Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 67

4780 3 43 0

 

 

"Hôm nay là sinh nhật Mộ Tịch, cô sẽ thả người chứ?"

 

Quản Tiệp nhìn Kỷ Dữ Đường sửng sốt, sau đó mỉm cười nói, "Cô đã đích thân đến đây, sao tôi có thể không thả người?" Dứt lời, Quản Tiệp nhẹ nhàng cùng Triệu Mộ Tịch nói "Sinh nhật vui vẻ".

 

Kỷ Dữ Đường cảm ơn Quản Tiệp, nhẹ nhàng nắm bả vai Triệu Mộ Tịch nói với nàng, "Chúng ta đi thôi."

 

"Thế này......" Triệu Mộ Tịch muốn nói không thích hợp lắm, sao có thể cứ vậy rời đi dù sao cũng chưa xong việc.

 

"Không sao đâu, hôm nay sinh nhật chị mà, chơi vui vẻ nha." Lý Mật Nhi thúc giục Triệu Mộ Tịch đi. Trước đó khi biết Kỷ Dữ Đường là bạn gái của Triệu Mộ Tịch, nàng còn tan nát cõi lòng, sau khi suy nghĩ kỹ lại, hai nữ thần cùng một chỗ càng đẹp mắt nha, nhìn thật sướng con mắt, hơn nữa hai người bình thường ở chung rất hài hòa, Kỷ Tổng nhìn lạnh lùng kỳ thật là một người “cuồng thể hiện tình cảm”.

 

Lý Mật Nhi chẳng thèm lên mạng đu CP đời thực nữa, giữa trưa chỉ thích lôi kéo Triệu Mộ Tịch, quấn quýt lấy hỏi chi tiết quan hệ Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường. Triệu Mộ Tịch có đôi khi đỡ không nổi nàng đành nói một hai câu.

 

"Kỷ Tổng lãng mạn quá đi."

 

"Chị ấy rõ ràng là đạp trai không bằng chai mặt." 

 

Triệu Mộ Tịch sửa lại, nhưng nói đến chai mặt, cũng là Triệu Mộ Tịch mặt dày trước Kỷ Dữ Đường đó chứ, gừng đúng là càng già càng cay, cuối cùng Kỷ Tổng mặt dày lại, lừa được Triệu Tiểu Thư, trực tiếp ăn sạch sẽ.

 

Triệu Mộ Tịch vẫn phải thu dọn đồ đạc, bị Kỷ Dữ Đường ngang ngược kéo đi, trong thang máy còn chạm mặt mấy nam đồng nghiệp phòng kỹ thuật, nhiệt tình bắt chuyện với Triệu Mộ Tịch, còn mời nàng cùng ăn liên hoan.

 

Kỷ Dữ Đường thản nhiên nắm tay Triệu Mộ Tịch, chờ mấy người đàn ông kia ra khỏi thang máy Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu nhìn Triệu Mộ Tịch, "Ở công ty nhiều người theo đuổi em lắm phải không?"

 

Đúng là không ít. Trên thực tế, người theo đuổi Triệu Mộ Tịch còn nhiều hơn so với Kỷ Dữ Đường, bởi vì Kỷ Tổng quá ưu tú, nếu không có thực lực sẽ không dám dễ dàng theo đuổi, nhưng Triệu Mộ Tịch thì khác, nàng chỉ là một nhân viên công chức bình thường, đứng ở công ty, những người đàn ông độc thân khó tránh khỏi rục rịch chộn rộn.

 

"Không có nha --" Triệu Mộ Tịch trái lương tâm nói.

 

Có hay không Kỷ Dữ Đường trong lòng còn chưa rõ ràng sao. Một cô gái trẻ lại xinh đẹp như nàng rất được hoan nghênh trong công ty. Kỷ Dữ Đường tự cười bản thân, cô để ý cả loại chi tiết này từ khi nào vậy.

 

Triệu Mộ Tịch mở cửa ghế phó lái thấy trên ghế đã đặt một bó hoa lớn, xen lẫn hoa hồng đỏ là vô vàn ngôi sao, đỏ trắng tô điểm lẫn nhau, ấm áp lại tươi mát. Triệu Mộ Tịch vẫn luôn cảm thấy tặng hoa rất sến, nhưng còn phải xem là ai tặng, Kỷ Dữ Đường tặng nàng liền thích mê.

