Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43

5670 4 56 0

 

 

Kỷ Dữ Đường đưa ngón tay khẽ mân mê bờ môi chính mình, nở nụ cười dịu dàng mà quyến rũ khiến hơi thở của Triệu Mộ Tịch càng thêm nặng nề.

 

Không thể tránh khỏi, Kỷ tổng quá mê người. Khi Kỷ Dữ Đường ôm lấy nàng nhiều lần như vậy mà nàng cũng không hề muốn đẩy đối phương ra, Triệu Mộ Tịch liền biết mình không thể tránh khỏi.

 

Triệu Mộ Tịch buông xuống mí mắt, khoảng cách hai người vốn đã rất gần nay lại tiến sát thêm, chóp mũi mơ hồ tiếp xúc. Khi đôi môi gần như dán lại với nhau, hai nàng cùng lúc nhắm mắt lại.

 

Có thể giống như trong mơ hôn đối phương thật sâu, Triệu Mộ Tịch xác định so với trong mộng chị ấy sẽ đáp lại mình còn ngọt ngào hơn. Có lúc, hiện thực so với tưởng tượng càng tàn khốc, nhưng đôi khi cũng thật mỹ hảo.

 

Âm thanh chìa khóa tra vào khe cửa trong nháy mắt khiến Triệu Mộ Tịch hoảng hốt, trước khi chạm môi vào nhau Triệu Mộ Tịch bỗng nhiên mở mắt ra, có người tiến vào rồi.

 

"Hai người..."

 

Cửa phòng khách cách sofa rất gần, Triệu Thải Nam lại mở cửa với tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức hai người còn chưa kịp từ trong không khí ám muội thoát ra.

 

Vừa đẩy cửa ra Triệu Thải Nam đã thấy hai người nằm trên sofa ôm chặt lấy nhau. Đây rõ ràng không phải là hành động mà bạn bè bình thường sẽ làm, cho dù cả hai đều là nữ.

 

"Kỷ tiểu thư?"

 

Sự xuất hiện của Triệu Thải Nam đã kéo Triệu Mộ Tịch về với thực tại lạnh lùng một lần nữa, vừa rồi thật vất vả mới có thể bỏ xuống những nỗi băn khoăn trong lòng. Nhìn thấy Triệu Thải Nam, tâm tình Triệu Mộ Tịch nháy mắt trở nên rất tệ. Tại sao không thể biến mất một thời gian để cho mình có những tháng ngày ung dung thoải mái chứ.

 

Triệu Mộ Tịch rất bình tĩnh từ trên người Kỷ Dữ Đường ngồi dậy, chỉnh sửa lại một chút quần áo của mình. Kỷ Dữ Đường cũng lạnh nhạt đứng lên, hai người đều vô cùng bình tĩnh.

 

"Kỷ tổng, em đưa chị xuống." Triệu Mộ Tịch không muốn để Kỷ Dữ Đường và Triệu Thải Nam ở chung một chỗ, không muốn để cho Kỷ Dữ Đường thấy vẻ mặt đó của mẹ mình.

 

Kỷ Dữ Đường có thể thấy Triệu Mộ Tịch và Triệu Thải Nam không giống những cặp mẹ con bình thường, quan hệ giữa hai người rất tệ. Triệu Mộ Tịch luôn hờ hững với mẹ nàng, ngay cả với tình huống này Triệu Mộ Tịch cũng không hề có ý muốn giải thích với bà. Kỷ Dữ Đường tôn trọng ý nghĩ của Triệu Mộ Tịch "Được."

 

Triệu Mộ Tịch cứ như vậy tránh khỏi Triệu Thải Nam, mang theo Kỷ Dữ Đường cùng xuống lầu.

 

"Có chuyện thì phải nói với chị." Kỷ Dữ Đường xoa đầu nàng.

