“Kỷ tổng, vậy chị dạy tôi làm thế nào để được như chị đi?”
Tầm mắt ẩn chứa ý xấu của Triệu Mộ Tịch liếc xuống ngực cô, nói đến “lưu manh đùa giỡn”, đều do Kỷ tổng bắt đầu trước. Vóc dáng của Kỷ tổng rất đẹp, chỗ nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm. Lần đâu Triệu Mộ Tịch nhìn thấy đã nhận ra điều đó, nhất là bóng lưng của cô, rõ là thắt lưng hồ điệp khiến người khác nhìn thấy một lần sẽ khó quên.
“Tôi mang gen trội.”
Triệu Mộ Tịch bội phục trong lòng, bất kể chuyện gì qua miệng cô cũng trở thành vấn đề nghiêm túc. Nàng thật sự tò mò dáng vẻ khi không đứng đắn của cô sẽ ra sao. Khi cô nghiêm túc có thể khiến người khác điên đảo, vậy nếu không đứng đắn… khụ.
Mày nghĩ linh ta linh tinh gì vậy!
Triệu Mộ Tịch bưng cháo đã chín đặt lên bàn, múc một chén để trước mặt Kỷ Dữ Đường. Nhiệm vụ hoàn thành, bây giờ cũng gần mười một giờ.
Thơm ngát ngon miệng. Kỷ Dữ Đường không thích ăn cháo cho lắm chứ đừng nói đến loại cháo tầm thường này, nhưng cô đã quen ăn cháo do Triệu Mộ Tịch nấu, cũng không phải nàng nấu quá ngon, một chén cháo thì mùi vị có thể đặc biệt bao nhiêu chứ, chẳng qua cô ăn vào thì cảm thấy thoải mái, cháo tiến vào dạ dày, dường như có thể làm ấm toàn thân.
Triệu Mộ Tịch đứng đó nhìn một lúc, nhìn miệng cô húp cháo, nàng nói:
“Chị từ từ ăn, tôi về trước.”
Kỷ Dữ Đường buông muỗng xuống, ngẩng đầu lên nói: “Nhiều thế này tôi ăn không hết, em cũng ăn một chút đi.”
“Một nồi cháo hai ngàn đồng.” Triệu Mộ Tịch nói đùa. “Tôi ăn không nổi.”
“Tôi mời em.”
Tối nay Triệu Mộ Tịch chưa ăn gì đã chạy đến, bây giờ bụng nàng đang trống rỗng. Nếu Kỷ Dữ Đường đã nói vậy, nàng cũng không khách sáo. Nàng kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với Kỷ Dữ Đường.
Hai người im lặng ăn cháo, không nói gì. Sau khi húp nửa chén cháo, Triệu Mộ Tịch mới mở lời: “Kỷ tổng, tôi nói thật…”
Kỷ Dữ Đường ngước mặt lên, chờ nàng nói hết.
“Sau này, những chuyện thế này đừng tìm tôi.”
Triệu Mộ Tịch khuấy nhẹ cháo trong chén, bất kể là giọng nói hay biểu cảm của nàng đều rất chân thật nhưng nhận được là một câu…
“Gía cả có thể thương lượng.”
“Kỷ tổng!” Sáu chữ lạnh lùng của cô khiến Triệu Mộ Tịch tức giận, nàng dứt khoát đứng lên. “Cứ như vậy đi, lần trước chị giúp tôi, lần này xem như tôi trả lại ân tình cho chị, chị không cần trả tiền cho tôi.”
Lúc Triệu Mộ Tịch đứng dậy, chiếc ghế ngồi ma xát với sàn gỗ tạo ra tiếng động rất chói tai. Nàng cầm túi xách của mình lên, không quay đầu lại. Hiếm khi nàng bộc lộ toàn bộ sự mất hứng của mình trước mặt người khác như vậy.
Cửa bị kéo ra, vang lên thành tiếng, không nặng không nhẹ.
Phản ứng kích động của Triệu Mộ Tịch khiến Kỷ Dữ Đường rơi vào trầm ngâm nhưng cô không giữ nàng lại, càng không giải thích câu nào. Cô chỉ nhìn chằm chằm nửa chén cháo nàng ăn còn xót lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ra khỏi khu chung cư cao cấp, Triệu Mộ Tịch leo lên một chuyến tàu điện ngầm, chỉ có vài người. Khi nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, một gương mặt xấu hổ, tỏ thái độ gì chứ. Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào gương mặt mơ hồ của chính mình, trong lòng thầm mắng bản thân.
Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường là một người thiếu lòng thương người, chẳng lẽ cô không nhận ra nàng... thật lòng quan tâm cô ư? Tại sao cô cứ phải dùng tiền để nói chuyện, xem ra là do sự khác biệt.
