"Chuyện đó thì không rõ, đêm nay chị ngủ ở đây đi."
Kỷ Dữ Lộ thản nhiên nói, ba nàng trước kia “cuồng làm việc”, chị nàng kế thừa lại còn phát triển truyền thống tốt đẹp đó, phàm là nói đến chuyện công việc, hai người không hề có khái niệm thời gian.
Ngủ lại thì ngủ lại thôi, Triệu Mộ Tịch mặt dày mày dạn, nàng không tin Kỷ Dữ Đường vẫn có thể luôn lạnh nhạt với mình.
"Vậy......" Kỷ Dữ Lộ đẩy đẩy cánh tay Triệu Mộ Tịch, nói đến chuyện chính, "Vi Tỷ chị ấy có sở thích gì ? Chị ấy... thích loại hình gì ?"
Triệu Mộ Tịch chần chừ nhìn Kỷ Dữ Lộ, trong giọng nói hơi nghi ngờ, "Em nghiêm túc sao?"
"Em giống như đang nói đùa sao!" Kỷ Nhị Tiểu Thư nàng lần đầu tiên đối xử nghiêm túc với tình cảm như vậy, tối đó còn ôm cột đèn đường ngay trên đường cái gào thét tỏ tình, nàng dù sao cũng coi như nhân vật của công chúng, vì theo đuổi Lâm Vi, đã hoàn toàn không biết xấu hổ rồi.
Lần trước sau khi tỏ tình, Lâm Vi tiễn Kỷ Dữ Lộ về nhà, nhưng Lâm Vi cái gì cũng không tỏ vẻ, điều này khiến tâm tư của Kỷ Dữ Lộ lại rối rắm thêm. Kỷ Dữ Lộ là người thẳng tính, không giấu được lời nói trong lòng, liền một mạch đem mọi chuyện nói hết cho Triệu Mộ Tịch, xong còn hỏi một câu, "...... Chị nói em có cơ hội không?"
Đây vẫn là vị Kỷ Nhị Tiểu Thư vênh váo tự đắc lúc trước sao? Nhắc đến Lâm Vi, nàng như biến thành một người khác. Đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con người cũng vậy, Kỷ Dữ Lộ xem như đã bị Lâm Vi thu phục rồi. Kỳ thật Lâm Vi không từ chối lời tỏ tình của Kỷ Dữ Lộ, trong lòng cũng dao động rồi, nhưng Triệu Mộ Tịch cảm thấy chuyện này vẫn nên để Lâm Vi tự mình nhìn nhận, nàng không có tư cách can thiệp vào lựa chọn của Lâm Vi, lại càng không muốn đi quấy rầy sự lựa chọn của Lâm Vi.
Ngay lúc Triệu Mộ Tịch không biết làm sao để ứng phó với hàng loạt vấn đề liên tiếp của Kỷ Dữ Lộ, bên tai vang lên tiếng bước chân xuống lầu.
Bây giờ là mười rưỡi tối.
Triệu Mộ Tịch đứng lên, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Kỷ Dữ Đường, dùng ánh mắt tiếp tục nhận lỗi, nhưng Kỷ Tổng không nhìn nàng lấy một cái.
"Ba, đêm nay con muốn giữ Mộ Tịch ở lại ngủ, tụi con có chuyện muốn bàn."
Kỷ Miễn mỉm cười đáp lại, quay đầu dặn dò bảo mẫu, "Tiểu Lý, giờ chị đi dọn dẹp phòng cho khách đi."
"Phiền chú rồi, cảm ơn." Triệu Mộ Tịch mỉm cười, ngoan ngoãn tỏ vẻ biết ơn.
Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Lộ kẻ xướng người hoạ, diễn ra hình ra dạng, khi nào thì quan hệ hai người lại tốt như vậy, Triệu Tiểu Thư thật có năng lực, đem người nhà cô một đám đều vui vẻ ra mặt.
"Ba, ba nghỉ sớm đi." Kỷ Dữ Đường nhìn thời gian, cũng không còn sớm.
"Tụi con cũng vậy." Kỷ Miễn đặc biệt nói với Kỷ Dữ Lộ, còn cưng chiều sờ đầu cô con gái nhỏ, "Nhất là cô nhóc này, đừng chơi đến quá khuya."