 

Khi Kỷ Dữ Đường muốn ôm lấy mình, Triệu Mộ Tịch theo bản năng tránh ra, nàng lo sợ Triệu Thải Nam sẽ trông thấy. Nàng biết Triệu Thải Nam sẽ không quan tâm nàng yêu đương với nam hay nữ, nhưng nếu Triệu Thải Nam biết nàng cùng Kỷ Dữ Đường có quan hệ, nhất định sẽ muốn biến cô thành "máy rút tiền."

 

"Đi đường cẩn thận, em lên trước." Triệu Mộ Tịch nở nụ cười.

 

Triệu Mộ Tịch lại bước lên cầu thang cũ nát, vừa nghĩ tới Triệu Thải Nam trên lầu trong lòng liền bồn chồn lo lắng.

 

Nàng mở cửa, mặt lạnh đi vào "Bà về đây làm gì?"

 

"Mối quan hệ giữa hai người là sao vậy?" Triệu Thải Nam đi ngay vào vấn đề.

 

"Bà nói xem? Bà cho rằng vì sao bà có thể vay tiền chị ấy thuận lợi như vậy?" Triệu Mộ Tịch trừng mắt nhìn Triệu Thải Nam, cười lạnh cắn chặt răng, nàng không hề muốn giải thích theo cách này, nàng rõ ràng là thuần túy yêu thích Kỷ Dữ Đường, vậy mà giờ phải tự mình dùng lời lẽ bôi bác mối quan hệ giữa hai người. Triệu Mộ Tịch nói những lời đó ra khỏi miệng mà trong lòng cực kỳ khó chịu.

 

Có lẽ chỉ có nói như vậy Triệu Thải Nam mới không còn ý đồ với Kỷ Dữ Đường, điểm này Triệu Mộ Tịch vẫn hiểu rõ. Triệu Thải Nam quan tâm nhất chính là không hy vọng con bà trở nên giống bà như hồi còn trẻ.

 

"Mày... mày muốn chọc giận chết tao sao?! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần..." 

 

"Bà lại đi vay tiền chị ấy, cùng lắm thì ..." Mắt Triệu Mộ Tịch đã bắt đầu ngấn lệ, trái tim giống như đau đớn đến vỡ ra "cùng lắm tôi ngủ thêm mấy đêm với chị ấy..."

 

Cố nén cảm xúc nói xong câu đó, Triệu Mộ Tịch nhịn không được cúi đầu khóc như mưa.

 

"Mày thực sự, thực sự cùng cô ta..." Triệu Thải Nam trong lòng giống như chịu đả kích rất lớn.

 

Triệu Mộ Tịch lau nước mắt, tiếp tục cười gằn "Cuối cùng bức bách tôi đến bước này, bà hài lòng chứ? Tôi cũng chả quan tâm, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa..."

 

"Con đừng hồ đồ, mẹ biết mẹ sai rồi..." Triệu Thải Nam cũng không muốn ép con gái mình như vậy, nhưng bản thân lỡ nhiễm tính nghiện cờ bạc lại thêm nợ nần, đám người ở sòng bạc cũng không phải đơn giản "Mẹ thật sự không đánh bạc nữa!"

 

Triệu Mộ Tịch không nói lời nào.

 

"Mày cố ý chọc giận tao... mày nhất định là muốn tao tức chết..." Triệu Thải Nam nói năng lộn xộn, Triệu Mộ Tịch là người mạnh mẽ như vậy, làm sao có khả năng... đi làm loại chuyện mà nàng rất khinh thường kia? "Mày chính là muốn chọc giận tao..."

 

"Bà đi đi! Tôi không muốn thấy bà!" Triệu Mộ Tịch mạnh mẽ đẩy bà ra ngoài cửa, vừa nghĩ tới việc bà không cần mặt mũi đi hỏi vay tiền Kỷ Dữ Đường, cơn tức giận trong lòng liền không kìm nén được "Cút! Bà cút cho tôi!"

 

Triệu Mộ Tịch lần đầu tiên ở trước mặt Triệu Thải Nam khóc thành như vậy, Triệu Thải Nam cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng nói sự thật "Tao coi như đi chết cũng sẽ không muốn mày nhận những đồng tiền dơ bẩn! Vấn đề tiền bạc tao tự giải quyết, sau này tao sống hay chết cũng không liên quan tới mày..."

