Chương 4 : Gia Cảnh
Editor: Mạt Mạt
Beta: Khuynh Vũ
". . . Nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng."
Cứ như vậy, Triệu Mộ Tịch mặt dày mày dạn xin phương thức liên lạc của Kỷ Dữ Đường, mà “câu chuyện” của các nàng, vẫn đang tiếp tục phát triển.
Triệu Mộ Tịch ngắm hoàng hôn trên phố, sau lưng là kiến trúc phục cổ của câu lạc bộ, ánh chiều tà khắc lên da thịt trắng nõn của nàng, gió đêm từ từ đến, Triệu Mộ Tịch cúi người nhìn bên trong xe, cười nhẹ nhàng nói lời từ biệt Kỷ Dữ Đường.
"Tạm biệt Kỷ tổng, lái xe chậm một chút."
Hình ảnh này rất đẹp, Kỷ Dữ Đường rất ít khi chú ý một người như thế, nhưng Triệu Mộ Tịch là một ngoại lệ, cũng không phải bởi vì nàng xinh đẹp, mà là một loại khí chất không thể diễn tả, rất đặc biệt. Kỷ Dữ Đường cũng cười hướng nàng hơi gật đầu, tựa hồ hoàn toàn đã quên khúc nhạc dạo ngắn bất ngờ vừa nãy, thật ra ngẫu nhiên giao thiệp cùng người như vậy cũng không tệ.
"Tạm biệt."
Dù rằng cô vẫn kiệm lời, nhưng Triệu Mộ Tịch nhận ra thái độ của cô biến hóa rất nhỏ, đặc biệt là nụ cười nhẹ kia, quả là một nữ nhân điềm đạm, thậm chí lúc nói chuyện với cô, bản thân cũng sẽ nhẹ giọng nói nhỏ.
Cô đã lái xe đi xa, Triệu Mộ Tịch vẫn đứng tại chỗ, hơi sững sờ nhìn chằm chằm phương hướng cô rời đi. Trên thế giới không có cái gọi là người hoàn mỹ, nếu nhất định bắt nàng phải chọn một người gần hoàn mỹ, đại khái chính là người như Kỷ Dữ Đường, đã có bạn gái như vậy, còn ra ngoài lêu lổng, họ Hạ nghĩ gì vậy nhỉ?
Nếu như mình là nam, Triệu Mộ Tịch nhất định đi "dụ dỗ" cô, chắc sẽ động tâm chứ, dù sao nữ nhân như vậy không thể “kén cá chọn canh”.
"Hù! Nghĩ gì đó?!" - Lâm Vi từ sau lưng Triệu Mộ Tịch đột nhiên nhảy ra, dọa Triệu Mộ Tịch đang suy tư giật mình.
"Làm gì vậy, không biết có thể hù chết người sao."
"Em gái không tệ nha, có thể thuận lợi quá giang xe người ta, xem ra không uổng công chị đào tạo em."
Triệu Mộ Tịch nâng cánh tay ôm cổ Lâm Vi, khóe môi giương lên, vô tâm cười, "Người đẹp, con cá của chị có mắc câu không?"
"Tất nhiên, em cũng không nhìn xem chị là ai."
Lâm Vi ngực nở mông cong, dáng người vô cùng nóng bỏng, Triệu Mộ Tịch ước ao không thôi, đối với việc này, Lâm Vi đả thương nàng không ít, còn mạnh mẽ châm biếm nàng đó là "phong cảnh cấp AA", "Muốn lớn hơn. . . tìm một đối tượng đi chứ, nếu như không được thì chị chịu ủy khuất một chút, giúp em 'một tay nuôi nấng' . . ."
Mỗi lần nghe nói như vậy, Triệu Mộ Tịch đều có một loại xúc động muốn đấm bẹp ngực của cô nàng.
"Hắn ta thật sự lăng nhăng như vậy sao?" - Triệu Mộ Tịch hỏi, chỉ mới qua mấy ngày, Lâm Vi và Hạ Tề cũng đã pha trộn đến nồng nhiệt.
"Hắn? Ai cơ. . ."
"Hạ Tề, người như vậy, chị nói xem Kỷ Dữ Đường nhìn trúng điểm nào của hắn ta?"
Đàn ông để một nữ nhân tùy tiện câu dẫn đã tước vũ khí đầu hàng, không phải là loại kém cỏi nhất sao? Triệu Mộ Tịch nghĩ không ra, vì sao Kỷ Dữ Đường lại muốn kết hôn với hắn.
"Triệu tiểu thư đã nghĩ đủ các phương diện nhỉ, tiểu thư mới quen biết người ta mấy ngày, đã thành tri kỷ chị em tốt?"
