Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

6364 1 71 0

 

“Cảm giác khi làm hào môn tiểu tức phụ thế nào?” Triệu Mộ Tịch vừa về tới thành phố A, Lâm Vi lập tức bắt lấy nàng hỏi đông hỏi tây. “Có được nhận thêm tiền không? Hay nhận hồng bao gì đó?”

“Không có, chỉ nhiêu đó thôi.”

Ở thành phố H ba ngày, Triệu Mộ Tịch bị Kỷ Dữ Đương sai khiến hết ba ngày, Lâm Vi không nên hỏi nàng cảm giác làm hào môn tiểu tức phụ thế nào, mà nên hỏi nàng cảm giác làm bảo mẫu thế nào mới phải.

Triệu Mộ Tịch không nói lúc ở thành phố H đã xảy ra chuyện gì, Dựa theo ước định đã bàn với Khương Khải trước kia, hôm nay đáng lẽ hắn nên gửi tiền cho mình nhưng đợi cho đến khi chạng vạng, Triệu Mộ Tịch vẫn chưa nhận được ngàn nào, đơn hàng này sẽ không phải bị Kỷ tổng hủy hoại chứ? Dù sao thì ba ngày kia nàng đều đi theo Kỷ Dữ Đường, cũng không có thực hiện ước định với Khương Khải.

Khoảng chừng bảy giờ tối, tiếng tin nhắn nhắc nhở vang lên, một khoảng 3000 đồng, không thiếu phần nào, trong lòng Triệu Mộ Tịch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều người chuyển khoản không phải là Khương Khải, mà là… Kỷ tổng.

“Cậu ta giao em cho tôi.”

Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào tài khoản đã chuyển ba ngàn đồng, đột nhiên hiếu kì Kỷ Dữ Đường đã nói gì với Khương Khải, lẽ nào là… muốn để cho mình trở thành “bảo mẫu” của cô ba ngày?

Đêm đã khuya, Triệu Mộ Tịch dựa vào lan can sân thượng, ngẩng đầu nhàn nhạt đếm sao, ngủ không yên giấc.

Nàng lại nghĩ tới Kỷ Dữ Đường, chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm ấy, ở trong đầu nàng vẫn không xóa đi được, nếu như không phải Kỷ Dữ Đường xuất hiện, nàng thật sự không biết nên làm gì.

Thời điểm ở cùng một chỗ với Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch có một loại cảm giác không rõ ràng, hay là bởi vì cô giải cứu mình. Mấy ngày nay Triệu Mộ Tịch đều nhớ về hình ảnh Kỷ Dữ Đường lôi kéo tay nàng, sau đó còn có chút tức giận nói: “Tôi cứ tưởng Triệu tiểu thư không sợ trời không sợ đất.”

Dường như là lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch nhìn thấy cô tức giận, dù sao bình thường tâm tình của cô không quá chập chờn, đột nhiên ngày đó như vậy, ngoại trừ khiến Triệu Mộ Tịch kinh ngạc, còn có cảm động…

Tựa hồ tự mình hiểu rõ nàng, nghĩ đến một số chuyện, Triệu Mộ Tịch đột nhiên “xì xì” nở nụ cười, còn nhớ một mặt ghét bỏ của Kỷ tổng: “Ngủ đến như heo, gọi hoài không tỉnh.”

Có cảm giác sao mà Kỷ Dữ Đường là một người rất hay trêu chọc, Triệu Mộ Tịch nở nụ cười hồi lâu mới ý thức được mình như vậy có chút ngốc, nàng chống cằm nhìn tinh tú trên trời, Kỷ Dữ Đường xem nàng là bạn bè sao?

Không nói được, các nàng là bạn bè gì chứ. Triệu Mộ Tịch cho chính mình một đáp án phủ định, Kỷ Dữ Đường là giám đốc công ti HK, là một nữ vương cao cao tại thượng, còn mình là người làm một công việc không đàng hoàng… Nhớ tới tin nhắn chuyển khoảng lạnh lùng kia, Triệu Mộ Tịch lập tức bị kéo về thực tế, Kỷ Dữ Đường chỉ là một khách hàng của nàng, tình huống chỉ hơi đặc biệt một chút mà thôi.

Triệu Mộ Tịch lười biếng lê chân bước vào nhà, chậm rãi xoay người, thay vì giành cả ngày nói có không thì giải quyết vấn đề ăn mặc trước đi đã.