 

Một mặt nói không muốn mình kiếm đồng tiền dơ bẩn, một mặt lại ép mình như vậy, Triệu Mộ Tịch cũng bị bà bức điên rồi. Bà ta thực sự nghĩ rằng nàng kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Lẽ ra nàng nên nói vậy với bà ta từ sớm, cứ chiều theo bà ta thì vĩnh viễn lấp không đầy cái động không đáy của bà.

 

"Tốt nhất bà nên nhớ kỹ những gì bà vừa nói!" Mặc dù nói như vậy, Triệu Mộ Tịch cũng biết lời của bà ta không thể tin, nhưng chí ít sẽ không quá đáng như trước, Triệu Thải Nam là điển hình của người thích cứng không thích mềm.

 

Đây là lần duy nhất Triệu Thải Nam đến gặp nàng mà không lấy đi của nàng một đồng. Triệu Mộ Tịch không biết mẹ mình còn thiếu nợ bao nhiêu, Triệu Thải Nam không bao giờ nói ra được lời nào thật lòng cả.

 

Triệu Mộ Tịch đẩy Triệu Thải Nam ra khỏi cửa, một mình tựa vào cửa khóc to, nghĩ đến chuyện nàng cùng Kỷ Dữ Đường lại khóc càng thêm lợi hại.

 

Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại cho nàng, Triệu Mộ Tịch không dám nhận, hiện tại chỉ cần mở miệng Kỷ Dữ Đường liền biết mình đang khóc.

 

Ngay sau đó là âm báo tin nhắn.

 

- Canh cá: Vì sao không nghe điện thoại?

 

- Canh cá: Em đang ở đâu?

 

- Canh cá: Bây giờ chị tới tìm em.

 

. . . . . .

 

Nhìn những tin nhắn liên tiếp này, Triệu Mộ Tịch lau khô nước mắt, hít thở sâu mấy lần. Qua mười mấy phút mới cảm thấy giọng nói trở nên ổn định.

 

Kỷ Dữ Đường chờ nàng hồi âm, trong lòng vẫn không yên tâm, qua mười mấy phút mới nhận được tin nhắn trả lời:

 

- Nấu canh: Em mới tắm xong

 

Triệu Mộ Tịch vừa gửi tin nhắn đi, Kỷ Dữ Đường ngay lập tức gọi điện thoại cho nàng, nháy mắt Triệu Mộ Tịch liền cảm thấy ấm áp vì được quan tâm.

 

"Em không sao chứ?"

 

"Không có gì."

 

Triệu Mộ Tịch chỉ nói mấy chữ, Kỷ Dữ Đường liền nghe ra nàng đã khóc, Kỷ Dữ Đường không hỏi vì sao nàng khóc mà trực tiếp nói "Chị đến cùng em."

 

"Đừng, mẹ em đang ở đây." Triệu Mộ Tịch thản nhiên nói dối, cũng muộn rồi, nàng không muốn Kỷ Dữ Đường chạy qua chạy lại. Triệu Mộ Tịch rõ ràng công tác của Kỷ tổng có bao nhiêu bận rộn.

 

Kỷ Dữ Đường muốn biết hai mẹ con nàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lại cảm thấy tìm hiểu nàng như vậy là quá gấp gáp, cảm thấy nàng vẫn chưa sẵn sàng thẳng thắn với mình. Hiểu rõ vốn là quá trình phải từ từ mà tiến lên, cô không muốn để cho Triệu Mộ Tịch cảm thấy khó chịu.

 

"Vậy chị nói chuyện với em một chút."

 

"Được." Triệu Mộ Tịch vẫn tựa trên cánh cửa, nàng cũng muốn nghe thanh âm của Kỷ Dữ Đường, nó sẽ khiến nàng cảm thấy an ủi, bởi vì rất thích nên nghe người mình thích nói chuyện cũng là một điều hạnh phúc.