"Con biết rồi con biết rồi."
Kỷ Dữ Đường nói tính tình ba mẹ nàng đều tốt, hẳn là không phải đang lừa nàng. Kỷ Miễn tuy là người làm ăn, nhưng rất nho nhã, Triệu Mộ Tịch nghĩ đêm nay tuy chưa thấy mẹ cô, nhưng chắc chắn cũng là một người thông tình đạt lý, nếu không sao có thể nuôi lớn một người con gái như Kỷ Dữ Đường, đương nhiên Kỷ Nhị Tiểu Thư là một ngoại lệ.
Triệu Mộ Tịch nào biết bởi vì duyên phận, nàng và Hề Vân đã sớm gặp mặt.
"Triệu Tiểu Thư, đây là đồ dùng vệ sinh cá nhân sạch sẽ."
"Cám ơn dì."
"Đừng khách sáo."
Lầu hai, phòng Triệu Mộ Tịch nằm ngay cạnh phòng Kỷ Dữ Đường, không biết có phải Kỷ Dữ Lộ cố ý sắp xếp hay không, dù sao lần này nàng đúng là nợ Kỷ Nhị Tiểu Thư một ân huệ. Chờ dì Lý đi rồi, Triệu Mộ Tịch mới thấp thỏm đi đến cửa phòng ngủ của Kỷ Dữ Đường, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, cốc cốc cốc --
Người bên trong không ra mở cửa cũng không lên tiếng, sao còn giận vậy...... Nàng muốn đẩy cửa vào nhưng đã khóa rồi, Triệu Mộ Tịch ghé lên cửa lại gõ một lúc, kết quả lại khiến Lý bảo mẫu chạy lại đây.
"Cô tìm Đại tiểu thư sao? Cô ấy chắc đã ngủ rồi, hai ngày này mệt mỏi, có chuyện gì hay là ngày mai nói đi, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng, ngại quá."
Người ta đều đã nói vậy, Triệu Mộ Tịch đương nhiên không còn mặt mũi tiếp tục gõ nữa, nàng trở về phòng, nghe bảo mẫu nói Kỷ Dữ Đường hai ngày này mệt chết đi lại đau lòng. Cho đến giờ Kỷ Dữ Đường chưa bao giờ than mệt trước mặt nàng, ngoài một số việc không thể dời lại, dù bận thế nào, mỗi tối Kỷ Dữ Đường đều sẽ trở về cùng nàng, nhất định rất vất vả.
Đôi khi nàng có chút xem nhẹ cảm thụ của Kỷ Dữ Đường.
Trong phòng tắm, Kỷ Dữ Đường đang tắm dưới vòi sen tất nhiên không nghe được tiếng đập cửa của Triệu Mộ Tịch, nhớ tới ngón tay trần trụi của Triệu Mộ Tịch, không biết khi nào đã tự tiện tháo nhẫn ra, nghĩ đến lại tức, có thể ung dung khiến Kỷ Tổng bực tức thành vậy cũng chỉ có Triệu Mộ Tịch làm được.
Triệu Mộ Tịch trở về phòng đi đến ban công, đèn phòng bên vẫn sáng, cô hiển nhiên vẫn chưa ngủ. Hai phòng đều có ban công, khoảng cách không đến nửa mét, Triệu Mộ Tịch ra ngoài trực tiếp giẫm lan can, ỷ vào đôi chân dài nhảy qua......
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết, "A --"
Nàng không giữ được thăng bằng ngã xuống, có điều Triệu Tiểu Thư vẫn phải cảm ơn vì mình không rơi xuống từ lầu hai, mà vừa khéo ngã vào ban công phòng ngủ của Kỷ Dữ Đường, chẳng qua mũi đập vào chân ghế đặt ở ban công, vô cùng đau đớn.
"Eo......" Triệu Mộ Tịch hít một hơi thật sâu, không té bị thương nhưng bị dọa sợ không nhẹ, nàng lần đầu tiên đến nhà Kỷ Dữ Đường, nếu vừa rồi thực sự từ trên lầu rơi xuống, nghĩ đến đã thấy dọa người.