*

Tất cả lại như thường lệ, Triệu Mộ Tịch với Lâm Vi vẫn như cũ làm việc không cần nghiêm túc, trong lúc đó đọ sức với người có tiền.

Gần đây Lâm Vi lại khai phá con đường kiếm tiền mới, lúc rảnh rổi thì dẫn Triệu Mộ Tịch đến đoàn phim chạy vai quần diễn, kiếm chút tiền ăn lót dạ. Công việc này là Kỷ nhị tiểu thư giới thiệu, bản thân Kỷ Dữ Lộ là một diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa là người có bối cảnh tốt, tài nguyên trong tai không ít, quan hệ của Lâm Vi với Kỷ Dữ Lộ cũng không tệ lắm, bởi vì Kỷ nhị tiểu thư là khách hàng cũ.

Mười giờ tối, Triệu Mộ Tịch đi trên con đường quen thuộc, gió nổi lên mà nàng chỉ một cái quần ngắn cho nên hơi lạnh. Về điểm này, đời sống về đêm của thành phố A vừa mới bắt đầu, Triệu Mộ Tịch thích không khí thành phố đông đúc náo nhiệt, đây mới là cuộc sống của nàng, có lúc cảm giác mình mệt mỏi nhưng khi nhìn xung quanh, có mấy người dửng dưng lướt qua.

“Tiểu Triệu, mấy ngày rồi không thấy cháu.”

Triệu Mộ Tịch dừng bước trước quầy bánh rán, cười cười với bà, hàn huyên chuyện thường ngày. “Dạ, mấy ngày trước con “đi công tác” ở thành phố khác cho nên hơi bận.”

Nàng đại khái là không có thời gian thong thả, ba ngày kia đi tới thành phố H xác thực xem như là nghỉ phép.

“Mấy ngày không gặp hình như con gầy không ít đấy, các người trẻ tuổi đúng là không thích ăn cơm đúng giờ mà.” Bà chủ dự định dẹp quán, thấy Triệu Mộ Tịch đến liền cười híp mắt nói: “Bà chiên cho con cái bánh rán.”

“Con tự mình làm, bà hôm nay mệt mỏi rồi.” Triệu Mộ Tịch thả túi xách xuống, nàng rất quen nơi này, bình thường mỗi ngày đều đến đây, thấy lúc bà bận rộn cũng sẽ phụ một tay.

Vào lúc này Kỷ Dữ Đường vừa mới gặp khách hàng xong, uống một chút rượu, ngồi ở ghế xe sau, đầu hơi choáng váng, xe đột nhiên ngừng lại. “Có chuyện gì?”

“Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, phải đi đường vòng rồi.” Tài xế nói xong thì quay đầu xe.

Tài xế lái xe đi vòng đường nhỏ, đến một nơi không ồn ào- đường phố yên tĩnh, quán ăn đêm xếp đầy hai bên đường lớn, màu da cam tối tăm dưới ánh đèn, đủ loại người uống từng ly rượu, lớn tiếng nói chuyện.

Con đường này hơi cũ, vì lẽ đó xe chạy chầm chậm, mùi vị các loại thức ăn hòa lẫn với nhau trong không khí, còn có mùi mỡ, Kỷ Dữ Đường bị âm thanh huyên náo khiến cho buồn bực mất tập trung, vừa mới chuẩn bị đưa tay quay cửa xe lên thì động tác trên tay ngừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ… Đó là Triệu Mộ Tịch.

“Dừng xe.”

Tài xế dừng xe lại, đổ xe tại chỗ, còn tưởng cô muốn mua gì ăn một chút. “Kỷ tổng, ngài muốn ăn gì sao? Tôi xuống dưới mua cho ngài.”

Lúc này xe dừng ở đường cái, nàng đứng trước đầu đường, đường phố không tính là rộng vì thế Kỷ Dữ Đường nhìn thất rất rõ, người kia đang cúi đầu nghiêm túc chiên bánh rán, chính là Triệu Mộ Tịch, làm cho cô ta tìm một công việc đàng hoàng, vì vậy bắt đầu đi bày bán bữa ăn khuya sao?

“Kỷ tổng?” Tài xế thấy Kỷ Dữ Đường không nói, cẩn thận từng li từng tí mà gọi một tiếng.

Kỷ Dữ Đường quay đầu, vốn là muốn cho tài xế lái đi, nhưng suy nghĩ lại. “Ở đây chờ tôi một chút.”

“Dạ được.”

Giầy cao gót đắt tiền đạp trên mặt đất gồ ghề, Kỷ Dữ Đường từng bước từng bước hướng đến chỗ Triệu Mộ Tịch.