 

"Chị nhớ em."

 

Triệu Mộ Tịch mím môi thật chặt nở nụ cười khi nghe cô nhẹ giọng nói những chữ này, hai mắt lại như sắp khóc. Kỷ Dữ Đường luôn như vậy, thỉnh thoảng lại thốt ra những lời mà mình cũng không ngờ tới. Triệu Mộ Tịch cảm thấy ấn tượng đầu tiên gì đó đều là giả dối, lần thứ nhất tiếp xúc với Kỷ tổng, chị ấy vừa lạnh lùng lại cấm dục, thực sự không giống người sẽ nói lời ngon tiếng ngọt; sau này mới phát hiện, "cấp độ" của Kỷ tổng đã tăng lên, mình hoàn toàn không phải đối thủ của chị ấy.

 

Nhưng dù là người lạnh lùng lại cấm dục khi nói ra một câu như vậy cũng khiến cho người khác đỡ không được mị lực.

 

"Mộ Tịch -" Kỷ Dữ Đường đã rất lâu không cùng người khác nấu cháo điện thoại như vậy, không cần quan tâm bất cứ điều gì chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, thực khiến người ta thích thú "Em nhớ chị sao?"

 

Nhớ, đặc biệt nhớ, Triệu Mộ Tịch rất muốn ôm cô. Mặc dù vậy, Triệu Mộ Tịch vẫn vẫn cười phá không khí "Mới gặp hồi nãy mà."

 

"Có nhớ hay không?" Kỷ Dữ Đường không buông tha hỏi.

 

Triệu Mộ Tịch thoáng trầm mặc một chút "Nhớ."

 

Mới vừa gặp cũng vẫn nhớ, Triệu Mộ Tịch nhớ tới vừa rồi ở trên sofa hai người suýt chút nữa đã hôn nhau, cảnh tượng còn hoàn mỹ hơn bất luận giấc mộng đẹp nào.

 

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, Triệu Mộ Tịch nghe thôi cũng thấy hạnh phúc.

 

Hai người buôn chuyện đến tận mười một giờ, Triệu Mộ Tịch không muốn cô ngủ quá muộn "Chị ngủ sớm chút đi."

 

"Em cũng vậy, còn có, sáng sớm đừng lười biếng, nhớ ăn điểm tâm." Trong ấn tượng của Kỷ Dữ Đường, không có ai mê ngủ như Triệu Mộ Tịch. Hồi đó Triệu Mộ Tịch ở nhà cô, buổi chiều về sớm một chút là có thể thấy Triệu tiểu thư ngủ gà ngủ gật trên sofa.

 

"Chị cười cái gì?" Chuẩn bị cúp máy, Triệu Mộ Tịch lại nghe đối phương ngây ngô cười một tiếng.

 

"Không có gì, ngủ ngon."

 

"Ngủ ngon".

 

Triệu Mộ Tịch cúp điện thoại nhưng tâm tình lại thật lâu không thể bình tĩnh. Kỷ Dữ Đường quá hiểu tâm tư của nàng, Kỷ tổng tựa hồ đều biết rõ nàng nghĩ những gì.

 

Nếu Kỷ Dữ Đường trực tiếp để cho nàng lựa chọn có muốn bên nhau hay không, nàng nhất định sẽ do dự, thậm chí sẽ từ chối; nhưng Kỷ Dữ Đường hoàn toàn không đề cập đến điều đó mà lại sử dụng phương thức... khiến nàng không cách nào cự tuyệt, làm cho quan hệ giữa hai người từng bước một trở nên như bây giờ, mặc dù chưa nói rõ ràng cũng coi như đã chấp nhận.

 

Kỷ tổng quá giảo hoạt, nhưng chính mình lại thích sự giảo hoạt đó, giờ khắc này trong lòng Triệu Mộ Tịch, sự ngọt ngào đã che lấp toàn bộ nỗi băn khoăn trắc trở.

