"A......" Triệu Mộ Tịch dạng chân nhắm mắt than nhẹ, nàng ôm chặt lưng Kỷ Dữ Đường, trên mặt hiện lên vẻ nhẫn nhịn lại vui thích.
Kỷ Dữ Đường chầm chậm hôn lên vành tai nàng, thân mình dính sát vào nhau, hợp cùng một chỗ.
Cốc cốc cốc --
Không sớm một chút, không muộn một chút, cố tình lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Triệu Mộ Tịch vốn đang thở gấp, lúc này nàng ngừng thở đột nhiên mở mắt ra, đẩy đẩy Kỷ Dữ Đường đang đè trên người mình, "... A...... Có người kìa......"
Triệu Mộ Tịch lập tức cảm thấy có tật giật mình, cô sợ hãi vì ảo tưởng mình là nạn nhân, nàng hiện lo lắng nhất là cửa chưa khóa, trong khoảnh khắc đầu nàng đã nghĩ ra một trận “bắt gian tại giường”.
Lúc này, phía dưới vẫn đang bị lấp đầy, Triệu Mộ Tịch cảm giác Kỷ Dữ Đường ngừng lại, nhưng một lúc sau ngón tay cô lại bắt đầu co giật, Triệu Mộ Tịch không kịp chuẩn bị, nhíu mày, tay trái nắm chặt dra giường, cắn một ngụm lên vai Kỷ Dữ Đường.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
"Đừng để ý......" Kỷ Dữ Đường thở hổn hển, nhìn bộ dáng Triệu Mộ Tịch nằm dưới thân mình ý loạn tình mê, cong môi mỉm cười, Kỷ Dữ Đường không chỉ tiếp tục động tác trên tay mà còn bắt nạt nàng lợi hại hơn.
"A......" Ngoài cửa vẫn có người đang chờ, càng không thể phát ra âm thanh, Triệu Mộ Tịch lại càng không nhịn được kêu ra tiếng, không trách nàng được, chỉ có thể trách Kỷ Tổng xấu xa. Ân, yêu đương vụng trộm càng thêm kích thích... Triệu Mộ Tịch phải trả giá đắt vì lời nói của mình.
Sâu sâu cạn cạn, khi nặng khi nhẹ, còn thêm tiếng gõ cửa, Triệu Mộ Tịch sắp bị Kỷ Dữ Đường tra tấn đến điên rồi, thế nhưng lại có một loại hưng phấn kích thích khác lạ.
"Thích không?" Kỷ Dữ Đường hôn trán nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Mỗi lần Kỷ Dữ Đường muốn nàng đều phải nghiêm túc hỏi nàng có thích hay không, Triệu Mộ Tịch chết cũng không thừa nhận, rõ ràng luôn đi theo tiết tấu của người ta mà động thân thể, miệng lại ấp úng mà nói, "Đủ rồi......"
Đầy mặt chưa ăn no, Kỷ Dữ Đường sao có thể tha thứ cho nàng, đúng lúc trừng phạt thay cho buổi tối hôm đó, "Đủ rồi mà phía dưới còn cắn chặt vậy......"
Triệu Mộ Tịch nghe xong lấy mu bàn tay che mặt, thân thể vô cùng thành thật.
Kỷ Dữ Lộ đứng ở cửa, đã đến giờ ăn sáng cũng không thấy hai người kia, Kỷ gia ăn sáng luôn luôn đúng giờ, Kỷ Dữ Đường lại càng chưa từng dậy trễ. Kỷ Dữ Lộ lại gõ cửa một lúc, áp tai lên cửa mà nghe, sau đó gào lên, "Chị, chị có ở bên trong không?"
Không ai trả lời.
Lúc này, chuông điện thoại cũng vang lên, là di động của Kỷ Dữ Đường. Di động vừa lúc đặt trên tủ đầu giường bên tay trái Triệu Mộ Tịch, một lần lại một lần vang lên, động tác trên tay Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng hơn, "Cục cưng, giúp chị lấy điện thoại qua đây."
Hai tay Kỷ Dữ Đường đang bề bộn nhiều việc, nhất là tay phải.