Triệu Mộ Tịch chỉ cảm thấy không đáng giá thay Kỷ Dữ Đường, cô hoàn toàn có thể tìm một người toàn tâm toàn ý yêu mình, mà trên thế giới này, nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện toàn tâm toàn ý yêu cô, tại sao lại một mực muốn theo một tên nam nhân cặn bã trên người, Hạ Tề không xứng với cô.
"Được rồi, cùng uống rượu đi."
"Em không đi."
Lâm Vi biết nàng kinh tế túng thiếu, "Chị xin em, cho chị cái mặt mũi có được không?"
"Tối nay mẹ em về nhà ăn cơm." - Theo lý thuyết, người bình thường nhắc tới mẫu thân nên vui vẻ, nhưng lúc Triệu Mộ Tịch nói câu ấy, mơ hồ mang theo một điểm thở dài, "Em đi trước đây."
"Mộ Tịch, chị biết đây là chuyện của riêng em, nhưng là bạn bè chị vẫn muốn nhắc em, lúc cần cứng rắn nên cương quyết một chút, cho dù bà ấy là mẹ em." - Là một người ngoài cuộc, Lâm Vi cũng không nhìn nổi, dù là người có tâm địa sắt đá đi nữa, cũng sẽ không coi con gái ruột thịt là một công cụ kiếm tiền chứ?
"Ừm."
Lâm Vi chỉ biết Triệu Mộ Tịch là gia đình mồ côi, nhưng cũng không biết còn có nhiều câu chuyện chua xót đằng sau.
Triệu Mộ Tịch và Triệu Thải Nam rất ít gặp nhau, một hai lần trong một tháng, mỗi lần gặp chỉ có một mục đích, đòi tiền, cho nên nhận được điện thoại của mẫu thân, chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Mặc dù như thế, Triệu Mộ Tịch vẫn đi siêu thị mua thêm hai phần món ăn.
Triệu Thải Nam không cho nàng bất cứ cái gì, nhưng nợ nần đúng là có đủ. Nói tự trong đáy lòng, Triệu Mộ Tịch không hề hận bà, bởi vì nàng biết mẫu thân cũng chẳng hề dễ dàng, nghề nghiệp của mẫu thân cũng không vẻ vang, phải nói là thuộc về loại không được người chấp nhận, sau này lúc Triệu Mộ Tịch hiểu chuyện mới biết rõ việc này. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, mẫu thân nàng một bên đỏ mắt nói đồng tiền dơ bẩn, một bên ném tiền vào tay nàng, đuổi nàng đến trường học nộp học phí.
Đến nỗi người đàn ông kia, và toàn bộ bạn học đều cười nhạo nàng, không biết chính mình là con của ai. Có lẽ ở trong mắt người khác, Triệu Thải Nam không phải là một người mẹ hợp quy cách, nhưng Triệu Mộ Tịch cảm thấy bà đã làm được rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, không có bà "dơ bẩn", sẽ không đổi được chính mình "sạch sẽ" để sống đến hiện tại.
Triệu Mộ Tịch rất yêu tiền, nàng hám của người bình thường không thể so sánh được, mười mấy tuổi đã bắt đầu ý thức điều này, vô cùng mãnh liệt. Lúc tuổi còn nhỏ, chỉ hy vọng chính mình mau mau lớn lên để có thể kiếm tiền; chờ lớn rồi, mới biết hiện thực tàn khốc như thế, tiền là một khe hở trong lòng nàng lấp mãi cũng không đầy.
"Tôi đi nấu cơm."
Ở trước mặt bà, Triệu Mộ Tịch đã mười mấy năm không gọi một tiếng "Mẹ", Triệu Thải Nam cũng không để bụng, phương thức chào hỏi giữa hai người trong đó còn lạnh nhạt hơn so với hai người xa lạ.
"Hết tiền rồi."
Triệu Mộ Tịch đang thái ớt đỏ trên thớt gỗ, nghe nói như thế, động tác ngừng lại, "Mới đưa tiền cho bà hai ngày trước, có phải lại cầm đi đánh bạc?"
"Hiện tại cô có thể kiếm tiền, tôi chơi hai cái thì đã sao?"
"Vì sao bà không hỏi tôi tiền từ đâu ra?!" - Cho nhiều thì xài nhiều, thật hết cách nói.
Triệu Thải Nam kinh động, bà sợ Triệu Mộ Tịch sẽ đi trên con đường giống như bà, loại chuyện kia, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.
"Nha đầu chết tiệt, ngày thường tôi dạy cô thế nào, tiền nào nên tránh tiền nào không nên tránh! Cho dù tôi chết đói ở ngoài, cũng sẽ không dùng loại tiền dơ bẩn này của cô."