 

Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch hai mắt hơi sưng nhưng lại cười đến mặt mày hớn hở xuất hiện trước mặt Lâm Vi. Lâm Vi cảm thấy... thật quỷ dị.

 

"Chị cảm thấy gần đây em rất mờ ám."

 

"Không có gì mà."

 

Từ lần trước nhận làm “đơn” chia tay cho Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề nhưng hoàn toàn không thành công, Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi cũng chưa thể nhận "dự án lớn" nào khác, cũng may còn có mấy vai diễn quần chúng từ Nhậm Khang. Triệu Mộ Tịch luôn trêu ghẹo Lâm Vi, lớn tuổi rồi còn muốn tiến vào giới giải trí à?

 

Lâm Vi nói mấy chuyện như vậy nàng làm không được.

 

"Chị có bao giờ nghĩ tìm một việc làm ổn định chưa?

 

"A?"

 

"Không thể cứ như bây giờ mãi, sau này phải làm sao?"

 

Như các nàng bây giờ, nói khách sáo là làm ăn, nhưng nói thẳng ra đều dính liền với nguy hiểm, giả làm bạn gái, bạn gái tạm thời cùng nói chuyện giải sầu, nhưng nếu khách hàng không còn thấy các nàng trẻ tuổi xinh đẹp, liệu có còn cùng các nàng hợp tác? Tâm tư những khách hàng kia tuyệt đối không hề đơn thuần.

 

Kỷ Dữ Đường quan tâm mình cũng là vì vậy sao? Triệu Mộ Tịch mất hứng, dáng dấp này của nàng thực sự không xứng với Kỷ Dữ Đường.

 

Lâm Vi dự định "Tìm một tên đàn ông hợp mắt rồi kết hôn."

 

"Đại Vi, em không làm nữa, muốn tìm một công việc khác, dù cho tiền có ít hơn..."

 

"Mộ Tịch, em sao vậy?" Lâm Vi đoán, Triệu Mộ Tịch 80% là có đối tượng và đối tượng của nàng không muốn nàng làm điều này.

 

"Chỉ là không muốn thôi."

 

Buổi chiều, Triệu Mộ Tịch lại chạm mặt Nhan Âm tại đoàn phim.

 

Triệu Mộ Tịch sở dĩ có ấn tượng sâu sắc với Nhan Âm là bởi lần đầu tiên gặp ở đoàn phim, ánh mắt cô ta nhìn nàng không giống như là nhìn người xa lạ.

 

"Mộ Tịch, em có thù oán với cô ta hả?" Lâm Vi cũng chú ý tới ánh mắt Nhan Âm nhìn Triệu Mộ Tịch, mang theo "oán niệm" thật sâu.

 

"Chị đừng đoán mò."

 

Nhan Âm là diễn viên nữ phụ trong bộ phim này. Vẫn còn rất nhiều phân cảnh, buổi chiều còn cảnh leo vách núi, nhưng người đại diện của cô ta nói cô ta bị thương ở tay hai ngày trước nên không diễn được.

 

"Nhìn điệu bộ cao ngạo đó kìa." Nhan Âm giống như một hạt bụi trong mắt Lâm Vi, chỉ cần có Nhan Âm, Lâm Vi liền muốn nôn mửa.

 

Đạo diễn muốn ở trong đoàn phim tìm người đóng thế, nếu có người thích hợp liền trực tiếp diễn cho qua cảnh này mà không cần lộ mặt.

 

"Đạo diễn, tôi thấy cô ta có thể diễn đó."

 

Ánh mắt của mọi người đều chuyển đến trên người Triệu Mộ Tịch. Thân hình cùng chiều cao Triệu Mộ Tịch xác thực tương tự Nhan Âm, chỉ nhìn bóng lưng người không quen sẽ không thể nhận ra.

 

Nhan Âm nhìn Triệu Mộ Tịch nhíu mày, lại là người phụ nữ này, một diễn viên quần chúng như cô ta thì có quan hệ thế nào với Kỷ Dữ Đường? "Đổi người khác đi."