Triệu Mộ Tịch phát điên, lúc này còn có tâm tình tiếp điện thoại, Kỷ Tổng thật dũng cảm không như người thường. Triệu Mộ Tịch duỗi tay trái, từ từ chạm vào, tên người gọi là "Dữ Lộ", "Là Dữ Lộ......"
"Em bắt đi." Nhìn thấy là Kỷ Dữ Lộ, Kỷ Dữ Đường trực tiếp kêu Triệu Mộ Tịch tiếp, cô thích nhìn dáng vẻ Triệu Tiểu Thư xù lông, khó chịu lại còn hưởng thụ.
"A...... Kỷ Dữ Đường!" Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô cố ý, tuyệt đối là cố ý, tiếng gõ cửa vang lên, chuông điện thoại cũng vang.
"Nếu không tiếp, Dữ Lộ sẽ vào đây đó."
So với Kỷ Tổng, Triệu Mộ Tịch thật sự cảm thấy mình thuộc loại da mặt mỏng.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng đập cửa bên ngoài liền ngừng lại, bên tai Triệu Mộ Tịch lập tức truyền đến thanh âm om sòm của Kỷ Nhị Tiểu Thư, "Chị, chị ở trong phòng sao? Đang đợi chị ăn sáng nè."
"Xuống liền." Triệu Mộ Tịch cố nhịn mới nghẹn ra được hai chữ này.
Kỷ Dữ Lộ vừa nghe không phải Kỷ Dữ Đường, lập tức nghĩ ngay đến Triệu Mộ Tịch, trong lòng thầm than, hai người này thật đúng là nửa ngày cũng tách không ra, "Hai người tranh thủ đi nha, đang chờ đó......"
"Được...... A......" Còn chưa kịp cúp điện thoại, Kỷ Dữ Đường đột nhiên “như vậy” một phen, Triệu Mộ Tịch không nhịn nổi kêu ra tiếng, tuy chỉ là một tiếng ngắn ngủi, hơn nữa lập tức ngưng lại, nhưng Kỷ Dữ Lộ nghe được rất rõ ràng. Mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên hiểu được, Kỷ Dữ Lộ vô cùng xấu hổ...... Hai người này thật sự đủ rồi đó, mới sáng sớm có thể bớt phô trương chút hay không.
Kỷ Dữ Đường nằm trên người Triệu Mộ Tịch, duỗi tay trái lấy điện thoại từ trong tay Triệu Mộ Tịch, giọng nói rõ ràng khôn giống thường ngày, "Mọi người ăn trước đi, thuận tiện nói một tiếng với ba, chị tìm Mộ Tịch có việc, chút nữa mới xuống dưới."
Kỷ Dữ Lộ: "......"
Có chuyện gì mọi người trong lòng đều rõ ràng, Kỷ Dữ Đường thật sự khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Kỷ Dữ Lộ đến giờ vẫn khó có thể chấp nhận đây là chị nàng, có lẽ là bản tính ẩn sâu vài chục năm rốt cuộc lộ ra, Kỷ Dữ Lộ thấy mình phải tập quen thôi.
Cúp điện thoại rồi, tiếp tục chuyện còn dang dở, may hôm nay không đi làm, bằng không giờ này chắc chắc muộn rồi. Chỉ là Triệu Mộ Tịch cảm thấy không tốt lắm, nàng lần đầu tiên đến Kỷ gia, nào có khách thức dậy còn muộn hơn chủ nhà, bất lịch sự quá rồi.
Hiện tại không phải ở căn hộ, Kỷ Dữ Đường đương nhiên có chừng mực, vui thích qua đi, hai nàng ôm nhau nằm một lát mới vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo.
Sáng sớm thức dậy, Kỷ Dữ Đường như thường lệ giám sát cân nặng của Triệu Mộ Tịch, nhìn tháng này con số vẫn không cao lên, cô nhéo khuôn mặt Triệu Mộ Tịch hỏi, "Ngày hôm qua không ăn cơm đàng hoàng đúng không?"
