". . .Thực sự không có cách, hay em mượn Kỷ Dữ Đường đi?"
Triệu Mộ Tịch hậm hực cúp điện thoại, mình sao có thể hỏi mượn Kỷ dữ Đường chứ? Tuyệt đối không thể hỏi mượn Kỷ Dữ Đường.
9 giờ sáng, sau khi đến văn phòng Kỷ Dữ Đường mới gọi cho Triệu Mộ Tịch, "Ăn sáng chưa? Hôm qua sao lại ngủ sớm như vậy?"
"Ừm, em hơi mệt ..."
Kỷ Dữ Đường cầm tài liệu lên chậm rãi trêu chọc nàng, "Buổi chiều ngủ lâu như vậy, ban đêm còn thấy mệt, em muốn làm heo hả?"
Triệu Mộ Tịch nghe được tiếng cười bên kia điện thoại, mang theo giọng điệu dịu dàng cưng chiều, trong lòng rất là bực bội, "Chị phải làm việc, em không quấy rầy nữa."
"Buổi tối chị muốn đến ăn cơm cùng em."
"Để hôm khác đi..." Triệu Thải Nam mấy ngày nay đều ở nhà nàng, Triệu Mộ Tịch không nguyện ý để Kỷ Dữ Đường tới.
"Mẹ em đang ở đây..."
"Coi như là bạn bè bình thường đến ăn một bữa cơm cũng không được sao?" Kỷ Dữ Đường bắt đầu phát giác Triệu Mộ Tịch đang khẩn trương điều gì, "Mộ Tịch, chị muốn gặp em."
"Kỷ tổng..."
Kỷ Dữ Đường đương nhiên nghe được giọng điệu Triệu Mộ Tịch rất khổ sở, "Vậy để hôm khác đi."
Giữa hai người quả nhiên vẫn là không thích hợp, sau khi cúp điện thoại Triệu Mộ Tịch tựa vào góc tường khóc không thành tiếng, Triệu Thải Nam nhìn bộ dáng này của nàng còn tưởng là vì vụ 300.000, "Bây giờ không phải lúc để khóc..."
Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu thấy Triệu Thải Nam đang hốt hoảng thu dọn đồ đạc, lúng túng như con chuột băng qua đường.
"Bà đi đâu?" Triệu Mộ Tịch nức nở hỏi.
Triệu Thải Nam rất rõ ràng khả năng kinh tế của Triệu Mộ Tịch, sợ là bán hết các thứ cũng không kiếm ra được 300.000 . Triệu Thải Nam biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng không khống chế nổi ham mê, trong lòng hối hận cũng không biết phải làm gì.
"Còn không có tiền... mẹ không thể đợi nơi này... mẹ sẽ đi trốn..."
"Bà..."
Triệu Thải Nam đi rồi bỏ lại cho nàng một mớ hỗn độn.
Bên kia, Kỷ Dữ Đường đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn không buông xuống được Triệu Mộ Tịch. Nghĩ đến đây, Kỷ Dữ Đường lại ra ngoài gọi một cú điện thoại, "Chú hai, lần trước có nhờ chú điều tra một người, lần này cần chú điều tra thêm."
Lần trước Kỷ Dữ Đường cho Triệu Thải Nam mượn tiền, đương nhiên không phải hoàn toàn không biết gì. Cô cho người điều tra cái sòng bạc ngầm kia, điều tra Triệu Thải Nam. Triệu Mộ Tịch do dự với mình, nguyên nhân hẳn là có liên quan không ít đến Triệu Thải Nam. Kỷ Dữ Đường cũng từng nghĩ liệu có nên trực tiếp nói ra với Triệu Mộ Tịch ay không, nhưng cảm giác bây giờ vẫn chưa phải lúc, bởi vì Triệu Mộ Tịch còn chưa chịu chủ động nói với cô. Nếu cô lại trực tiếp lật bài với Triệu Mộ Tịch, nhất định sẽ tổn thương lòng tự ái của nàng, sợ là khi đó Triệu Mộ Tịch càng trốn tránh hơn.
