý, nhìn Kỷ Dữ Đường từ xa, hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân hở vai màu đen, nếu như tối hôm qua là dịu dàng đoan trang thì ngày hôm nay Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô lạnh lùng nhưng gợi cảm, chỉ là cô vẫn như cũ đang kéo cánh tay của một nam nhân, nam nhân kia, chính là Hạ Tề.
Triệu Mộ Tịch không dám tùy tiện tiến lên chào hỏi, chỉ lén lút chú ý đến cô, nhiều lần Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô cũng đang nhìn mình, hay là do ảo giác, dù sao trong tiệc rượu nhiều người như vậy...
Một giờ trôi qua, Triệu Mộ Tịch vẫn chưa nói lời nào với cô, nếu như bị Lâm Vi biết được, nhất định là cười chết nàng. Triệu Mộ Tịch cũng biết, nếu như đêm nay nàng không cố gắng tiếp cận Kỷ Dữ Đường thì sau này muốn ngẫu nhiên gặp được cô cũng không dễ dàng như vậy.
Triệu Mộ Tịch đang đợi một thời điểm thích hợp.
"Dữ Đường, công ty tạm thời xảy ra một chút sự tình."
"Không sao, anh đi trước đi."
"Chờ một lát anh sẽ để tài xế tới đón em." Hạ Tề nói xong rồi rời khỏi.
Thời cơ đã đến, Hạ Tề đi rồi thì cũng không trở lại nữa. Nói không chừng, bên kia Lâm Vi cũng đã bắt đầu hành động, có đôi khi Triệu Mộ Tịch thật sự rất khâm phục thủ đoạn của Lâm Vi, giống như là người nào cũng biết, gọi là đến mà kêu là đi.
Triệu Mộ Tịch làm ra vẻ thờ ơ, đi dạo một lúc, sau đó. . .
"Kỷ tổng, chào cô —— "
Triệu Mộ Tịch nhìn ra chiều cao của cô cũng là 170, nhưng khí tràng lại mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, quả nhiên nữ nhân thành thục có mùi vị khác. Triệu Mộ Tịch thích bí mật quan sát người khác, sau đó sẽ áp dụng nó trong các loại trường hợp khác nhau, nhưng có một loại nàng không bao giờ có thể học được, giống như sự tu dưỡng và khí chất trên người của Kỷ Dữ Đường.
Kỷ Dữ Đường đã chú ý tới Triệu Mộ Tịch từ lâu, lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy sẽ có cảm giác, hơn nữa bộ quần áo của Triệu Mộ Tịch mà đứng ở trong đám người kia, rất là dễ làm người khác chú ý:
"Cô là...?"
"Kỷ tổng không nhớ tôi sao?"
Triệu Mộ Tịch mỉm cười sờ lỗ tai của mình.
"Ngày hôm qua trong dạ tiệc. . ."
Nàng cười lên khiến cho trên mặt có hai cái lúm đồng tiền, lúc này Kỷ Dữ Đường mới biết nàng và cô bé tối hôm qua là một:
"Là cô. . ."
"Ừm."
Có nhân sẽ có quả, không nghĩ tới ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp còn có thể làm nền cho ngày hôm nay, Triệu Mộ Tịch tiếp tục lộ ra nụ cười tràn đầy sức sống:
"Thật đúng lúc, nói ra tôi còn chưa chính thức tự giới thiệu mình, tôi tên Triệu Mộ Tịch."
Triệu Mộ Tịch rất xinh đẹp, hơn nữa thuộc về loại không có tính công kích, đặc biệt là lúc cười lên, sẽ không có ai chán ghét nụ cười "trong sáng và thuần khiết" như vậy, bất kể là nam hay nữ.
Triệu Mộ Tịch hướng về phía cô đưa tay ra, trong bầu không khí có chút lúng túng, cũng may là cô vẫn cùng chính mình bắt tay, tuy rằng rất qua loa.
Kỷ Dữ Đường chỉ là cười nhạt hơi gật đầu, liền không có đoạn sau.
Đây là kiểu trò chuyện lúng túng điển hình, xem ra Kỷ đại tiểu thư là một mỹ nhân lạnh lùng, Kỷ Dữ Đường không có chủ động nói tên của cô với Triệu Mộ Tịch, điều này làm cho trong lòng Triệu Mộ Tịch cũng có một chút mất mát.
"Đêm nay Kỷ tổng đi một mình sao?"
"Ừm."
Kỷ tổng trả lời, có thể nói là một chữ quý như vàng, giữa lúc Triệu Mộ Tịch đang suy nghĩ nên nói đề tài gì tiếp theo thì. . .
"Bằng hữu của tôi có việc nên đã rời đi trước, Triệu tiểu thư cũng đi một mình sao?"
Triệu Mộ Tịch "khá là giật mình" mỉm cười, trong giọng nói xen lẫn bất đắc dĩ:
"Bằng hữu của tôi cũng vậy, để một mình tôi ở lại nơi này."
"Kỷ tổng, có thể cùng uống một ly với tôi không?"
Triệu Mộ Tịch giơ ly rượu trong tay lên cao.
"Cạn ly."
Một ly rượu qua đi, Kỷ Dữ Đường đã bắt đầu chủ động cùng nàng tán gẫu:
"Uống nhiều rượu như sẽ không có sao chứ? Tôi thấy vừa rồi cô đã uống không ít."
Nói như vậy, vừa rồi cô ấy thật sự đã nhìn mình, thì ra là không phải tự mình đa tình, mà cô cũng không như trong tưởng tượng của mình, xa vời không thể chạm tới .
Triệu Mộ Tịch thực sự vừa mới uống thêm hai ly nữa, ở nơi này được uống rượu miễn phí, không uống sẽ uổng phí, hơn nữa nàng cũng không cần lái xe về nhà:
"Tửu lượng của tôi vẫn còn tốt."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)