Kỷ Dữ Đường mới từ phòng tắm đi ra chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến từ ban công, Triệu Mộ Tịch hắt xì một tiếng Kỷ Dữ Đường cũng đã nghe ra được, đừng nói một tiếng kêu to như vậy, Kỷ Dữ Đường kéo màn đẩy cửa ban công ra, lúc này Triệu Mộ Tịch xoa cái mũi từ ban công đứng lên.
Nàng đúng là từ ban công nhảy qua, tuy rằng đây chỉ là lầu hai nhưng té xuống cũng rất đau, Kỷ Dữ Đường kéo Triệu Mộ Tịch vào phòng, vừa đau lòng vừa mắng nàng, “Em lớn rồi có thể thành thục chút được không, té bị thương thì sao bây giờ?!"
“Cũng tốt hơn so với việc chị không để ý tới em, sau này có chuyện gì chúng ta cứ thẳng thắn nói ra được không? Đừng giống như bây giờ, em thật sự khó chịu......" Nói xong Triệu Mộ Tịch cảm giác mũi trào ra một dòng chất lỏng ấm áp, đang chảy xuống.
Kỷ Dữ Đường thấy thế cuống quýt đưa tay giữ cằm nàng, "Đừng nhúc nhích, chảy máu mũi rồi kìa......"
Triệu Mộ Tịch chạm chạm cái mũi, vẫn còn hơi đau, chắc vừa rồi đập trúng không nhẹ, nàng làm nũng với Kỷ Dữ Đường, "Vợ ơi, em đau ~~"
"Xứng đáng." Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng trách cứ, đỡ nàng đến sô pha ngồi trước rồi lấy khăn giấy giúp nàng xoa, "Em chờ đó, chị đi lấy túi chườm đá."
Hai phút sau, Kỷ Dữ Đường cầm túi chườm đá quay lại, ngồi xuống cạnh Triệu Mộ Tịch, giúp nàng chườm lạnh mũi, động tác trên tay rất dịu dàng, "Còn đau không?"
Triệu Mộ Tịch ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, lắc lắc đầu, nghiêng thân đưa tay ôm eo Kỷ Dữ Đường, "Đừng tức giận hờn dỗi nữa, là em không tốt, là em không đúng, là em sai rồi. Vợ ơi, chị tha thứ em đi?"
Triệu Tiểu Thư tiếp tục thừa nhận sai lầm.
Kỷ Dữ Đường nhìn vết máu đỏ tươi trên khăn giấy đã sớm đau lòng muốn chết, cô tiếp tục lau cho Triệu Mộ Tịch, tối qua cô rời khỏi căn hộ, tức giận là một phần nguyên nhân, nhưng chủ yếu là vì công ty có việc cần bàn bạc với Kỷ Miễn, chẳng qua tình cờ gặp phải gút mắc này.
Đương nhiên, Kỷ Dữ Đường vẫn còn giận nàng, biết rõ mình không thích nàng quan hệ thân mật với Quản Tiệp, tối qua còn vậy.
Kỷ Dữ Đường giúp nàng lau khô vết máu còn sót lại, vẫn lạnh lùng, thế nhưng giọng nói đã dịu đi, "Chỉ biết nói ngoài miệng cho xuôi tai thôi."
Triệu Mộ Tịch cầm tay cô đặt trên mặt mình, "Nếu còn tức giận thì chị đánh em đi, đánh thế nào đều được."
"Vừa rồi ngã còn chưa sợ?" Kỷ Dữ Đường thu tay về sợ đụng mũi nàng lại chảy máu, nhìn mũi nàng vẫn còn đỏ, máu mũi còn chảy mà còn có tâm tư nói đùa.
“Ngã cũng được, dù sao còn chị nuôi em mà." Triệu Mộ Tịch nở nụ cười, liền biết Kỷ Tổng không đành lòng dằn vặt nàng lâu mà.
Triệu Mộ Tịch cầm tay Kỷ Dữ Đường, hôn hôn mu bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, chầm chậm nói, “Em gái chị nói cho em biết, em và chị ở bên nhau, em phải xem mình hoàn toàn trở thành đồ dùng cá nhân của chị...... Em muốn nói, em ngàn vạn lần nguyện ý, làm “đồ dùng cá nhân” của chị."
Triệu Mộ Tịch nguyện ý làm quen cũng như thỏa mãn tính chiếm hữu của cô.