“Thật ngại quá, cô gái, chúng tôi đóng quán rồi.” Bà thấy có khách đến, cười nói. “Ngày mai quay lại đi.”

Nhưng Kỷ Dữ Đường đưa mắt nhìn về phía Triệu Mộ Tịch: “Có chuyện làm ăn đều không làm sao?”

Triệu Mộ Tịch vừa mới lật bánh rán, bên tai liền nghe một âm thanh lành lạnh ôn nhu, ngẩng đầu nhìn lên, thanh như người(?), cô mặc quần áo trên người đều thuộc loại đắc tiền, đứng trước “nhỏ cữ rách”, thật sự là đối lập.

“Chị ở đây làm gì…?” Triệu Mộ Tịch trợn tròn mắt kinh ngạc nói, mảnh đất này có thể nói là “khu dân nghèo” của thành phố A, Kỷ tổng đi đến nơi này, hình như là đi nhầm đường rồi.

Trên mặt Triệu Mộ Tịch trang điểm tinh xảo, nhưng không che giấu được sắc mệt mỏi, ngờ ngợ có thể nhìn thấy được màu tím nhàn nhạt dưới vành mắt, Kỷ Dữ Đường nhàn nhạt nói: “Đi ngang qua.”

“Tiểu Triệu, đây là bạn của con à?”

Có tình là bạn sao… Triệu Mộ Tịch nhất thời nghẹn lại, liếc mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, sau đó hướng về bà cụ gật gù. “Ừm.”

Kỷ Dữ Đường cũng không nói gì.

Coi như cô đi ngang qua cũng không nên đi ngang qua nơi này, vùng này không giống là nơi mà Kỷ Dữ Đường có thể đến, Triệu Mộ Tịch tiếp tục bận rộn công việc trên tay.

Kỷ Dữ Đường đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nàng cúi đầu thuận thục gõ vào trứng gà, chiên bánh, một vòng một vòng lật.

“Bà, là như vậy đúng không?”

“Đúng đúng đúng, chính là như vậy, đứa nhỏ này thật thông minh, dạy một lần đã biết.”

Vài giây sau Kỷ Dữ Đường mới chủ động mở miệng: “Đây là công việc mới của em à?”

“Không phải, cô gái này tốt bụng, giúp đỡ bà già này.”

Triệu tiểu thư tốt bụng? Nghe được câu nói này, Kỷ Dữ Đường hơi nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, mà Triệu Mộ Tịch cũng nhìn ra được hàm ý trong ánh mắt của cô, không nhịn được hỏi cô một câu: “Kỷ tổng, nhìn người mà mang theo thành kiến là không tốt.”

Triệu Mộ Tịch nhanh nhẹn trở bánh rán trái cây, sau đó cắt thành hai nửa, nâng mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, cười hỏi cô: “Muốn ăn thử không?”

Bánh rán trên mặt chảo tỏa ra mùi thơm mê người.

“Ừ, ăn thử.”

“Mỗi người một nửa.” Triệu Mộ Tịch đưa bánh nóng hừng hực cho cô. “Cẩn thận nóng.”

Cô lái xe đến, Triệu Mộ Tịch đứng ở đường cái nhìn thấy chiếc xe đắt tiền của Kỷ tổng, nhưng hình như cô không có ý định lập tức lên xe rời đi, vỗn dĩ Triệu Mộ Tịch chuẩn bị về nhà, nhưng bây giờ làm bánh rán, ở tại chỗ kì kèo chậm chạp không hề rời đi.

“Kỷ tổng…” Thế nào cũng phải có người đánh tan sự im lặng, Triệu Mộ Tịch mở miệng trước, vừa không đi vừa không nói lời nào, cũng không biết Kỷ Dữ Đường đứng ở chỗ này là có ý gì.

“Rảnh không?”

“Rảnh…” Triệu Mộ Tịch bật thốt lên, rõ ràng đã định một hồi đi ngủ.

“Ở cùng tôi một lúc đi.” Xem như Triệu Mộ Tịch vừa bắt đầu là có mục đích tiếp cận cô nhưng ngoài ý muốn là cô bé này lại hợp mắt cô, Kỷ Dữ Đường luôn luôn lí tính, chưa bao giờ có cảm tình như thế đối với một người, thật ra cảm giác cũng không tệ lắm.

Kỷ Dữ Đường chủ động hẹn cô thì Triệu Mộ Tịch cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn không có ý nghĩ từ chối, hay là trước đây quyến rũ Kỷ Dữ Đường nên về sau có di chứng.