   

Triệu Mộ Tịch nâng bó hoa lên, nhớ lại những việc  Kỷ Dữ Đường vừa làm cho nàng, kỳ thật Triệu Mộ Tịch cũng không cố tình theo đuổi cái gì lãng mạn hay niềm vui bất ngờ, nàng cảm thấy đơn giản cũng tốt lắm rồi...... Thế nhưng ngẫu nhiên lãng mạn, trong lòng vẫn rất vui mừng.

 

Kỷ Tổng sao lại mặt dày như vậy, làm Triệu Mộ Tịch cũng phải hoài nghi, cô trước kia có phải hay không “cong”, từng vụng trộm theo đuổi không ít mấy cô gái nhỏ.

 

Đây có thể xem là sự thay đổi của Kỷ Dữ Đường sau khi gặp Triệu Mộ Tịch, cuộc sống trước đây không thú vị so với hiện tại, bởi vì gặp được người mình quan tâm nên nguyện dành hết tâm tư vì nàng, dỗ nàng vui vẻ.

 

"Chị vất vả vậy làm gì?" Triệu Mộ Tịch khẩu thị tâm phi nói.

 

"Có phải nếu chị không vất vả, em cũng không định nói cho chị biết hôm nay sinh nhật em?"

 

Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, thờ ơ nói, "Chỉ là sinh nhật thôi mà, cũng đâu phải chuyện quan trọng gì."

 

Vừa rồi ở trên lầu Triệu Mộ Tịch cũng nói như vậy, lúc ấy Kỷ Dữ Đường nghe đã không thấy thoải mái. Kỷ Dữ Đường nghiêng người dùng lòng bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm, "Đương nhiên quan trọng, với chị mà nói, đây là một chuyện quan trọng."

 

"Em chưa ăn sinh nhật bao giờ......" Triệu Mộ Tịch nói đến đây ánh mắt hơi ảm đạm.

 

Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch lại nghĩ tới chuyện cũ, nếu có cách Kỷ Dữ Đường thật hy vọng Triệu Mộ Tịch có thể quên hết những chuyện đó. Kỷ Dữ Đường đưa tay véo mũi Triệu Mộ Tịch, mỉm cười dịu dàng với nàng, "Đó là bởi vì em chưa gặp chị, cục cưng."

 

Triệu Mộ Tịch thấy mũi chua xót, cảm động muốn rơi lệ, nàng mím môi nhíu mày cười, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu với Kỷ Dữ Đường, "Chị buồn nôn quá đi......"

 

Thấy nàng khó xử như vậy, Kỷ Dữ Đường nở nụ cười, lòng bàn tay vuốt ve mặt nàng, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua mỉm cười ngậm lấy đôi môi nàng.

 

Triệu Mộ Tịch chầm chậm nhắm mắt lại, chủ động nghiêng thân qua để tư thế hôn môi của các người càng thoải mái hơn.

 

"Ăn tối xong, chị dẫn em đến một nơi." Trán Kỷ Dữ Đường chạm trán nàng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu hôn vài cái trên đôi môi mềm mại của nàng.

 

"Sao..." Triệu Mộ Tịch cùng nàng câu được câu không mà hôn, hai người vừa hôn vừa nói, “Chỗ nào cơ?"

 

Nếu người bên ngoài thấy cảnh này, khẳng định sẽ "ngấy" chết.

 

"Đi rồi sẽ biết." Dứt lời, Kỷ Dữ Đường lấp kín môi lưỡi nàng tiếp tục nụ hôn.

 

"Ưm......" Lại hôn hơn mười giây, Triệu Mộ Tịch cười đẩy nàng ra, "Chị còn lái xe không đó."

 

Bữa tối, vì không để người khác quấy rầy, Kỷ Dữ Đường tắt nguồn điện thoại, thuận tay cũng tắt di động của Triệu Mộ Tịch. Triệu Mộ Tịch nhớ mãi không quên, sinh nhật lần đó Kỷ Dữ Đường cũng làm vậy, khi đó Kỷ Tổng còn đặc biệt quyến rũ nói với nàng một câu, “Hôm nay chị là của riêng em.”