Triệu Mộ Tịch còn nhớ ngày hôm đó, nàng bộc phát “lí lẽ làm giàu” trước mặt của Kỷ Dữ Đường. “...Tiền quan trọng như vậy đó! Tiền bạc chính là mạng sống của tôi!”
Trước đây, Triệu Mộ Tịch cảm thấy xem tiền bạc là quan trọng nhất cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua nàng chỉ đối diện với hoàn cảnh thực tế, không có gì đáng xấu hổ cả. Nhưng hiện tại, nàng bắt đầu ghen ghét dáng vẻ ấy, có lẽ Kỷ Dữ Đường cũng nghĩ nàng như thế, một cô gái hám của trăm phần trăm. Nhất định là hết thuốc chữa.
Nực cười, nàng quan tâm cái nhìn của Kỷ Dữ Đường với nàng để làm gì, không phải là tự mình làm khổ mình sao.
“Mộ Tịch, bây giờ em đang làm gì, vẫn đang ở nhà của Kỷ Dữ Đường à?” Hơn mười một giờ, Lâm Vi gọi điện cho Triệu Mộ Tịch, cô vẫn không yên tâm về nàng, đối phương vừa bắt máy lên giống như ăn phải thuốc nổ mà bạo phát.
“Chị đừng nhắc đến cô ta trước mặt em.” Triệu Mộ Tịch hét một câu.
Lúc này Lâm Vi hạ giọng. “...Sao vậy?”
“Này...” Lâm Vi nghe Triệu Mộ Tịch nói một tràng như đọc Tam Tự Kinh, cô còn chưa kịp hỏi rõ sự tình, nàng đã cúp máy. Nghe giọng nàng có vẻ không vui, hình như tâm trạng không tốt, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ tối hôm đó trở đi, Kỷ Dữ Đường không còn liên lạc với Triệu Mộ Tịch, tài khoản của nàng cũng không có khoản chuyển tiền hai vạn đồng.
Triệu Mộ Tịch không nhận được số tiền đó, ngược lại nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng mối quan hệ không rõ ràng giữa Kỷ Dữ Đường và nàng cũng có thể đặt một dấu chấm hết.
Thế nhưng ngay lúc Triệu Mộ Tịch đã bắt đầu thả lỏng lại có một chuyển biến mới xuất hiện, thật là đúng với câu “Duyên phận trời định”, hai người nếu đã có duyên, muốn tránh cũng tránh không được.
Tất cả đều bắt nguồn từ việc Triệu Mộ Tịch tiếp cuộc gọi của Kỷ Dữ Đường, nàng phát hiện mình không có cách nào từ chối cô…
Triệu Mộ Tịch một lần nữa nhận được cuộc gọi của “Kỷ Tổng” cũng là chuyện ba bốn ngày sau. Nhắc đến cũng trùng hợp, lúc ấy nàng đang đứng trước máy gắp thú tại cửa hàng Kỷ Dữ Đường và nàng từng đi qua, nàng đang ngẩn người nhớ đến cô thì điện thoai rung, nàng cầm lên xem, Kỷ Dữ Đường lại gọi cho nàng rồi…
Triệu Mộ Tịch muốn từ chối nhưng cuối cùng nàng vẫn trượt để nghe máy, nàng cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì. Triệu Mộ Tịch cảm giác bản thân ghét Kỷ Dữ Đường nhưng trên thực tế không phải như vậy. Khi Kỷ Dữ Đường chủ động gọi cho nàng một lần nữa, lúc nàng nhìn thấy số điện thoại ấy, thật sự nàng có chút “phấn khích”, điểm này nàng không phủ nhận.
Sau khi nghe máy, Triệu Mộ Tịch không chủ động chào, nàng giữ im lặng, tựa như nàng cũng đang chờ đối phương mở lời trước.
“Vẫn còn giận tôi?” Triệu Mộ Tịch chưa nói chuyện nhưng dường như Kỷ Dữ Đường có thể thấy được dáng vẻ hờn dỗi của nàng. Cô mới tan làm từ công ty đi ra, ngay lúc này cô đang ngồi trong xe, cầm con heo màu hồng. Con thú bông này vẫn luôn nằm trong xe cô, chưa từng dời đi.
Kỷ Dữ Đường nói xong, cổ họng Triệu Mộ Tịch giống như bị gai nhọn đâm vào, không biết đáp lại thế nào.
Đúng thế, người làm ăn như Kỷ Tổng làm sao có thể không nhận ra nàng giận cô chứ, ngay từ đêm cô xin bánh rán hoa quả của nàng, cô đã nhận ra rồi, vậy mà còn cố ý dùng “hai vạn” để chọc tức nàng?