Triệu Mộ Tịch cười lạnh,
"Bà dùng tiền dơ bẩn này còn ít à?"
"Tiền này từ đâu đến. . ."
Triệu Mộ Tịch quăng dao phay lên thớt gỗ,
"Triệu Thải Nam, bà nghĩ rằng tôi và bà giống nhau hả?"
Tính tình của con gái mình ra sao, bà hiểu rõ, Triệu Thải Nam không để tâm nàng gọi thẳng họ tên chính mình, mà chạy đến sô pha, trực tiếp cầm túi của nàng, lục lọi bên trong...
Triệu Mộ Tịch đã đứng trước mặt bà, mặt không cảm xúc nhìn bà bới lung tung đồ dùng của nàng, nhìn bà lấy toàn bộ tiền mặt trong ví tiền của chính mình,
"Biết cô kiếm tiền cực khổ, cho nên lấy một ít tiền mặt của cô."
Rầm!
Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp nói gì, cửa đã bị đóng sầm. Nàng cố gắng bình tĩnh đi vào nhà bếp, sau đó bình tĩnh cầm dao, nghĩ bình tĩnh tiếp tục thái rau, mới một hai dao, nước mắt liền tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt thớt, Triệu Mộ Tịch dứt khoát ném toàn bộ thức ăn vào thùng rác, một người ngồi xổm ở góc nhà, nghẹn ngào rơi lệ. Chuông điện thoại di động reo lên. . .
Triệu Mộ Tịch vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chẳng hề quan tâm. Tiếng chuông tiếp theo lại vang. . .
Triệu Mộ Tịch đứng dậy, đi vào phòng tắm, hai ba cái cởi bỏ quần áo, mở vòi sen, giội nước nóng. Sau ba mươi phút, nàng đội mái tóc ướt nhẹp đi ra, sau khi cầm điện thoại di động nàng lập tức hối hận rồi! Di động hiển thị thông báo, nửa giờ trước, có hai cuộc gọi nhỡ đến từ "Kỷ tổng”.
Kỷ Dữ Đường chủ động gọi điện thoại cho nàng?
Triệu Mộ Tịch ngồi trên ghế sô pha, nhìn hai cuộc điện thoại chưa nghe, tâm tình trở nên thấp thỏm không yên, một lúc sau khi bình tĩnh nàng nhấn nút gọi lại. Cầm điện thoại, Triệu Mộ Tịch thầm cười nhạo chính mình, đã trải qua nhiều lần như vậy rồi, vì sao nàng còn không hiểu, nếu như khóc có thể giải quyết vấn đề, trên thế giới này sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.
Bảy, tám giây trôi đi, có người nghe máy, vẫn là giọng nói kia, "A lô —— "
Sau khi tranh chấp cùng mẹ, Triệu Mộ Tịch nghe được âm thanh này, tâm tình cảm thấy thoải mái,
"Kỷ tổng, tôi là Triệu Mộ Tịch, thật ngại, vừa nãy đang tắm nên không nghe máy."
Kỷ Dữ Đường nghe điện thoại, tay cầm một chuỗi lắc tay.
"Triệu tiểu thư, cô để quên đồ trên xe tôi rồi."
"Đồ?" - Triệu Mộ Tịch không nhớ mình để quên món đồ gì.
"Lắc tay của cô."
Lắc tay, lúc này Triệu Mộ Tịch mới nhận ra, lắc tay đã rơi mất.
"Ừ, phải. . . Chẳng trách không tìm được. . ."
"Cô cho tôi địa chỉ, chờ một lát tôi nhờ người ta đem tới cho cô."
"Kỷ tổng, không cần phiền phức. . ."
Cơ hội gặp mặt tốt như vậy, Triệu Mộ Tịch làm sao có thể bỏ qua, nàng phí hết tâm tư mới có được phương thức liên lạc của Kỷ Dữ Đường, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại có một cái cớ thật hay để tiếp cận cô.
"Ngày mai tôi đến công ty của cô lấy, cô thấy được không?"
Nhất định phải tiện, nhất định phải tiện, nhất định phải tiện. . . Triệu Mộ Tịch nói thầm trong lòng.
Kỷ Dữ Đường suy nghĩ một chút, "Vậy ngày mai trước khi tan làm cô đến quầy lễ tân của công ty lấy đi."
Quầy lễ tân của công ty. . .
"Kỷ tổng, tiền rửa xe là bao nhiêu? Tôi chuyển cho cô." - Triệu Mộ Tịch vẫn chưa từ bỏ.
"Không cần."
Triệu Mộ Tịch không tiếp tục dây dưa, trái lại ngày mai, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp gặp cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)