 

Giờ mà Kỷ Dữ Đường lại nói với nàng như vậy, nàng nhất định khẩn cấp đẩy Kỷ Dữ Đường lên giường, cởi sạch quần áo của Kỷ Tổng......

 

Ăn tối xong còn rất sớm, chưa đến tám giờ, Kỷ Dữ Đường thừa nước đục thả câu, Triệu Mộ Tịch càng hiếu kỳ Kỷ Dữ Đường muốn dẫn nàng đi đâu, cuối cùng Kỷ Dữ Đường lại lái xe đến một khách sạn cao cấp ở ngoại thành.

 

"Tới đây làm gì?" Triệu Mộ Tịch theo sau Kỷ Dữ Đường.

 

"Em nói xem làm gì?"

 

Triệu Mộ Tịch liếc Kỷ Dữ Đường một cái, dù sao đều là người trưởng thành, Triệu Mộ Tịch không ngại nói thẳng: "Về nhà làm không phải cũng thế sao?"

 

Kỷ Dữ Đường bất đắc dĩ xoa đầu nàng, "Triệu Tiểu Thư, suy nghĩ của em có thể thuần khiết chút không."

 

Hoá ra Kỷ Dữ Đường chở nàng đến đây ngắm sao, khu vực này là vùng núi, khách sạn được thiết kế chuyên dành cho du khách, nghe nói đây là khách sạn ngắm sao lãng mạn nhất thành phố A.

 

"......" Triệu Mộ Tịch trong lòng than thở, vừa “khách sạn” vừa “làm”, ai kêu chị nói mấy lời mang “sắc thái” như vậy, người trưởng thành bình thường cũng đều nghĩ đến phương diện đó.

 

Quẹt thẻ vào cửa, Kỷ Dữ Đường từ phía sau ôm lấy nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn lên, "Có thích không?"

 

Phòng khách là giếng trời bằng kính nhìn toàn cảnh, ngẩng đầu chính là bầu trời đầy sao. Hôm nay trời đêm quang đãng, sao không nhiều bằng mùa hè nhưng rất sáng, từng ngôi từng ngôi treo trên bầu trời như mộng ảo. 

 

"Thích chứ." Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu cảm động nói, "Em rất thích."

 

"Ừ, mùa hè đến còn đẹp hơn." Kỷ Dữ Đường biết nàng nhất định sẽ thích, kỳ thật cô đã muốn nói với nàng từ lâu, chở nàng lại đây chơi nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp, lần này cũng tốt, vừa vặn cho nàng một niềm vui bất ngời ngày sinh nhật.

 

Triệu Mộ Tịch tắm rửa sạch sẽ đi ra, Kỷ Dữ Đường đang mặc áo ngủ cùng kiểu nửa nằm trên sô pha phòng khách chờ nàng, Triệu Mộ Tịch chen đến bên người cô nằm xuống, Kỷ Dữ Đường thoải mái ôm nàng, hai người mỉm cười yên tĩnh nhìn trời, đêm nay sao trời rất sáng.

 

Thời gian trôi qua thực mau, lần cuối hai người cùng ngắm sao vẫn là trên một sân thượng cũ nát, khi đó là mùa hè mang từng đợt gió ấm áp.

 

"Nghĩ gì vậy?" Kỷ Dữ Đường nắm tay Triệu Mộ Tịch hỏi nàng.

 

"Nhớ trận mưa sao băng lần trước." Kỷ Dữ Đường cùng nàng ngồi cả đêm mới đợi được trên mưa sao băng kia. Kỳ thật đó không phải là điều mà Triệu Mộ Tịch cảm động nhất, mà là Kỷ Dữ Đường yêu cầu mình ước nguyện với cô, lúc ấy Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô thật ấm áp, đêm đó sau khi ôm cô Triệu Mộ Tịch cũng ý thức được mình đã phải lòng cô rồi.

 

Đêm đó, Kỷ Dữ Đường mãi nằm trong ký ức của nàng.

 

"Nhắc mới nhớ, chị phát hiện thích em là khi nào?" Triệu Mộ Tịch hỏi Kỷ Dữ Đường, có lẽ vì không tự tin, nàng vẫn mãi không biết Kỷ Dữ Đường khi nào thì bắt đầu động tâm tư với nàng.