Kỷ Dữ Đường lẳng lặng nhìn Triệu Mộ Tịch vài giây, thấy nàng lo lắng đến mức ngốc nghếch, ngay cả ban công cũng dám nhảy còn đập mũi, trong lòng cô cũng không chịu nổi, Kỷ Dữ Đường rút tay lại, cầm túi chườm đá tiếp tục giúp nàng chườm lạnh mũi, vừa nói, "Dữ Lộ thích nói chuyện thích khoa trương, em cũng tin em ấy."
Triệu Mộ Tịch lấy túi chườm đá ra, chầm chậm đưa mặt mình đến trước mặt cô, nhắm mắt muốn hôn cô lại bị Kỷ Dữ Đường đẩy ra. Sau đó nàng nghiêng đầu mỉm cười hôn lên khóe môi cô, lan ra đến cánh môi, nhẹ nhàng ngậm lấy, hôn một lần lại một lần, dịu dàng nói: "Em nghiêm túc mà."
"Đàng hoàng chút, cái mũi còn......"
Cô chưa dứt lời đôi môi Triệu Mộ Tịch lại áp lên, Triệu Mộ Tịch không để Kỷ Dữ Đường có cơ hội nói chuyện, có lẽ lúc này hôn môi càng hiệu quả hơn muôn lời giải thích. Họ đều là phụ nữ nên càng hiểu rõ tâm tình và suy nghĩ trong lòng nhau, bình thường Kỷ Tổng mạnh mẽ thế nào cũng có một mặt của người phụ nữ nhỏ bé, cũng cần được dỗ dành.
Triệu Mộ Tịch cứ như vậy hôn, Kỷ Dữ Đường đẩy ra, chưa bao lâu đã hé môi phối hợp với nàng, hôn nhau mãnh liệt. Triệu Mộ Tịch được đáp lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Trong lúc hôn môi, Triệu Mộ Tịch không cẩn thận lại dụi dụi mũi, máu vừa ngừng lại bắt đầu chảy, hôn một lúc cảm giác không ổn, Triệu Mộ Tịch buông đôi môi Kỷ Dữ Đường ra, vội vàng ngẩng đầu lên, hàm hồ lẩm bẩm, "A...... Lại chảy máu rồi......"
"Còn động nữa, em thành thật chút đi." Kỷ Dữ Đường tiếp tục giúp nàng lau.
"Ha ha ha......" Triệu Mộ Tịch nhìn khuôn mặt Kỷ Tổng bị mình cọ dính hết rồi, còn không tim không phổi phá lên cười, "Ha ha ha ha......"
Kỷ Dữ Đường cau mày lấy khăn giấy lau môi, quả nhiên cũng có màu đỏ tươi, cô ném khăn giấy vào Triệu Mộ Tịch, ghét bỏ nói, "Buồn nôn muốn chết."
"Kỷ Dữ Đường, chị ghét bỏ em......" Triệu Mộ Tịch lau mũi, rầu rĩ u oán nói.
Kỷ Dữ Đường xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, khóe môi khẽ giơ lên.
Mười phút sau mũi Triệu Mộ Tịch mới hoàn toàn ngừng chảy máu, Kỷ Dữ Đường đang đứng trước gương tiến hành công trình chăm sóc da đồ sộ.
Thấy Kỷ Dữ Đường đã làm xong, Triệu Mộ Tịch nhấc chân đi đến phía sau cô, xoa bóp vai giúp cô, cúi người ở bên tai cô hỏi, “Lực này được chưa?"
Đứng đắn được hai giây.
"A......" Kỷ Dữ Đường đột nhiên than nhẹ một tiếng, bởi vì Triệu Mộ Tịch đang hôn vành tai cô, ngậm lấy vành tai cô nhẹ nhàng liếm cắn.
"Triệu Mộ Tịch." Kỷ Dữ Đường phá phong cảnh đẩy nàng ra, sau đó cầm tay phải nàng xụ mặt chất vấn: "Nhẫn đâu? Ai cho phép em tháo xuống?"
Sóng này chưa qua sóng kia lại nổi, Triệu Mộ Tịch thở dài trong lòng, xem ra Kỷ Tổng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình......
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)