Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 41

5723 3 57 0

 

 

Hô hấp Triệu Mộ Tịch rối loạn, Kỷ Dữ Đường cách nàng gần quá.

 

Trước kia đã từng hy vọng chị ấy chủ động ôm mình, hiện tại chị ấy chủ động thì Triệu Mộ Tịch lại choáng váng, đứng tại chỗ mặc mình bị ôm lấy. Có lẽ do mọi thứ diễn biến quá nhanh, tựa như ngày hôm qua người ấy vẫn còn ngoài tầm với, hôm nay đã chủ động tiến tới ôm mình thật chặt...

 

Hiện tại Triệu Mộ Tịch không thể nghĩ về cái ôm này một cách thuần khiết, không giống như trước kia, cái ôm này của Kỷ Dữ Đường hết sức nóng bỏng.

 

Kỷ Dữ Đường vòng tay sau lưng nàng, từ từ siết chặt thân thể gầy yếu của nàng. Kỷ Dữ Đường đã nhiều lần cám dỗ Triệu Mộ Tịch, hiện tại mới phát hiện người nhập vai quá sâu không chỉ có mỗi em ấy. Kỷ Dữ Đường rất rõ ràng trong lòng mình muốn gì, lừa gạt bản thân không phải tác phong trước giờ của cô. Cô thừa nhận, mấy ngày nay không thấy Triệu Mộ Tịch bản thân quả thực rất nhớ nàng, nỗi nhớ ấy không đơn giản như giữa những người bạn bình thường.

 

"Ông nội chị qua đời, mấy ngày nay rất bận rộn." Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng nói, thân thể hơi dựa vào người nàng.

 

Khó trách ngày đó lúc nghe điện thoại sắc mặt cô ngưng trọng như vậy, rồi lại vội vàng rời đi. Thấy cô có vẻ sa sút, giọng nói lại mang phần mệt mỏi, Triệu Mộ Tịch phảng phất có chút cảm động lây. Những ngày này cô chắc hẳn rất mệt mỏi, vừa tới thành phố A còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy đến chỗ mình, nàng bỗng chốc cảm thấy đau lòng. Triệu Mộ Tịch không nói gì, cánh tay chậm rãi giơ lên nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, động tác hết sức thận trọng.

 

Thời gian như đình chỉ tại thời khắc ấm áp này, Triệu Mộ Tịch ôm lấy cô không nỡ buông tay. Nàng đã nhiều lần mơ về thời khắc này, chưa từng nghĩ nó lại xảy đến trong hiện thực.

 

"Chị nghỉ ngơi một lát đi."

 

"Ừm."

 

Triệu Mộ Tịch xoay người vào phòng bếp rót ly nước ấm, trong lòng lại hướng về Kỷ Dữ Đường đang ngồi ngoài phòng khách, đến khi nước tràn ra khỏi ly thủy tinh nàng mới luống cuống tay chân cầm khăn lau đi.

 

"Chị uống nước đi."

 

Kỷ Dữ Đường đón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay nàng, vừa uống nước vừa nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch. Triệu Mộ Tịch không giống như trong tưởng tượng ban đầu của cô. Giữa hai người thế nào, hiện tại trong tim cô đã có ít nhất tám phần sáng tỏ. Kỷ Dữ Đường cho rằng Triệu Mộ Tịch là kiểu người chủ động, dù sao khi mới tiếp xúc, Triệu tiểu thư chính là kiểu người không cần mặt mũi.

 

Nhưng thực tế lại không phải, Triệu Mộ Tịch trở nên an tĩnh, giống như mang trong mình tâm sự nặng nề. Kỷ Dữ Đường tiếp tục gắt gao nhìn nàng chằm chằm, hoặc là do Triệu Tiểu Thư giỏi diễn kịch, lúc này mới chính là con người thật của nàng? Nàng càng không chủ động, Kỷ Dữ Đường càng muốn nàng phải chủ động, muốn xem thử Triệu Mộ Tịch nói một đằng làm một nẻo bản lĩnh được bao nhiêu.

 

Kỷ Dữ Đường nghĩ như vậy là vì cho đến bây giờ cô vẫn không biết chuyện xưa của Triệu Mộ Tịch, cũng không hiểu sự ương ngạnh cùng tự ti của nàng.