 

"Em thì sao?" Kỷ Dữ Đường kêu nàng trả lời trước.

 

Loại buổi tối này đặc biệt thích hợp nói chuyện phiếm, Triệu Mộ Tịch không định giấu diếm, nàng nghiêng đầu nhìn vào mắt Kỷ Dữ Đường, "Chính là đêm đó, ngay sau khi em ôm chị, em cũng chủ động tỏ tình, chị không nghe ra à?"

 

Tối đó, Triệu Mộ Tịch nói, "Chị đối xử tốt với em như vậy, em thích chị thì phải làm sao?"

 

"Cái đó cũng tính là tỏ tình hả?"

 

"Sao lại không tính!" Triệu Mộ Tịch phản bác, Kỷ Tổng ranh mãnh như vậy, Triệu Mộ Tịch không tin cô không thấy được ẩn ý bên trong.

 

Kỷ Dữ Đường vuốt tóc Triệu Mộ Tịch, lúc ấy đúng là cô nghe ra hàm nghĩa trong lời nàng nói, nhưng mà......"Em giảo hoạt như vậy, lại tỏ tình đến hàm súc thế, kêu chị tin tưởng em sao được?" Ngay từ đầu Triệu Mộ Tịch đã xuất hiện với thân phận kẻ lừa đảo, đa nghi như Kỷ Dữ Đường sao có thể tin được.

 

"Em giảo hoạt? Em cũng không giảo hoạt bằng chị." Triệu Mộ Tịch phản bác, Kỷ Dữ Đường lại còn nói nàng giảo hoạt.

 

"Đụng phải chị, chỉ có thể nói là em xúi quẩy rồi."

 

Triệu Mộ Tịch lại càng không đồng ý, nâng mặt Kỷ Dữ Đường khẽ mổ lên đôi môi cô, "Rõ ràng là em gặp may mắn. Chị thì sao, khi nào phát hiện ra?"

 

"Cũng là tối hôm đó, sau khi em nói câu nói kia." Kỷ Dữ Đường ý thức được mình đã thích Triệu Mộ Tịch, rồi lại lo lắng câu nói kia của Triệu Mộ Tịch chỉ là vui đùa, thế nên sau đó giữa hai người lại thêm nhiều bước thăm dò.

 

Triệu Mộ Tịch ôm chặt Kỷ Dữ Đường, chỉ trách bọn họ lúc trước đều quá giả vờ.

 

"Chị có quà cho em."

 

Kỷ Dữ Đường đứng dậy đi lấy hộp quà, không chỉ cho Triệu Mộ Tịch, mà còn cho chính mình, một cặp nhẫn tình nhân.

 

"Đưa tay qua đây." Kỷ Dữ Đường kéo tay Triệu Mộ Tịch qua, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út mảnh khảnh thon dài của nàng, "Không có sự cho phép của chị thì không được tự mình tháo xuống, nếu còn có người dám theo đuổi em......"

 

"Lấp lánh thế này ai lại không có mắt như vậy chứ." Triệu Mộ Tịch nâng tay lên, cười rạng rỡ, nắm tay Kỷ Dữ Đường chủ động giúp cô đeo vào, đeo xong dường như lại càng kiên định, Triệu Mộ Tịch cúi đầu hôn lên ngón tay cô, "Chị cũng vậy."

 

"Vợ ơi ~~~" Triệu Mộ Tịch dựa vào Kỷ Dữ Đường, nhìn thấy một cây piano trong phòng khách.

 

"Sao --"

 

"Em muốn nghe chị chơi piano."

 

Trong màn đêm yên tĩnh, Triệu Mộ Tịch nằm sấp trên sô pha, lẳng lặng nhìn Kỷ Dữ Đường tao nhã ngồi trước piano, người mình thích đang chơi giai điệu yêu thích cho mình nghe, Triệu Mộ Tịch nhìn những ngón tay cô nhảy múa trên phím đàn, mang chiếc nhẫn giống hệt mình, điều tốt đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ là thế này.