“Chị lại uống rượu sao?” Triệu Mộ Tịch mơ hồ ngửi thấy một cổ mùi rượu từ trên người cô, không để cho nàng uống rượu, quả nhiên là không làm được. “Bác sĩ nói rồi, tháng này chị không thể uống rượu.”

“Chỉ uống một ly.”

“Một ly cũng không được mà.” Nói xong, Triệu Mộ Tịch ý thức được mình quản lí quá nhiều, cô cứ như vậy lại phải đi bệnh viện, Triệu tiểu thư vẫn không nhịn được. “Lớn rồi mà người ta dặn dò không nghe lời gì hết…”

Kỷ Dữ Đường nghe rõ những lời linh tinh trong miệng nàng, phối hợp với vẻ mặt, chẳng qua là cảm thấy buồn cười.

Hai người tìm một góc tối yên tĩnh, Triệu Mộ Tịch chưa ăn cơm, bây giờ cắn bánh rán trái cây xem như lót bụng.

Vốn là Kỷ Dữ Đường đã no bụng, nhưng thấy Triệu Mộ Tịch ăn, tựa hồ bị hấp dẫn đến muốn ăn, miệng nàng ngon lành mà nhai bánh, bởi vì dính một lớp dầu, đôi môi càng hồng hơn, thời điểm cô nghiêm túc ăn, Kỷ Dữ Đường càng cảm thấy nàng có mấy phần ngoan ngoãn.

Cái miệng nhỏ của Kỷ Dữ Đường cắn một miếng, món ăn vặt đường phố xác thực đặc sắc.

Triệu Mộ Tịch nhìn cô, vừa ăn vừa cười, không nghĩ đến Kỷ tổng lúc trước cao lãnh bây giờ xuống trần gian sẽ như thế, còn ngồi trên đường ăn bánh rán trái cây với nàng, nói ra chắc không ai tin.

Nàng cười lên rất tươi, có thể người như vậy luôn cất giấu một bụng ý nghĩ xấu, chỉ có điều nhìn thấy nụ cười đó, bất luận là người nào nhìn thì tâm tình đều sẽ trở nên tốt hơn.

Mấy phút sau, bánh rán trong tay Triệu Mộ Tịch đã được ăn sắp hết, nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn còn hơn nửa cái. Triệu Mộ Tịch mím mím môi, đoán là cô không quen ăn món ăn vặt có dầu và đường. “Ăn không vô thì đừng ăn nữa, tôi không ép buộc chị.”

“Tôi no rồi.” Kỷ Dữ Đường nhìn nàng sau khi ăn no còn liếm môi dáng dấp chưa hết thòm thèm, đùa giỡn nói: “Nếu như em không ăn no vậy ăn phần của tôi đi.”

“Kỷ tổng, chị không ngại…” Triệu Mộ Tịch chỉ vào bánh rán đã cắn dở trên tay cô, thế nhưng dứt lời, Triệu Mộ Tịch lẫm lẫm liệt liệt nhận lấy từ trong tay cô, tiếp tục thỏa mãn mà ăn.

“Em…” Kỷ Dữ Đường không nghĩ tới nàng sẽ thật sự ăn.

Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy mình điên rồi, nàng với người khác xưa nay không như thế, chỉ là đầu óc nóng lên… Ăn đã ăn rồi, cũng kệ đi, trong miệng Triệu Mộ Tịch ngậm lấy đồ ăn, hàm hồ nói với Kỷ Dữ Đường: “Lãng phí là không tốt, chị không biết sao?”

“Bao nhiêu tiền?”

Triệu Mộ Tịch cứ tưởng cô hỏi giá của bánh rán trái cây: “Cái này tôi mời chị.”

“Nói chuyện với tôi, bao nhiêu tiền? Tôi nghe nói Triệu tiểu thư là thu phí theo giờ.”

Nụ cười trên mặt Triệu Mộ Tịch dần dần tan đi, vốn dĩ đang tràn đầy phấn khởi, đột nhiên bây giờ cảm thấy lạc lõng, hoặc là có chút khó chịu, thậm chí còn có chút tức giận, Kỷ Dữ Đường xem nàng là người thế nào…

Nhưng giống như không có cái gì xấu… Triệu Mộ Tịch cắn cắn môi dưới, sau đó không được tự nhìn mà cười lạnh, nói: “Lần này không lấy tiền, lần sau Kỷ tổng nhớ hẹn trước một tiếng.”

 

 

 

 



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16