Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 68

5087 3 47 0

 

 

"Cháu muốn mang đến cho chị ấy một niềm vui bất ngờ......" Khi nhắc đến Kỷ Dữ Đường với Hề Vân, Triệu Mộ Tịch cứ như nói mãi không hết. Nàng không biết  Hề Vân là mẹ Kỷ Dữ Đường, Hề Vân cũng không biết người được nhắc đến trong miệng nàng là con gái mình.

 

"Đôi khi rất áp lực......" Triệu Mộ Tịch cười nhẹ nói, ngoài chuyện cả hai đều là phụ nữ, chênh lệch giữa nàng và Kỷ Dữ Đường thật sự quá lớn, luôn cảm giác Kỷ Dữ Đường cho nàng rất nhiều, mà nàng có thể cho Kỷ Dữ Đường rất ít. Ý thức được mình nói quá nhiều, Triệu Mộ Tịch áy náy cười cười, "Ngại quá, để cô phải nghe cháu dong dài rồi."

 

"Chỗ nào chứ, cô lại thích giao lưu với người trẻ tuổi các cháu, con gái cô bình thường không thích nói chuyện với cô.” Hề Vân nói với vẻ tiếc nuối, Kỷ Dữ Đường quá bận, Kỷ Dữ Lộ đơn giản là thời kỳ nổi loạn, có thể không về nhà liền không về nhà, Hề Vân cũng không làm gì được hai đứa con gái, "Có áp lực là chuyện bình thường, thích nhau lại có thể đến bên nhau là một chuyện rất may mắn."

 

"Đúng vậy." Nhưng Triệu Mộ Tịch không biết tương lai bọn họ vẫn còn có thể ở bên nhau hay không, bởi vì sớm hay muộn phải đối mặt với hiện thực, hiện thực luôn tàn khốc hơn 

tưởng tượng. Triệu Mộ Tịch vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, "Tụi cháu ở bên nhau rất tùy hứng, dường như chưa hề suy xét đến hiện thực, lòng cháu kỳ thật không nắm chắc, dù sao chênh lệch giữa hai đứa cũng quá lớn......"

 

"Chênh lệch?"

 

"Về mọi mặt, chị ấy rất ưu tú." Lời Triệu Mộ Tịch nói hôm nay không hề nói quá, có thể nguyên nhân là vì với Hề Vân chỉ là bèo nước gặp gỡ nàng mới nguyện ý nói những chuyện này, nàng chưa từng đề cập những tâm sự này với Kỷ Dữ Đường. Nàng không muốn khiến Kỷ Dữ Đường cảm thấy nàng do dự, thế nhưng trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ đến những chuyện này, ở bên nhau làm sao có thể hoàn toàn không lo lắng cho tương lai chứ ? 

 

"Cũng không hẳn như vậy đâu." Hề Vân hôm nay rảnh rỗi bèn hàn huyên với Triệu Mộ Tịch thêm một chút, cùng một cô nhóc hai mươi mấy tuổi tán gẫu hợp ý đến thế, âu cũng là duyên phận, "Cô và anh nhà ở bên nhau cũng sắp bốn mươi năm rồi, khi bắt đầu quen nhau cô mới vừa 20 tuổi, anh nhà lớn hơn cô đến 12 tuổi, khi đó cô chỉ là một học sinh nghèo, gia đình anh ấy làm ăn lớn, công ty riêng kinh doanh rất thành công......"

 

Cô ấy sắp 60 tuổi rồi? Nhưng nhìn trẻ tuổi quá, Triệu Mộ Tịch còn tưởng chỉ khoảng 50, ăn nói hào phóng, khi trẻ tuổi nhất định là một đại mỹ nhân. Triệu Mộ Tịch lẳng lặng nghe bà nói, như đang nghe một người từng trải truyền thụ kinh nghiệm.

 

Hề Vân đã thật lâu không nhắc mấy chuyện khi còn trẻ với người khác, hôm nay nhớ lại vẫn rất hoài niệm, "Lúc ấy, ngoại trừ hai bọn cô cảm thấy hai đứa rất thích hợp quen nhau, chẳng còn ai xem trọng, nói ra cũng không sợ cháu chê cười, khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô bị anh ấy bao nuôi, nghe đến quen luôn. Lòng cô cũng không biết làm sao, cảm thấy không có tương lai, dù sao chênh lệch cũng quá lớn, thế nhưng sau đó bọn cô vẫn kết hôn, cũng có con cái, nhoáng một cái chính đã vài chục năm."