 

Triệu Mộ Tịch muốn nhận, bởi vì đóng thế có thể nhận thêm một phần tiền công, nhưng thanh âm lạnh như băng của Nhan Âm vang lên yêu cầu đổi người khác.

 

Người đại diện bận bịu thuyết phục Nhan Âm, nếu cứ như vậy sau này diễn bù càng phiền toái.

 

"Vậy cô diễn đi."

 

"Được."

 

Triệu Mộ Tịch theo nhân viên vào phòng trang điểm thay quần áo. Trang điểm xong, mọi người đều thấy nàng giống Nhan Âm đến mấy phần. Triệu Mộ Tịch không để ý người khác nói gì, chỉ cần có thể nhận tiền công là được.

 

Nhan Âm nhìn bóng lưng Triệu Mộ Tịch, trong lòng càng thêm khó chịu. Cô nhớ tới ngày đó ở trung tâm thương mại, Kỷ Dữ Đường giữ cằm Triệu Mộ Tịch, đem nàng áp lên máy gắp thú, nếu như Kỷ Dữ Đường là người trong giới, cô nhất định cho rằng Triệu Mộ Tịch là bạn gái Kỷ Dữ Đường.

 

Cảnh quay này rất đơn giản, đó là nữ phụ rơi khỏi vách núi và bị thương. Triệu Mộ Tịch lần đầu tiên đeo cáp treo, vô cùng khó chịu, đạo diễn lại vẫn luôn hô NG, nguyên nhân là do Nhan Âm không hài lòng. Tiền dễ kiếm vậy sao? Thái độ của Nhan Âm khiến cho Triệu Mộ Tịch không khỏi suy nghĩ, mình đắc tội họ Nhan này khi nào vậy.

 

Mãi đến lần thứ năm khi Triệu Mộ Tịch té xuống từ vách núi, nhân viên không khống chế được khiến cho người thực sự ngã xuống, cánh tay vô cùng đau đớn.

 

"Mộ Tịch! Em không sao chứ?" Lâm Vi nhào đến, cô nổi điên lên quát nhân viên một trận "Các người làm ăn kiểu gì thế hả!!"

 

Kiếm được chút tiền lại khiến cánh tay bị thương, mấy ngày nay đều không nhúc nhích được, thực sự là cái được không đủ bù đắp cái mất. Cũng may tiền viện phí do đoàn phim chi trả, để tỏ lòng áy náy, thù lao cũng trả gấp đôi. Nếu không nhờ Nhậm Khang, nàng sẽ không có loại đãi ngộ này.

 

"Con nhỏ kia rõ ràng muốn chơi em!" Lâm Vi chọt vào trán nàng, "Em nữa, liều mạng vậy làm gì? Cần tiền không cần mạng sao?"

 

Lâm Vi xổ hết mấy lời khó nghe ra "Quên đi."

 

"Tính em cũng tốt thật đó, hai câu cũng chưa hề mắng?"

 

Mắng thì thế nào, còn không phải khiến trong lòng càng thêm bực bội. Người như vậy, các nàng không thể trêu vào mà tránh cũng không thoát được. Triệu Mộ Tịch nhìn tay phải của mình, cũng may không có gãy xương, nhưng khi cử động còn hơi đau, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi mấy ngày.

 

Lúc này lại có người điện thoại tới, Triệu Mộ Tịch đoán là Kỷ Dữ Đường, muốn đưa tay với lấy túi xách, Lâm Vi nhìn thấy liền giúp nàng, "Em đừng nhúc nhích, chị lấy cho."

 

"Tự em có thể..." Triệu Mộ Tịch đưa tay trái muốn đoạt lại từ trên tay Lâm Vi.

 

Lâm Vi nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hai chữ "Canh cá", nàng nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, đưa di động tới tay trái của nàng, "Kỷ Dữ Đường gọi."

 

Quả nhiên là Kỷ Dữ Đường.

 

Lâm Vi thấy nàng do dự không tiếp, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây, liền ở một bên thúc giục "Mau nghe đi."

















Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16