"Làm gì có tâm tình." Triệu Mộ Tịch thuận tiện oan ức một câu, Kỷ Tổng đúng là lợi hại, mỗi ngày công việc bề bộn bận bịu như vậy còn nhớ rõ cân nặng của mình. Nhìn cân nặng tăng lên, Triệu Tiểu Thư thấy hơi sầu, ở cùng Kỷ Dữ Đường, ước chừng nặng thêm mười cân. Sau khi có Triệu Mộ Tịch bầu bạn, bệnh dạ dày của Kỷ Dữ Đường cũng khá hơn rất nhiều, có người bên cạnh chăm sóc đương nhiên không giống trước.
"Hôm nay chị không đi đâu, chỉ ở nhà với em."
"Được nha." Triệu Mộ Tịch kéo tay Kỷ Dữ Đường ở trên lưng mình ra, "Nên xuống lầu rồi."
Chờ Kỷ Dữ Đường dẫn Triệu Mộ Tịch xuống lầu, Kỷ Dữ Lộ đang cùng Kỷ Miễn ăn bữa sáng.
"Ba, chào buổi sáng --"
"Chú, chào buổi sáng."
"Cùng nhau ăn sáng đi." Kỷ Miễn ngẩng đầu nói với Kỷ Dữ Đường, "Con cũng thật là, chuyện gì cũng không thể ăn bữa sáng lại nói."
Kỷ Dữ Đường chỉ cười cười, sau đó bảo Triệu Mộ Tịch ngồi cạnh mình. Kỷ Dữ Lộ ngồi đối diện bọn họ uống sữa, Kỷ Dữ Lộ không sao nhìn thẳng hai người trước mắt này được, lại nghĩ tới thanh âm mới vừa rồi trong điện thoại khiến người miên man bất định, xem ra bọn họ chơi đủ rồi, nếu không buổi sáng có thể nhanh vậy sao?
"Ba, khi nào mẹ về?" Kỷ Dữ Lộ thuận miệng hỏi.
"Vài ngày nữa, phải lo chuyện triển lãm thiết kế, một đống tuổi rồi còn bận trong bận ngoại, nói cũng không nghe." Kỷ Miễn bất đắc dĩ lắc đầu. Hề Vân rất hiếu thắng, lúc trước, khi sinh hạ Kỷ Dữ Đường, Kỷ Miễn sợ bà quá mệt mỏi, kêu bà ở nhà làm vợ thôi, bà không chịu một lòng phải làm học thuật. Hiện tại bận hơn phân nửa đời người cũng nên về hưu, nhưng giáo sư Hề vẫn không ngơi tay, "Có thời gian hai con cũng khuyên nhủ bà ấy đi."
Ăn sáng xong, buổi sáng Kỷ Miễn còn có khách đến thăm, Kỷ Dữ Đường đưa Triệu Mộ Tịch rời đi trước, Kỷ Dữ Lộ cũng không muốn ngồi nhà, theo sau Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch rời khỏi.
Trong xe, Kỷ Dữ Đường lại một lần nữa đeo nhẫn cho Triệu Mộ Tịch, cô biết Triệu Mộ Tịch đang băn khoăn điều gì, Kỷ Dữ Đường ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, "Chuyện của chúng ta, chị sẽ tìm thời gian nói với bọn họ, chiếc nhẫn này, sau này em không cần tháo xuống."
Mặc dù Kỷ Dữ Đường nói vậy, trong lòng Triệu Mộ Tịch vẫn thấp thỏm, "Có sớm quá không? Em vẫn chưa có chuẩn bị......"
"Ở bên cạnh chị là được rồi, không cần em chuẩn bị cái gì, chuyện này nói sớm cũng tốt, nói muộn cũng tốt......" Kỷ Dữ Đường cười sờ đầu nàng, "Chuyện của chị, tự chị có thể làm chủ, tóm lại em hẳn là nên tin tưởng chị, không được miên man suy nghĩ."
Kỷ Dữ Đường lo nàng miên man suy nghĩ, tự tìm phiền não cần thiết.
"Vâng." Triệu Mộ Tịch cười hôn nàng, ngọt ngào, loại cảm giác này thật tốt.
Ý tưởng theo đuổi Lâm Vi của Kỷ Dữ Lộ không phai nhạ theo thời gian, ngược lại càng điên cuồng lan tràn sinh trưởng. Chỉ là nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lại đi nhầm một bước, hai người ngay cả bạn bè cũng làm không được. Nàng thích một người cũng chưa từng chậm chạp lề mề như thế này. Nàng không biết Lâm Vi đến tột cùng có tâm tư gì, thái độ luôn lập lờ nước đôi với mình, không biết là từ chối hay chấp nhận.