 

Bao nuôi? Sao nghe giống hệt tình huống của nàng và Kỷ Dữ Đường vậy, nghe đến cuối cùng bọn họ kết hôn có con, Triệu Mộ Tịch tràn đầy hâm mộ, "Thật tốt quá."

 

"Cho nên chênh lệch không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cảm tình hai người có thể vượt qua được khảo nghiệm hay không." Hề Vân vỗ vỗ bả vai Triệu Mộ Tịch, "Suy nghĩ từ góc độ khác, cùng một người ưu tú ở bên nhau, cháu sẽ càng trở nên ưu tú, cố gắng lên, đừng khiến bạn gái cháu thất vọng." 

 

Lời nói này như lời khai sáng của một cao nhân, Triệu Mộ Tịch ngày càng bội phục Hề Vân. Góc nhìn này không phải người thường nào cũng có được, đa số chỉ nghĩ không xứng, đổi góc độ liền sáng tỏ thông suốt, "Cảm ơn cô."

 

“Đừng bi quan về mọi thứ, cô đi trước."

 

Triệu Mộ Tịch đứng dậy tiễn bà, hy vọng mình cũng có thể cởi mở như giáo sư Hề.

 

    ---

 

Mười hai giờ tối, bên ngoài quán bar gió lạnh thấu xương, mùa đông năm nay lạnh hơn năm rồi. Kỷ Dữ Lộ đút tay vào túi áo khoác đệm bông ngắn cũn cỡn, rụt cổ dậm chân xuống đất, nhiệt độ gần như dưới mức đóng băng, phía nam ẩm ướt và lạnh giá, gió quét qua như những con dao băng.

 

Lâm Vy vừa đi ra từ quán bar, không khỏi kéo chặt áo khoác trên người, gió đêm nổi lên lạnh buốt xương.

 

"Vi Tỷ, thật trùng hợp ~~~" Vừa nhìn thấy Lâm Vi từ quán bar đi ra, Kỷ Dữ Lộ đã giẫm giày tuyết, chạy từng bước nhỏ đến, cố ý coi như gặp gỡ ngẫu nhiên.

 

Lâm Vi nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ liền ngẩn người, bởi vì nàng ăn mặc vừa dày vừa nặng nề ngây ngốc chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị gió thổi đỏ bừng, "Sao em lại ở đây?"

 

"Em vừa cùng bạn chơi quanh đây, chị lại gặp khách hàng sao?" Kỷ Dữ Lộ nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, bên trong áo khoác là váy, ăn mặc mỏng manh như vậy, đây là mùa đông âm mấy độ đó.

 

"Ừ, vậy em về sớm đi."

 

Sau đêm đó, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy Lâm Vi cố ý tránh mình, hẹn thế nào đều nói không có thời gian, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Sau đó, Kỷ Dữ Lộ thường xuyên đến quán bar này chờ Lâm Vi, nàng biết Lâm Vi cũng thường đến đây. Có lẽ mỗi người đều mang loại "tâm lý không tự trọng", Kỷ Dữ Lộ cũng vậy, Lâm Vi càng không muốn gặp nàng, lòng nàng lại càng nhớ thương Lâm Vi.

 

Kỷ Dữ Lộ cười hì hì tiến đến, kéo tay Lâm Vy ủ vào lòng bàn tay mình, nàng vừa rồi vẫn luôn cho tay trong túi, hiện vẫn còn ấm, "Như thế này thoải mái hơn không?"

 

Hai người đứng trên phố vào đêm khuya, tựa như khi còn đóng vai người yêu, Kỷ Dữ Lộ giúp nàng làm ấm tay, ngẩng đầu ngây ngô cười với nàng, lòng Lâm Vi nóng lên, nhất thời suýt chút nữa lại không phân rõ hiện thực.

