CHƯƠNG 1
Cứ mỗi năm đến ngày sinh nhật trong Nghiêm lại là những kí ức buồn vui đan xen lẫn lộn, nhiều năm trôi qua như vậy vào mỗi ngày sinh nhật tự khắc tạo nên lời hứa, cũng tự khắc thực hiện cho nhau. Từ là sự đối đãi của người lớn và trẻ nhỏ đã dần diễn biến thành sự tương quan như tình cảm yêu đương thật thụ. Thế nhưng sự sơ khai đó cũng không được trọn vẹn, cũng gặp phải bất trắc của cuộc đời.
Đã nhiều năm trôi qua và dường như mẹ lại thất hứa, ba cũng thôi mong chờ mẹ quay lại. Chỉ có Nghiêm vẫn để tâm đến, cũng không phải muốn đi cùng mẹ, chỉ đơn giản là gặp lại bà, để biết rằng bà có khỏe không. Cũng chỉ duy nhất một người là chưa từng quên đi lời hứa với Nghiêm.
Nghe tiếng ba gọi Nghiêm đi về phía lịch treo rồi gỡ xuống tiếp một tấm lịch khác, cứ như thói quen mỗi ngày, Nghiêm tự cười bản thân mình, quá chờ mong.
Cánh cửa bật mở, hiện ra đằng sau chính là một cô gái dáng người cao gầy trong chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tay đen đơn giản, tóc xoăn tự nhiên cột hờ hững sau vai, khuôn mặt tinh tế không trang điểm mộc mạc nhưng ưa nhìn, đôi mắt vẫn to tròn nhưng lại ẩn chứa nhiều suy tư. Nghiêm - con của ông chính là điển hình của thanh niên nghiêm túc.
Đưa quà cho con ông Thái Hoàng lại có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thế nhưng đôi khi có vài sự việc chính là bắt buộc không muốn nhưng vẫn phải làm, vẫn phải che giấu, cho dù đó là sự che giấu không mang tính chất lừa dối bất kì ai.
Đi ra phòng khách để ngồi, tự rót 2 ly trà ông Hoàng nghĩ cũng nên cho con mình chút sự minh bạch.
Ly nước được chạm nhẹ rồi cũng do dự nhấc lên, Nghiêm nhìn sang hộp quà nhỏ nhắn trên bàn, không mở Nghiêm cũng biết là gì. Năm nào cũng vậy Duy Hạ luôn kiên trì như vậy, luôn đều đặn cho dù có bận rộn cũng chưa từng gạc Nghiêm ra khỏi cuộc sống của chị ấy.
Cười không nói ông Hoàng vỗ vai con mình. Sự việc của năm đó cũng khiến ông tường tận nhiều hơn. Ông làm cảnh sát sớm đã biết chuyện sinh tử quá đơn giản và luôn cận kề con người trong gang tấc. Bởi lẽ đó ông cũng không nỡ tạo nên hối tiếc cho cả mình và con gái. Cũng vì trước đó thái độ của ông không tốt dẫn đến sự thất lạc đối với Nghiêm, làm Nghiêm mất đi sự an toàn vốn dĩ không nên xuất hiện cả đoạn thời gian. Thật may ông đã tỉnh ngộ.
Lắc đầu ông Hoàng thở hắt ra, cứ như trút đi gánh nặng tâm lý nhiều năm.
Cảm nhận ba mình không trách cứ nhưng chính là cười mình, Nghiêm bỉu môi.
Nghiêm biết chứ, nếu không phải thật tâm lo lắng và quan tâm mình Hạ cũng sẽ không khổ sở như vậy. Chị ấy cùng Nghiêm trãi qua hết thảy 15 năm bên cạnh nhau, từ lúc Nghiêm học tiểu học sang trung học hay đến phổ thông thì luôn có hình bóng của chị ấy. Hạ không chỉ là kí ức tuổi thơ của Nghiêm mà còn là rung động đầu đời, chính thức là mối tình đầu của Nghiêm. Hạ chính là động lực, là niềm tin là ngưỡng cữa an toàn mà Nghiêm có được từ một người xa lạ hóa thành thân quen. Cả Nghiêm và chị ấy cùng nhau học tập, cùng nhau vượt qua sự khắc nghiệt của cuộc sống khi ấy. Trong đó phải nói đến cái nhìn tiêu cực, lại mang sự coi thường của Lí gia và Thái gia dành cho 2 đứa nhỏ vừa chập chững vào đời. Đối với Nghiêm, Hạ chính là cấm kị không cho phép ai tổn hại, ấy thế mà Nghiêm lại làm điều đó, làm chị ấy lo lắng và hoang mang.
Và Nghiêm cũng biết Hạ rời đi không hề có sự thỏa mãn của chị ấy, chẳng qua cũng chỉ là tạo nên một đoạn thời gian xa cách để thẩm vấn lòng đối phương cũng như chính mình. Nhưng cũng chính là tạo nên sự nhung nhớ da diết không có phản hồi, im lặng chỉ để tưởng niệm những chuỗi ngày bên nhau, chờ mong ngày gặp lại và cùng nhau đi tiếp. Thế nhưng phải gỡ bỏ khúc mắt trong lòng của nhau, để xem rằng có đủ bao dung tất cả mọi việc và dũng cảm cùng nhau bước tiếp hay không. Lí gia cũng được, Thái gia cũng được từ lâu đã không thể là sự ngăn cấm, mọi điều họ làm đối với Nghiêm và Hạ đều vô nghĩa. Bởi lẽ, vì đối phương mà cả hai từng bước hoàn thiện mình là sai sao?