Bởi vì "giao dịch" trước đó mà độ thân thiết giữa Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Lộ qua tin nhắn tăng vọt. Triệu Mộ Tịch muốn nổ não, hết thảy mọi chuyện về Lâm Vi, Kỷ Nhị Tiểu Thư đều hỏi rõ ràng từng chi tiết.
Kỷ Dữ Lộ cảm giác mình hiện tại như một kẻ ngốc chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Cầm di động nhìn số điện thoại của Lâm Vi, muốn hẹn cô nhưng lại sợ bị cự tuyệt, sau khi suy xét nhiều lần, Kỷ Dữ Lộ vẫn gọi cho số máy kia, nghe thanh âm tít tít cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì, Kỷ Dữ Lộ nàng sao lại có đức hạnh như hiện tại.
Lâm Vi một tuần bảy ngày hết năm ngày là làm chuyện giết thời gian. Kỷ Dữ Lộ gọi đến, đã năm ngày nàng không liên hệ với cô. Lâm Vi sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy là vì trong lòng cô cũng đang nhớ, mỗi khi Kỷ Dữ Lộ không liên hệ cô liền nhớ, Kỷ Dữ Lộ chắc là chán rồi, Kỷ Nhị Tiểu Thư tỏ tình cũng chỉ là muốn nói cho sướng miệng.
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng tiềm thức Lâm Vi vẫn chờ mong điện thoại của Kỷ Dữ Lộ, ít nhất nhìn thếy Kỷ Dữ Lộ gọi đến, tâm tình của cô rõ ràng trở nên rất tốt.
Lâm Vi tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, "A lô --"
"Vi Tỷ." Kỷ Dữ Lộ mới từ trường học ra, đứng dưới đèn đường trước cổng trường, nhìn mấy cặp đôi lui tới sánh bước, nhìn đến phiền lòng, cúi đầu dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ lên mặt đất, "Chị...... Buổi tối có thời gian không?"
Đừng từ chối, đừng từ chối, đừng từ chối...... Kỷ Dữ Lộ mặc niệm trong lòng.
Lâm Vi nghĩ một lúc, "Muốn tìm chị uống rượu sao?"
"A, phải!"
Lâm Vi dựa ở trên tường, nghe giọng của nàng không khỏi nở nụ cười, cũng không trả lời có thời gian hay không, trực tiếp nói với Kỷ Dữ Lộ tên một quán bar.
Kỷ Dữ Lộ hiểu ý, mừng rỡ cười toe tóe, "Em trong vòng mười phút liền đến đó!"
Lâm Vi vui cười cúp máy, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất nơi quầy bar, tiếp tục uống rượu. Lúc này, một gã đàn ông chắn bên người nàng, "Đêm nay uống rượu một mình?"
Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lại buồn nôn.
"Gần đây có khỏe không?"
Lâm Vi cười lạnh trợn mắt với gã đàn ông, không nói với hắn câu nào. Sau khi chia tay ba năm trước, giữa bọn họ đã không còn lời nào để nói, Lâm Vi đứng dậy lách qua hắn, tựa như lách qua một tên ôn thần.
Gã nắm cổ tay Lâm Vi không để cô đi, "Anh đã để ý em thật lâu rồi......"
Để ý nàng mỗi ngày uống rượu với một gã đàn ông khác nhau.
Lâm Vi không lay chuyển được hắn, "Còn động tay động chân nữa là tôi gọi người đến đó."
"Không có anh em liền lâm vào tình trạng này? Cũng đi đào mỏ, còn giả vờ thanh cao? Ngủ với cô một đêm bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp hai, gấp ba cũng được."
"Bệnh thần kinh à!" Gã đàn ông mình từng thích bảy năm cũng chỉ là đức hạnh này, Lâm Vi cảm thấy mắt mình đúng là bị chó ăn rồi.
"Vi Tỷ ~~~" Kỷ Dữ Lộ đi vòng qua, vừa mới chuẩn bị gọi cho Lâm Vi, không ngờ liếc mắt một cái liền thấy được......
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)