Điểm yếu lớn nhất của Triệu Mộ Tịch là lòng tự trọng,... kiên cường nhất cũng là nó.
Nhưng Kỷ Dữ Đường cảm thấy Triệu Mộ Tịch còn có những khúc mắc khác, nếu chỉ vì mẹ nàng cờ bạc thì cũng không quá khó giải quyết.
Mưa giông cả một ngày khiến cho nhiệt độ giảm xuống đáng kể.
Triệu Thải Nam chỉ nói đi nơi khác lánh tạm nên Triệu Mộ Tịch cũng không lo lắng. Mẹ mình vô lại như vậy, luôn có thủ đoạn bảo toàn chính mình, rắc rối thì ném cho người khác xử lý. Những năm gần đây, Triệu Mộ Tịch cũng chịu đủ lắm rồi...
Buổi chiều, mưa trút xối xả, Triệu Mộ Tịch về đến nhà thấy trước nhà là một con mèo hoang với bộ lông ướt nhẹp dính sát thân thể, vô cùng đáng thương rúc trong một góc, Triệu Mộ Tịch thấy giống như đang nhìn chính mình.
Đến cầu thang, Triệu Mộ Tịch nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường.
"Triệu Mộ Tịch, bây giờ chị muốn gặp em." Kỷ Dữ Đường vừa mở miệng, ngữ khí rất hung hăng, không cho nàng cơ hội phản bác, "Có mấy lời hôm nay chị nhất định phải nói."
"Sao?" Triệu Mộ Tịch mơ hồ cảm thấy Kỷ Dữ Đường hẳn là đã biết gì đó.
"Ở nhà chờ chị, nửa giờ sau chị sẽ đến." Triệu Thải Nam lại thiếu nợ 300.000, Kỷ Dữ Đường biết số tiền 300.000 này đối với Triệu Mộ Tịch có ý nghĩa như thế nào, nàng lại muốn lén mình đi kiếm tiền sao? Nàng thì có thể làm gì?
Lúc này, Kỷ Dữ Đường thậm chí có chút "căm ghét" lòng tự trọng của Triệu Mộ Tịch. Bởi vì lòng tự trọng này, nàng đem hết thảy chôn chặt ở đáy lòng, không để người khác hiểu rõ, không để người khác an ủi, cũng không để người khác bảo vệ, mặc dù bây giờ hai nàng đã là người yêu.
Không thể nào tùy theo Triệu Mộ Tịch nữa bởi Triệu tiểu thư căn bản sẽ không hiểu được làm sao để bảo vệ tốt bản thân. Kỷ Dữ Đường sớm nên rõ ràng điểm ấy, đối xử với Triệu Mộ Tịch chính là cần phải ngang ngược không biết lý lẽ đem nàng "quấn vào" bên cạnh mình, chậm rãi sưởi ấm, làm dịu trái tim bướng bỉnh của nàng.
Triệu Mộ Tịch đang chuẩn bị lên lầu, trong hành lang tối mịt đột nhiên vang lên thanh âm của vài người đàn ông.
"Chỗ này trốn rất tốt a~"
"Người đẹp, hỏi cô một chút."
"Có biết Triệu Thải Nam không?"
Mấy người kia hút thuốc, tàn thuốc trong bóng đêm chợt sáng chợt tắt, trên tay họ đều cầm gậy. Triệu Mộ Tịch vừa nghe đến Triệu Thải Nam liền biết là đến đòi nợ, "Không biết."
Một tên đem điếu thuốc vứt trên mặt đất, hung hăng tiến lên, "Con gái mà ngay cả mẹ mình cũng không nhận à?"
Triệu Mộ Tịch bị bọn họ vây quanh.
"Mấy người đòi tiền thì đi mà tìm bà ta, tìm tôi làm gì?" Triệu Mộ Tịch ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ sợ hãi. Trước kia đám người này chưa từng tìm tới cửa, nàng biết đám người này không phải dễ trêu. Ngoài miệng muốn kéo dài thời gian tìm cơ hội báo cảnh sát, nhưng căn bản không có cơ hội, điện thoại di động sáng lên liền bị bọn họ đoạt đi.