 

Chờ tay Lâm Vi ấm một chút, Kỷ Dữ Lộ vẫn giống như trước vươn tay nhẹ nhàng ôm Lâm Vi, chẳng qua hơi do dự trước khi ôm nàng, ôm rồi sợ hãi bị cô đẩy ra.

 

Khi Lâm Vi được nàng ôm lấy, nhịp tim không khỏi nhanh hơn vài phần, thời gian quay phim đã kết thúc từ lâu, nhưng bọn họ vẫn còn tiếp tục dây dưa không rõ, Lâm Vi đã sớm ý thức được vấn đề này, "En làm gì vậy?"

 

"Chị mặc ít như vậy không lạnh sao, em giúp chị làm ấm." Kỷ Dữ Lộ ôm cô, giống như lại tìm về cảm giác trước kia.

 

Một lát sau, Lâm Vi đẩy nàng ra, hơn nữa nhắc nhở nàng, "Hiện tại không phải đang quay phim."

 

"Em biết......" Ôm lấy Lâm Vi, Kỷ Dữ Lộ vẫn không thể quên được đêm đó khi họ nằm trên sô pha...... Cả hai rõ ràng có cảm giác, Kỷ Dữ Lộ không tin Lâm Vi quá chén, nàng biết rõ tửu lượng của Lâm Vi, tựa như cái hang không đáy. Ngoài ra, chẳng phải đều nói lời say là lời thật sao, tối đó Lâm Vi đè nàng trên sô pha mà hôn, chẳng lẽ không phải là minh chứng tốt nhất sao?

 

"Không còn chuyện gì thì chị đi đây."

 

Kỷ Dữ Lộ kéo tay Lâm Vi không đành lòng buông ra, "Bên ngoài lạnh, em mời chị đi uống trà sữa."

 

"Hôm nay chị không có thời gian."

 

"Một trăm đồng một phút đồng hồ, được không?"

 

Theo quan điểm của Lâm Vi, hành vi của Kỷ Dữ Lộ quá ngây thơ, nếu Kỷ Dữ Lộ có ý tứ ở phương diện kia với nàng, muốn theo đuổi nàng, thì vừa khéo đây lại là cách theo đuổi mà Lâm Vi phản cảm nhất. Lâm Vi cũng không làm căng với Kỷ Dữ Lộ, nàng biết Kỷ Nhị Tiểu Thư cùng lắm chỉ nhất thời hứng khởi, chờ hứng thú qua đi sẽ chẳng còn lại gì, "Nhị tiểu thư, hôm nay chị có không thời gian đùa giỡn với em."

 

"Em không có nói đùa!" Kỷ Dữ Lộ gấp đến độ muốn dậm chân, thấy Lâm Vi vẫn phải đi, Kỷ Dữ Lộ rốt cục nhịn không được ngả bài, lớn tiếng hô, "Lâm Vi! Chị nhìn không ra em thích chị sao?!"

 

Lần tỏ tình đầu tiên của Kỷ Nhị Tiểu Thư, cứ như vậy nói ra. 

 

Kỷ Dữ Lộ đã muốn nói những lời này từ lâu, dựa theo tính cách của Kỷ Nhị Tiểu Thư, trong lòng nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, rất khó đem lời nói cất giấu, lần này nàng thật sự nghẹn lâu lắm rồi.

 

Lâm Vi khẽ vén tóc, không nói gì, trên mặt chỉ còn lại nụ cười, chẳng qua phảng phất chút mỉa mai. Luôn miệng nói thích, Kỷ Nhị Tiểu Thư biết cái gì là thích không? Lâm Vi cảm thấy nàng không biết, nếu biết sẽ không đổi người yêu như thay quần áo vậy, cảm tình là để quý trọng, không phải để phung phí.

 

Lâm Vi cười khiến Kỷ Dữ Lộ không biết làm sao, cách nghĩ của bọn họ mãi không chung đường. Kỷ Dữ Lộ tin chắc Lâm Vi có cảm giác với nàng, nói chuyện có thể gạt người, khi hôn môi còn có thể gạt người sao, hai người hiện đều độc thân, vì sao không thử ở bên nhau? Họ đã rất vui vẻ khi ở bên nhau, làm người yêu cũng rất xứng đôi, "Em rất thích chị......"