 

Lúc Triệu Mộ Tịch ôm lấy đối phương, nàng cảm thấy rất gần gũi nhưng cũng rất xa vời, nàng không thể từ chối Kỷ Dữ Đường tiếp cận, cũng không biết có nên đón nhận hay không. Triệu Mộ Tịch không còn là một cô bé 18 tuổi nữa, có chút rung động liền muốn ở bên nhau, còn tưởng rằng sẽ bên nhau cả đời. Hiện tại nàng có những suy nghĩ chín chắn hơn, lăn lộn ngoài đời khiến nàng hiểu rõ hơn về thực tại.

 

"Chuyển đi cũng không nói với chị một tiếng."

 

"Em có nói rồi."

 

"Chị tưởng em giận nên mới nói vậy." Tối đó Kỷ Dữ Đường cho rằng Triệu Mộ Tịch chỉ là mạnh miệng, không nghĩ nàng quả thực bỏ đi.

 

"Kỷ tổng..."

 

"Lại đây ngồi." Kỷ Dữ Đường lôi kéo Triệu Mộ Tịch đến ngồi bên cạnh cô, "Sao vậy? Nhìn thấy chị không vui sao?

 

"Nào dám a." Triệu Mộ Tịch nhìn cô, Kỷ tổng thật sự rất lôi cuốn, chỉ nhìn một cái thôi trái tim mình đã bị câu đi mất rồi. Nói đến chuyện chuyển đi, Triệu Mộ Tịch ngồi bên cạnh cô, chăm chú giải thích "Coi như trừ lương tháng của em đi, còn dư lại 80.000, ngày mai em sẽ chuyển khoản cho chị".

 

Kỷ Dữ Đường nhíu mày "Em lấy tiền ở đâu?"

 

Triệu Mộ Tịch dừng một chút "Em mượn của bạn, cũng gần đủ."

 

"Là Lâm Vi?" Triệu Mộ Tịch vừa nhắc đến bạn, Kỷ Dữ Đường ngay lập tức nghĩ đến Lâm Vi.

 

Triệu Mộ Tịch nhìn vẻ mặt cô, quả thực cứ nhắc đến Lâm Vi là Kỷ tổng liền "kích động" hơn bình thường, thực sự là ghen tức với Lâm Vi sao? Triệu Mộ Tịch gật gù, "Đại Vi giúp em mượn."

 

"Đại Vi..." Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm vào mắt nàng, có chút khó chịu lặp lại một lần. Vừa nghĩ tới Triệu Mộ Tịch cứ luôn miệng gọi mình là Kỷ tổng, gọi Lâm Vi lại thân mật đến vậy, trong lòng cực kỳ bất bình.

 

"Chính là Lâm Vi." Triệu Mộ Tịch không sợ chết còn "cường điệu" một lần.

 

"Triệu Mộ Tịch." Kỷ Dữ Đường xoay người lại, có ý thăm dò nhìn thẳng vào mắt nàng "Em cố ý chọc tức chị sao?"

 

Kỷ tổng đây là đang... ghen tuông trắng trợn? Quả nhiên đúng như mình nghĩ, Kỷ Dữ Đường thực sự nghiêm túc với mình, Triệu Mộ Tịch có chút khống chế không được cảm xúc. Nàng theo bản năng lùi về phía sau "Em không có."

 

"Tại sao em mượn tiền của cô ấy, lại không mượn chị chứ?"

 

Bởi vì em thích chị... Triệu Mộ Tịch nghĩ thầm trong lòng.

 

“Dù sao cũng mượn rồi, vậy đi, ngày mai em trả cho chị.”

 

Kỷ Dữ Đường nghĩ lại thấy như vậy cũng tốt, chí ít số tiền kia sẽ không còn là trở ngại giữa hai người. Triệu Mộ Tịch mạnh mẽ như vậy, ban đầu tiếp nhận số tiền kia hẳn trong lòng cũng không thoải mái.

 

"Vậy... đột nhiên chị muốn ăn đồ em nấu thì phải làm sao?" Kỷ Dữ Đường nghiêng về phía cô, tiếp tục hỏi.