Ông nhìn Phong và con gái mình, hai đứa nó chơi thân ai cũng đồn quan hệ là người yêu, mà sao ông càng nhìn càng thấy không phải. Xem xem, con của ông bước chân ra đường chính là sơ mi quần tây không thì áo thun quần jeans. Dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp nhìn sao cũng ra sự đạo mạo chững chạc, lại trông rất nhanh nhẹn và gọn gàng. May thay nó còn để mái tóc xoăn đến ngang vai và cột hờ, ấy cũng không may, nhìn nó mà xem tay chân thẳng tắp lại có chút cơ thịt, cả người mặt trước mặt sau không sai biệt là mấy. Tập thể thao kiểu gì mà vòng 1 lại như tấm lưng thứ hai thế kia, nhìn vậy kiểu gì cũng bị con gái tưởng con trai, mà con trai thì sợ là con trai giống mình. Chết thật con của ông ai mà dám nghé mắt đến, quá nghiêm trọng rồi. Chắc cũng có bé Hạ mới ở cạnh mà không bị dọa sợ.
Nhìn 2 cha con nhà này Phong luôn thấy vui vẻ, chú Hoàng và cả Nghiêm giống 2 người bạn ở cùng một căn nhà, luôn có thể nói với nhau mọi điều. Chú Hoàng cũng tách biệt khỏi Thái gia, chỉ tiếp quản một phần công ty để ổn định cuộc sống cũng như bảo vệ một phần cơ nghiệp của ông Thái Thịnh.
Ba đi rồi Nghiêm cũng mở hộp quà của mình, biết trước là gì nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ. Ba Nghiêm và cô út Thi của Phong đang xác lập một chút mối quan hệ của cả hai, với Nghiêm không thành vấn đề. Cô út của Phong chỉ ngoài 30 lại rất xinh đẹp giỏi giang. Ba trông cũng còn rất phong độ, hơn hết Nghiêm không nỡ nhìn ba cô quạnh khi tuổi xế chiều. Nếu Nghiêm không thể thường xuyên bên cạnh chăm sóc bầu bạn, thì Nghiêm cũng muốn ba mình có được điều đó từ một người tốt như cô út Thi.
Ngẩng đầu rồi liếc xéo Phong, Nghiêm gác chéo chân cũng ranh ma nói.
Hơi chột dạ Phong nhảy qua ngồi cạnh Nghiêm, giọng thăm dò.
Nheo mắt Phong giơ tay muốn cướp sự chú ý từ món quà trong tay của Nghiêm về phía mình.
Hừ một tiếng Nghiêm đẩy Phong ra ghế, rồi về lại chỗ ngồi của mình.
Rụt cổ không dám manh động Phong cười hề hề rồi ngay ngắn ngồi ở ghế.
Không gian cũng im lặng, Phong cũng chỉnh tề hơn Nghiêm cũng quay về thái độ dễ chịu của mình.
Nghiệm lời của Nghiêm, Phong biết không sai. Cậu rất thích Tố Ny, cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào lại rất hiền lành. Cô gái từ lúc nào đi sâu vào lòng cậu từng chút một, hình ảnh hiện rõ mồn một trong trí nhớ và trái tim của cậu.
Rủa Vũ Phong, Nghiêm nhăn mày, đang yên đang lành lo chuyện cậu ấy chưa xong, lại chuyển sang Nghiêm làm gì. Nghiêm nhớ Hạ đến mức chỉ cần thấy một chữ nào đó liên quan đến tên của chị ấy Nghiêm cũng có thể ngơ ngẩn, chỉ cần ai nhắc đến lại có chút chua xót, thậm chí đi ngoài đường, ở trong nhà không có gì làm hay phải suy nghĩ thì hình bóng chị ấy lại ngập tràn đến mức nhiều khi Nghiêm phải hét lên vì quá nhớ.
Bỉu môi, Phong hơi ngó nghiêng món đồ Nghiêm giữ chặt trong tay. Năm nào chị hai của cậu cũng tặng cho Nghiêm một cây bút chì. Cây bút chì này rất đặc biệt nha, lớp gỗ bên ngoài bao phủ lớp chì bên trong là loại gỗ rất tốt, chì lại đen nhánh và chất lượng. Trên đầu cây bút sẽ được khắc tên của Nghiêm cùng năm đi kèm. Tuy rất nhỏ theo hình gợn sóng nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Phong cũng từng thấy qua những phần cuối cùng còn lại của cây bút chì đặc biệt ấy trong phòng Nghiêm. Mỗi năm Nghiêm đều giữ lại và cẩn thận nằm trong hộp nhỏ, đặt ngay bàn làm việc. Đủ thấy Nghiêm quý trọng và nâng niu từng vật liên quan đến chị của cậu biết nhường nào.
Gật đầu không nói Nghiêm để Phong đi, chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới quyết định được, người ngoài nói hay cỡ nào cũng vậy thôi.
Vào phòng Nghiêm lấy vài bộ đồ cùng những vật dụng thiết yếu rồi bỏ vào ba lo của mình. Vẫn không thiếu bút chì và giấy A4, kiểm tra giấy Nghiêm lấy ra một sắp đã đầy hình vẽ đặt ngay ngắn lên bàn. Nếu ai chú ý sẽ thấy những hình vẽ bằng bút chì ấy chỉ là của một người, chỉ là có sắc thái và biểu cảm khác nhau.
Không có câu trả lời nhưng Nghiêm biết ba mình đã nghe, lần nào mà Nghiêm mang ba lô rời nhà ba cũng đều không xuất hiện. Nghiêm biết ông có nỗi sợ trong lòng, có nỗi lo không thể nói thành lời và cả mang theo tự trách.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)