Đám người này vốn sống nhờ đòi nợ.
"Mẹ mày trốn rồi, không tìm mày thì tìm ai?"
Tình hình này, Triệu Mộ Tịch đành phải "chịu thua", "Anh trai à, trên người tôi không có tiền, ngày mai tôi nhất định sẽ trả."
"Con nhóc này, mày coi tụi tao ăn chay hả, hôm nay tụi tao không muốn tiền, mà là muốn người!"
Triệu Thải Nam đã thiếu bọn họ hơn một tháng, bọn họ không có kiên nhẫn tiếp tục "dàn xếp" thêm nữa, không mang được tiền về thì ít nhất cũng mang người trở về giao cho cấp trên, "Bớt nói nhảm lại, đưa đi!"
"Xin cho tôi thêm nửa ngày... Ưm..." Triệu Mộ Tịch còn chưa nói xong liền bị bịt chặt miệng lại, một đám người dùng vũ lực đưa nàng lên xe.
"Cô nàng này sức lực không nhỏ..."
Triệu Mộ Tịch vùng vẫy một trận liền choáng váng, lần này xong rồi...
Mấy người đồng loạt hút thuốc, hương vị trong xe cực kỳ khó ngửi.
"Dáng người xinh đẹp như vậy, bán đi cũng không dưới 300.000."
"Nếu ông chủ nhìn trúng thì không chừng chúng ta còn phải gọi chị dâu..."
"Ha ha ha ha..."
"..."
Bọn chúng cười nghe vô cùng buồn nôn, toàn thân Triệu Mộ Tịch tê liệt không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện. Trong hoàn cảnh này, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới chỉ có Kỷ Dữ Đường.
Bởi vì mưa lớn nên trên đường kẹt xe, gần một tiếng sau Kỷ Dữ Đường mới đến nhà Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch không ở nhà, gian phòng không hề có ánh đèn, điện thoại lại tắt máy, Kỷ Dữ Đường không khỏi lo lắng...
Nửa giờ sau, Kỷ Dữ Đường nhận được điện thoại của Triệu Thải Nam, bà ta khóc lóc, "Kỷ tiểu thư, cô nhất định phải cứu Mộ Tịch..."
"Bà nói rõ một chút?!!"
Bọn cho vay nặng lãi thường sử dụng thủ đoạn uy hiếp đe dọa, nói cho cùng mục đích lớn nhất là vì tiền, bọn họ mang Triệu Mộ Tịch đi, chuyện đầu tiên cần làm đương nhiên là đe dọa Triệu Thải Nam.
Khi Triệu Thải Nam chuẩn bị lên xe lửa đi nơi khác thì nhận được cuộc gọi đe dọa.
"Ngày mai trước 12 giờ không đem tiền trả thì tụi tao sẽ đem con gái bà bán vào nhà chứa để trả nợ."
Triệu Thải Nam nhận cuộc gọi này lập tức quỳ trên mặt đất, trên điện thoại di động tiếp tục truyền đến ảnh chụp và video bọn chúng gửi đến. Triệu Mộ Tịch còn đang trong trạng thái hôn mê, Triệu Thải Nam nói năng lộn xộn, "Tôi có... tôi có... mấy người đừng đụng con bé... ngày mai trước mười hai giờ tôi nhất định trả... mấy người tuyệt đối đừng động... tôi nhất định trả..."
Loại chuyện này mà xảy ra một lần thì sẽ hủy hoại cả một đời người. Triệu Thải Nam nghĩ có lẽ mình chết đi mới là lối thoát tốt nhất cho hai người. Bà thực sự không muốn Triệu Mộ Tịch xảy ra chuyện giống mình, lại từng bước một đem nàng đẩy đến con đường kia; cũng như bà trước kia chán ghét bộ dáng bẩn thỉu của mình nhưng vẫn hướng về con đường đó đi tới.