 

"Vậy thì để dì Tôn nấu cho chị đi, dì ấy nấu ăn giỏi hơn em nhiều." Triệu Mộ Tịch vòng vo trả lời.

 

Triệu Mộ Tịch, em còn thích giả ngu? Kỷ Dữ Đường lặp lại lần nữa "Chị nói muốn ăn đồ do em làm."

 

"Vậy được, hiện tại em làm cho chị." Triệu Mộ Tịch đứng dậy, mỗi câu Kỷ Dữ Đường nói đều khiến nàng hơi mất tự nhiên. Kỷ Dữ Đường rõ ràng đang trêu chọc nàng, lại còn rất thành thục. Tại sao đụng một chút là lại thích trêu chọc người khác vậy chứ.

 

"Mộ Tịch —" Kỷ Dữ Đường kéo cổ tay nàng, để nàng ngồi lại bên cạnh "Chị không đói bụng, ở lại ngồi cùng chị đi."

 

Trong phòng rất yên tĩnh, Kỷ Dữ Đường chậm rãi dựa vào vai nàng, sau đó khép hờ mắt giống như muốn chợp mắt một chút. Triệu Mộ Tịch liền để cô tựa vào, thỉnh thoảng quay sang ngắm khuôn mặt đang ngủ của cô, nhịn không được thoáng mỉm cười, cảm giác thật tốt.

 

Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của người kia, đưa tay giúp cô chỉnh lại những sợi tóc vương trên trán, tâm trí lại nghĩ đến chuyện khác. Triệu Mộ Tịch nghĩ nếu mình đến từ một gia đình bình thường cũng sẽ không sợ hãi, rụt rè như bây giờ. Nếu gia đình khá giả hơn một chút, nàng hận không thể lập tức cùng Kỷ Dữ Đường sánh bước bên nhau, dù sao tình cảm từ hai phía cũng không phải là điều dễ dàng có được.

 

Tiếc là trên thực tế nàng và Kỷ Dữ Đường chênh lệch quá lớn, khoảng cách giữa hai nàng còn muốn xa hơn mười triệu dặm. Triệu Mộ Tịch không bao giờ quên được mối tình đầu của mình, khi đối phương biết được hoàn cảnh gia đình nàng liền vứt bỏ lời thề non hẹn biển, dứt khoát bỏ rơi nàng. Một đoạn quá khứ đau xót khiến nàng khó có thể bắt đầu một mối tình mới... Nàng sinh ra chính là một kẻ bất hạnh, mà nỗi bất hạnh này vẫn tiếp tục bao trùm cả cuộc đời nàng.

 

Nàng và Kỷ Dữ Đường vẫn duy trì loại quan hệ ám muội không rõ, Kỷ Dữ Đường không cho nàng có cơ hội lựa chọn. Triệu Mộ Tịch ôm trong lòng tâm lý may mắn, lén lút hưởng thụ không khí ám muội mơ hồ giữa hai nàng. Thỉnh thoảng, Triệu Mộ Tịch tạm thời quên đi khoảng cách thân phận giữa hay người, nhưng trước sau vẫn là không bỏ xuống được. Không thể tìm lại được bản tính liều lĩnh, kích động như khi mười tám.

 

Dưới sự hỗ trợ của Lâm Vi, Triệu Mộ Tịch chắp vá lung tung cuối cùng cũng đủ 80.000 tệ để trả cho Kỷ Dữ Đường, nhưng trong lòng vẫn ôm một mảnh tâm sự. Triệu Mộ Tịch hiện vẫn theo Lâm Vi đi Ảnh Thị Thành làm việc. Nhưng những công việc giả làm bạn gái, lại phải tán gẫu theo kịch bản, nàng theo bản năng mà không nhận. Lâm Vi cảm thấy đầu óc nàng có vấn đề hoặc là đang rơi vào bể tình rồi.

 

Sự bị động của Triệu Mộ Tịch khiến Kỷ Dữ Đường hơi bối rối, cô thử ba ngày không liên lạc với Triệu Mộ Tịch, em ấy liền ba ngày cũng không thèm liên lạc với cô. Triệu Mộ Tịch, em đến tột cùng là đang do dự cái gì? Chị vẫn chưa thể hiểu được em...