 

Khi Triệu Mộ Tịch đến phòng triển lãm làm bán thời gian có gặp giáo sư Hề vài lần, mỗi lần gặp mặt, giáo sư  Hề đều tiến tới cùng nàng nói vài câu, thỉnh thoảng còn hướng dẫn nàng sửa bản thảo. Từ khi tâm tình tốt lên, Triệu Mộ Tịch cảm thấy mỗi người, mỗi điều cô gặp hàng ngày cũng trở nên tốt đẹp.

 

Giờ nghỉ trưa, Hề Vân thấy Triệu Mộ Tịch như thường lệ ở khu nghỉ ngơi phác thảo vào đường, hiếm có người trẻ nào cố gắng như vậy.

 

"Giáo sư Hề."

 

 Hề Vân mỉm cười gật đầu với nàng, "Nghĩ ra chủ đề rồi?"

 

"Cháu nghĩ ra rồi." Cũng kỳ quái, Triệu Mộ Tịch và Hề Vân chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng hai người nói chuyện rất hợp ý, "Những bản thảo lần trước cô giúp cháu sửa đã tốt hơn nhiều rồi."

 

"Chỉ tùy tiện thay đổi chút thôi." Hề Vân nhìn Triệu Mộ Tịch cười lên vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào, thật khiến người khác vui lòng, bình thường bà cũng không rảnh đến nỗi có thời gian giúp người khác sửa bản thảo, dù gì đã lâu không còn làm giáo viên nữa, "Chủ đề cháu chọn là váy cưới?"

   

"Dạ phải, vốn định thiết kế lễ phục nhưng sau đó cháu đổi ý." Dù có đổi đi nữa trong lòng Triệu Mộ Tịch nghĩ đến đều là Kỷ Dữ Đường, ngày đó bọn họ lái xe ngang qua một tiệm váy cưới, Triệu Mộ Tịch đột nhiên nổi lên ý nghĩ này. Ai cũng nói phụ nữ đẹp nhất là khi mặc áo cưới, nàng rất muốn thấy dáng vẻ Kỷ Tổng mặc áo cưới.

 

"Sao lại đột nhiên......" Hề Vân nhìn bản thảo, lại thấy trên tay Triệu Mộ Tịch có thêm một chiếc nhẫn, mới nhớ lúc trước không hề có, "Chúc mừng cháu, muốn thiết kế áo cưới cho chính mình?"

 

"À......" Triệu Mộ Tịch nghĩ nghĩ, nhịn không được nói, "Kỳ thật là cho bạn gái cháu."

 

Vốn dĩ Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ nói chuyện này với ai, nhưng hôm nay lại nhịn không được mà nói với giáo sư Hề, có thể là vì rất hợp ý, Triệu Mộ Tịch thuận miệng nói ra.

 

Hề Vân cũng không biểu hiện quá giật mình, ngược lại nhớ tới một ít chuyện cũ, hiện tại người trẻ tuổi tư tưởng thả lỏng, không thể so với thế hệ bọn họ. Bà nhìn các bức vẽ của Triệu Mộ Tịch, đều vẽ cùng một bóng lưng, mà tất cả số đo quần áo cũng đều dựa theo người trên bức vẽ mà thiết kế.

 

"Đây là bạn gái cháu?"

 

"Dạ đúng vậy --" Triệu Mộ Tịch mỉm cười gật đầu, phản ứng của Hề Vân càng khiến Triệu Mộ Tịch thích bà, bà nhìn tình cảm giữa hai người con gái bằng ánh mắt thực bình thường, "Đều là vẽ bóng lưng thôi đã thấy rất đẹp rồi."

 

"Cháu cũng nghĩ rất đẹp." Nhắc tới bạn gái, mặt Triệu Mộ Tịch tràn đầy hạnh phúc, Hề Vân nhìn bản phác thảo áo cưới, lại nhìn Triệu Mộ Tịch nói, "Cháu rất yêu bạn gái mình, chúc phúc hai cháu."

 

"Cháu cảm ơn." Đây có lẽ là lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch chủ động nhắc đến chuyện nàng và Kỷ Dữ Đường với người khác, còn nhận được sự chúc phúc chân thành của đối phương, "Cháu muốn mang đến cho chị ấy một niềm vui bất ngờ."



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16