Lúc này trong đầu bà hoàn toàn rối loạn, từ giờ đến mười hai giờ ngày mai chưa đến 24 tiếng, hơn một tháng bà còn chưa đụng đến tiền, làm sao trong một đêm kiếm đủ? Cái đám nguy hiểm kia, nói là sẽ làm...
Triệu Thải Nam chỉ có thể nghĩ đến Kỷ Dữ Đường. Phẩy tay liền có thể xuất ra 300.000 chỉ có thể là Kỷ tiểu thư. Ngày đó Triệu Mộ Tịch nói nàng cùng Kỷ Dữ Đường là loại quan hệ đó. Triệu Thải Nam thủy chung không tin, con gái là bà sinh, lớn lên dưới sự quan sát của bà. Triệu Mộ Tịch là dạng người gì không ai so với Triệu Thải Nam rõ ràng hơn, dù có chết Triệu Mộ Tịch cũng không làm loại "công việc" đó.
Bà liên hệ Kỷ Dữ Đường, một phút đồng hồ cũng không thể trì hoãn.
Kỷ Dữ Đường nhìn ảnh chụp và video Triệu Thải Nam gửi tới, Triệu Mộ Tịch đang nằm trong căn phòng dơ dáy bẩn thỉu, hôn mê chật vật không chịu nổi. Lòng cô đau như dao cắt, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Cô lập tức báo cảnh sát, sau đó để chú hai mang mấy người đi sòng bạc tìm người. Chú hai có tiếp xúc với cả hai giới hắc bạch, mở sòng bạc cho vay tiền cũng phải nể ông mấy phần. Chuyện của Triệu Thải Nam cũng là Kỷ Dữ Đường nhờ ông hỏi thăm.
Căn phòng kín mít ngột ngạt nóng nực, trong không khí nồng nặc một mùi kinh tởm khiến người ta buồn nôn.
Từ khi Kỷ Dữ Đường nhận điện thoại của Triệu Thải Nam đến khi cô tìm đến chỗ Triệu Mộ Tịch mất chưa đến một tiếng. Nhưng khi Kỷ Dữ Dữ Đường nhìn thấy Triệu Mộ Tịch hôn mê, người dính đầy bụi bẩn nằm trên giường sắt, toàn thân hỗn loạn, vẫn trách mình tới quá muộn.
"Mộ Tịch..." Kỷ Dữ Đường cúi người nhìn gần khuôn mặt nàng, nước mắt rơi xuống. Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng lau bụi bẩn trên mặt nàng, khẽ gọi, "Mộ Tịch, chị tới đón em..."
Triệu Mộ Tịch cảm giác được chất lỏng ấm áp rơi trên mặt mình, nặng nề mở mắt ra. Người đầu tiên nhìn thấy là Kỷ Dữ Đường, cánh mũi Triệu Mộ Tịch cay cay, hai mắt rưng rưng uất ức sợ hãi khóc ra tiếng, vươn tay ôm chặt lấy Kỷ Dữ Đường.
"Ổn rồi, ổn rồi..." Kỷ Dữ Đường đỡ nàng dậy ôm chặt vào lòng. Trong lòng khẳng định, sau này nhất định phải đem Triệu Mộ Tịch đặt bên mình.
Triệu Mộ Tịch chỉ khóc, một mực ôm chặt Kỷ Dữ Đường, đây đã là rất may mắn, chí ít ra mở mắt liền nhìn thấy người mình muốn gặp nhất.
"Chúng ta về nhà." Kỷ Dữ Đường cúi đầu giúp nàng lau khô nước mắt.
Triệu Mộ Tịch nghẹn ngào không muốn buông tay, "Ừm..."
"Bọn chúng không có khi dễ con chứ?" Triệu Thải Nam lập tức nhào đến.
Kỷ Dữ Đường hốc mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Triệu Thải Nam, "Đây là con gái bà, không phải công cụ kiếm tiền! Bà không biết quý trọng, sẽ có người đến thay bà quý trọng cô ấy.."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)