 

"Nhưng chị không thích em." Giọng điệu Lâm Vi rất hàm súc, cô không cảm thấy giữa bọn họ có thể dùng chữ "thích" để hình dung, chẳng qua là ảo giác vài ngày tốt đẹp mà thôi.

 

"Chị nói dối, chị dám nói chị không có cảm giác với em sao?" So với cảm giác thất vọng khi lần đầu tiên tỏ tình thất bại, chuyện Kỷ Dữ Lộ để ý hơn là Lâm Vi thế nhưng dứt khoát cự tuyệt nàng như vậy.

 

Lâm Vi im lặng một lúc, thoải mái giải thích, “Đó không phải thích, qua một thời gian em sẽ hiểu được."

 

Đây là nói cho Kỷ Dữ Lộ nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Lâm Vi bắt một chiếc xe liền bước lên cũng không quay đầu lại, trong xe nàng thấy Kỷ Dữ Lộ đứng bên đường, ánh mắt chằm chằm dõi theo phương hướng của mình.

 

Xe chạy xa, Lâm Vi cúi đầu nhìn tay mình, nàng hiểu Kỷ Dữ Lộ, hứng thú của Kỷ Nhị Tiểu Thư mãi chỉ có ba phút đồng hồ, có lẽ cũng không cần qua một thời gian, chỉ cần qua vài ngày, nhị tiểu thư sẽ lại có một mục tiêu mới, bắt đầu một đoạn cảm tình mới, kỳ thật có thể như Kỷ Dữ Lộ không tim không phổi mà sống cũng rất tốt.

 

Thành phố A có tuyết rơi đã hơn nửa tháng, tháng hai, ngày càng gần đến ngày giao thừa.

 

Trước giao thừa một ngày, Triệu Mộ Tịch lái xe tiễn Kỷ Dữ Đường đến sân bay, thuận tiện cũng đón Kỷ Dữ Lộ cùng bay đến thành phố H, Kỷ Miễn và Hề Vân đã trở về thành phố H từ nửa tháng trước. Mùa đông ở thành phố H không khí ấm áp hơn, dễ sống hơn.

 

Dọc đường đi, mặt Kỷ Dữ Lộ không biểu tình, như một cái bóng đèn cực lớn ngồi ở ghế sau ô tô, nhìn Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch liếc mắt đưa tình, Kỷ Dữ Lộ thấy bọn họ đeo cả nhẫn tình nhân, thật là phô trương.

 

"Ba ngày nữa chị về, em ngoan ngoãn chờ chị trở lại, buổi sáng đừng ngủ nướng quá muộn, bữa sáng và bữa tối đều phải ăn, nhớ chưa?" Trước khi đăng ký lên máy bay, Kỷ Dữ Đường lôi kéo Triệu Mộ Tịch, không ngại phiền toái mà dặn dò.

 

“Biết rồi, chị cũng phải bớt uống rượu đó."

 

“Nhớ chị thì gọi điện cho chị, mỗi ngày chị đều có thời gian."

 

"Chỉ ba ngày thôi mà."

 

"......"

 

Kỷ Dữ Lộ còn chờ qua kiểm tra an ninh, thấy hai người chị một câu em một câu còn chưa dứt, nàng ném đến một ánh mắt xem thường, lèm bèm: "Cô lớn vậy rồi và vẫn chưa biết tự ăn cơm sao?! Chị, đi thôi đi thôi......"

 

Kỷ Dữ Đường hoàn toàn không đếm xỉa lời nói của Kỷ Dữ Lộ, ngược lại đưa túi của mình cho Kỷ Dữ Lộ cầm, trực tiếp ôm Triệu Mộ Tịch nói, "Chị phải đi rồi, không bày tỏ chút gì sao?"

 

"Nhiều người như vậy mà......" Triệu Mộ Tịch bị cô ôm lấy, Kỷ Dữ Lộ còn đang đứng kế bên.

 

Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu trực tiếp hôn lên đôi môi Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch cũng nhắm mắt lại mỉm cười bày tỏ với Kỷ Tổng, nhanh như gió hôn lên môi cô hai ba cái.

 

Kỷ Dữ Lộ lại trợn tròn mắt, tiếp tục phàn nàn: "Em đi đây...... Hai người có thể bớt phô trương lại không......"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16