 

Ba ngày không nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường, kỳ thực mỗi ngày Triệu Mộ Tịch đều nhớ cô, thậm chí mỗi khi nhận được tin nhắn đều tưởng là Kỷ Dữ Đường gửi tới.

 

"Đêm nay em có nhà không?" Kỷ Dữ Đường sau ba ngày liền không liên lạc với Triệu Mộ Tịch đành phải chủ động gọi điện thoại cho đối phương, nếu cứ tiếp tục như vậy, Triệu tiểu thư phỏng chừng muốn cả đời không qua lại với nàng. Nhưng điện thoại vừa vang lên tiếng chuông đầu tiên, Triệu tiểu thư đã bắt máy. Nghe nàng trả lời nhanh như vậy, Kỷ tổng dù sao cũng tương đối hài lòng.

 

"Ở nhà." Triệu Mộ Tịch trong lòng chờ mong câu tiếp theo là "Buổi tối chị tới ăn cơm với em."

 

"Buổi tối chị tới ăn cơm với em."

 

Không sai một chữ.

 

"Được." Triệu Mộ Tịch ngữ khí vẫn như cũ không chút rung động, nhưng đã sớm nở hoa trong lòng. Cùng người mình thích nói chuyện, tư vị vui mừng kia thực sự khống chế không được. Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt trong lòng, nàng bắt đầu ghét bỏ chính mình dễ bị lay động.

 

Sau khi cúp máy, Triệu Mộ Tịch chào tạm biệt Lâm Vi, "Buổi tối em không đi ăn với chị được, đi trước đây."

 

Lâm Vi rất nhanh liền đánh hơi được hương vị tình yêu đến từ Triệu Mộ Tịch.

 

Triệu Mộ Tịch mua rất nhiều đồ, đều là những thứ Kỷ Dữ Đường thích ăn nhất. Canh sườn heo đã sớm sẵn sàng. Khoảng bảy giờ, Triệu Mộ Tịch nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc dừng lại trên con đường quen thuộc trước mắt, tiếp đó là một dáng người quen thuộc bước xuống. Triệu Mộ Tịch vẫn nằm ở đó nhìn Kỷ Dữ Đường chậm rãi đi tới hướng mình, chờ Kỷ Dữ Đường tiến sát dưới lầu, Triệu Mộ Tịch mới chậm rãi đi xuống...

 

Hai người vừa vặn gặp nhau ở cầu thang.

 

"Em có nấu canh cho chị."

 

Ba ngày không gặp, vừa thấy mặt Kỷ Dữ Đường đã không cho nàng sắc mặt tốt, "Em còn nhớ chị thích món gì?"

 

"Lên đi, bên ngoài nóng quá."

 

Kỷ Dữ Đường thấy nàng rõ ràng không phải không quan tâm, nhưng không thể hiểu trong đầu nàng đang nghĩ gì. Kỷ Dữ Đường thật muốn bổ cái đầu quả dưa của nàng ra xem nó chứa gì trong đó. Tại sao phải kiềm chế như vậy chứ? Kỷ Dữ Đường rất muốn biết liệu nàng có thể nhẫn nại được bao lâu.

 

Vừa lên lầu, Kỷ Dữ Đường liền rút ra 100 tệ  trong ví đưa cho Triệu Mộ Tịch.

 

"Gì đây?" Triệu Mộ Tịch không rõ.

 

"Lần trước em giúp chị nấu cháo, chị nợ em."

 

Triệu Mộ Tịch nghĩ, là thanh toán khoản nợ 20 ngàn tệ đây. Trước đây Kỷ Dữ Đường mỗi lần trả hai ngàn, tổng cộng đã trả năm lần, vậy nên còn ghi nợ nàng 10 ngàn.

 

"...Chị nợ em 10 ngàn, mỗi lần trả 100?" Triệu Mộ Tịch tính toán một chút, nói cách khác Kỷ tổng dự định ở đây ăn 100 bữa cơm?

 

Kỷ Dữ Đường cười "Chị tình nguyện."








Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16