“Không có, tôi cúp máy đây.” Triệu Mộ Tịch trả lời trái lương tâm dù trong lòng nàng cũng không nghĩ như vậy, nếu nàng thật sự nghĩ vậy, nàng đã không nhận cuộc gọi này, giữa Kỷ Dữ Đường và nàng có thể có chuyện gì.
“Triệu Mộ Tịch.” Kỷ Dữ Đường gọi tên nàng, từ giọng nói nàng có thể nghe ra cô hơi phát cáu. “Rõ ràng em đang giận tôi.”
Nghe Kỷ Dữ Đường nói như vậy, Triệu Mộ Tịch nhếch môi cười, giống như đoán đúng suy nghĩ người khác, nàng cảm thấy rất thành công.
Vì Triệu Mộ Tịch biết rõ Kỷ Dữ Đường rất lợi hại, cô không chỉ đọc được suy nghĩ của người khác, còn có thể biết người khác đang nghĩ gì qua điện thoại, nàng dứt khoát phát tiết với Kỷ Dữ Đường, nàng hét lên…
“Tôi giận đấy, thì sao? Ai quy định là tôi không được giận chị chứ, Kỷ Tổng, chị thật buồn cười, chị quản cũng nhiều việc quá.”
Giọng Triệu Mộ Tịch bỗng cao hơn vài lần giống như đang gây gỗ khiến du khách nhao nhao vây xem xung quanh. Nàng cầm điện thoại, chui vào một góc ít người để nói chuyện.
Cái giọng này khiến người ta cảm thấy rất ấn tượng, Triệu tiểu thư đầy năng lượng đã trở lại, Kỷ Dữ Đường rất vui mừng, cô mỉm cười.
Cười? Triệu Mộ Tịch nghe thấy tiếng cười khẽ đầu dây bên kia, có phải Kỷ Tổng cảm thấy nàng tức giận rất buồn cười?
“Nếu chuyện hôm đó khiến em không vui, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
Kỷ Dữ Đường thật lòng nói, thật ra bắt đầu từ đêm cô thấy Triệu Mộ Tịch ăn khuya trên phố, cô đã hiểu Triệu Mộ Tịch đôi chút, nàng không giống như tưởng tượng ban đầu của cô, một cô gái ham giàu. Tiếp sau đó, cô kêu Triệu Mộ Tịch sang nấu cháo, quả nhiên chuyện cô ra giá khiến Triệu tiểu thư tức giận. Vậy cũng xem như nàng vượt qua được lần thử thứ hai của cô, mấy năm gần đây, cô đã quen dò xét một người như thế rồi.
Những lúc ở chung với Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường cảm thấy rất thoải mái, không phải vì Triệu Mộ Tịch biết diễn mà là vì lúc nàng nghiêm túc khiến người khác yêu thích.
Lúc mới bắt đầu, Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Tổng dễ kết giao, đó là vì nàng không hiểu rõ Kỷ Dữ Đường. Lòng nghi ngờ của cô rất cao cho nên đối với tần suất Triệu Mộ Tịch xuất hiện bên cạnh mình, Kỷ Dữ Đường đã bắt đầu hoài nghi mục đích của nàng, đồng thời điều tra nàng.
Ngược lại, Triệu tiểu thư rất ngây thơ, rất hồn nhiên, có thể do nàng chưa từng đụng độ đối thủ gian xảo đến thế, tiền không còn một xu, đến nỗi sau đó phải “bù” bản thân vào.
“Tôi…”
“Sẽ không có lần sau.” Kỷ Dữ Đường cắt ngang lời nàng, cô dịu dàng nói.
Kỷ Tổng nói chuyện dịu dàng như thế, quả thật tác động mạnh mẽ đến Triệu Mộ Tịch, trong chớp mắt nàng muốn “tha thứ” cho cô. Triệu Mộ Tịch à, mày có tiền đồ một chút được không, người ta tùy tiện nói mấy câu, mày đã lung lay rồi…
Mấy ngày trước, Triệu Mộ Tịch còn phỉ nhổ Kỷ Dữ Đường trước mặt Lâm Vi, hiện tại Kỷ Tổng nói có mấy câu, nàng lại quên hết sạch.
Có một chuyện Triệu Mộ Tịch nhìn nhận rất chính xác, đó chính là Kỷ Dữ Đường rất gian xảo, nàng nghĩ gì cô đều đoán được, hơn nữa cô còn am hiểu lòng người. Từ lúc Triệu Mộ Tịch gặp cô lần đầu, nàng đã không thể chạy khỏi “lòng bàn tay” của cô rồi.
“Khi nào em rảnh? Tôi mời em ăn cơm.”
“Ăn cơm...” Triệu Mộ Tịch lặp lại hai chữ này, rõ ràng lòng nàng đã rung động rồi nhưng vẫn “bướng bỉnh” đến cùng, không tự nhiên đáp. “Tôi... không thích.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)