Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 59

383 0 0 0

CHƯƠNG 59

Buổi sáng của ngày mới cũng bắt đầu, Võ Hiên mân mê điếu thuốc vẫn còn le lói khói trên tay, cạnh bên là một tách cà phê nóng. Sự việc tối qua anh ta vẫn còn nhớ rõ, hôm nay Hạ có chịu thỏa hiệp cùng anh ta. Thật ra cho dù anh ta xấu xa, tự biết bản thân không hiền lành nhưng mà đối với cô anh ta thật sự có yêu thích. Bất quá cũng phải có chút lợi ích, vì anh ta cứ đinh ninh cô vẫn là cô gái trong trắng. Thật, thói đời chưa từng bỏ qua cho một ai, cho dù là người lạnh lùng luôn xa cách như cô. Cái chính là qua điều tra rõ ràng không tìm thấy mối quan hệ tình cảm mập mờ nào, là cô che giấu quá kín đáo, hay vì thuộc hạ của anh ta quá bất tài đây. Còn An Nghiêm, cô gái này càng lúc càng khó hiểu, anh ta giống như không nắm bắt được. Từ lúc Nghiêm làm việc cho ba mình, anh ta đã không thể làm cô gái này hoàn toàn khuất phục, cho dù cô ấy quả thật vẫn xem anh ta là chủ nhân.

Căn phòng ấm áp ngập tràn hạnh phúc đêm qua cũng đã trở lại phong cách ngày thường. Sáng 5h Nghiêm đã dậy sớm còn bế cô vào phòng tắm, pha nước nóng và lau người cho cô. Ga giường Nghiêm cũng đã giật sạch rồi hong khô trong máy thổi tay. Cẩn thận kiểm tra vết thương rồi thay băng cho cô xong Nghiêm đi lối hành lang phía sau, trèo sang phòng mình. Nghiêm của cô luôn chu đáo như vậy. Tự mỉm cười khi soi mình trước gương, Hạ lấy lại phong thái của chính mình. Cảm giác hạ thân quả là có chút đau, nhưng khi nãy sau khi được người yêu tắm táp thay mình, còn rất nhẹ nhàng săn sóc. Nhìn đôi mắt to tròn kia luôn ẩn chứa hình ảnh của chính mình, cảm giác hạnh phúc trong Hạ chính là ngập trời, lan rộng ra cả bầu trời mang tên An Nghiêm.

Chải tóc cẩn thận Nghiêm cũng thay một chiếc áo sơ mi sọc caro màu xanh dương cổ cao quần jean vừa người, không quá ôm cũng chẳng quá rộng. Xịt một chút hương nước hoa mà cứ định kì 1 tháng Hạ sẽ mua cho Nghiêm, không cần là ở bất kì đâu chị ấy cũng sẽ gửi cho Nghiêm. Đêm qua, chính là mật ngọt từ lâu Nghiêm và ngay cả Hạ luôn muốn hút lấy. Sau bao nhiêu năm chị ấy vẫn luôn giữ gìn cho Nghiêm. Lúc giao hoan nhiệt tình, kịch liệt. Cảm nhận từ tay của mình lớp màng ấy, nghe rõ giọng nghẹn lại có chút đau của chị ấy, cảm giác trong Nghiêm đã vô cùng hạnh phúc. Vậy mà khi sáng tận mắt chứng kiến vệt đỏ kia vì mình đã tuông ra, lại vô cùng xúc động. Những vệt đỏ ấy chính là minh chứng tình yêu son sắt mà chị ấy dành cho Nghiêm.

Cũng giống như Nghiêm năm đó, không suy nghĩ nắm chặt tay cô mà đẩy sâu vào nơi riêng tư thầm kín của chính mình. Nghiêm của cô nhiều năm rèn luyện để cơ thể luôn khỏe mạnh, cứng cáp để đủ sức bảo vệ chính mình và cả những người yêu thương, mà điển hình nhất là cô. Nghiêm của cô chưa từng tỏ ra quá mạnh mẽ như đàn ông, Nghiêm của cô vẫn là một cô gái, vẫn rất dịu dàng với cô. Ngay cả vùng nhạy cảm sâu kín kia cũng vô cùng dịu dàng mà vuốt ve các ngón tay thon dài của cô, như là ôm chặt lấy. Cảm giác của 3 năm trước thâm tâm cô chưa bao giờ quên, và cô cũng biết cả đời cho dù có rời khỏi thế gian cũng không thể quên được. Bởi lẽ, đó là sự hiến dâng đầy trân trọng mà tình yêu của Nghiêm đã trao trọn và dành cho cô.

  • Chị Hạ, cổ của chị? – ra khỏi phòng sau cả đêm mất ngủ, Võ Hà cứ bị những suy nghĩ mơ hồ làm cho điên đảo. Phòng của cô đối diện Hạ, lại vô tình ra cửa cùng một lúc, miếng gạt màu trắng trên cổ hoàn toàn lộ rõ, cô không khó để nhìn thấy

Theo phản xạ chạm nhẹ lên vết thương ở cổ của mình, bất giác Hạ hơi cười mỉm vì nghĩ đến tên ngốc nhà mình. Chợt nhớ câu hỏi kia là từ cô gái đối diện, cô gái tối qua vô tình cứu lấy cô, cũng là vô tình cứu lấy Võ Hiên. Nếu Võ Hà không xuất hiện, cô không dám nghĩ An Nghiêm sẽ có hành động gì. Cô lo sợ, Nghiêm sẽ thật sự giết anh ta, nhưng lòng trắc ẩn trong cô vẫn luôn đủ tự tin để chắc rằng, Nghiêm của cô vẫn sẽ lí trí mà nhận định, trái tim ấm áp dành cho cô sẽ luôn có chút gì đó nhân nhượng đối với người ngoài. Nghiêm cũng không phải kẻ khát máu, hay người thích bạo lực.

  • Cảm ơn cô chủ, tôi không sao

Nhướng mày Võ Hà có chút bất ngờ, “cảm ơn”, chỉ là câu hỏi thăm sao Hạ lại cảm ơn cô chứ. Mà hình như, cô vừa thấy Hạ cười, nhắc đến vết thương là chị ấy chạm nhẹ vào rồi cười mỉm. Lần đầu cô nhìn thấy Hạ thả lòng như vậy, và cô cũng dám chắc nụ cười đó không liên quan đến anh hai mình.

Từ cửa phòng bước ra Võ Hiên đã nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai cô gái. Anh ta cũng như Võ Hà có sự ngạc nhiên và cả nghi ngờ.

  • Hiên tổng

Nghe tiếng gọi Võ Hiên ngẩng đầu chú ý, thì ra là An Nghiêm. Cô gái này hôm nay vẫn như thường ngày lịch sự gọn gàng, nhưng sao ánh mắt lại nhìn anh ta như vậy. Vừa có chút cợt nhã lại có chút nguy hiểm, là do anh ta quá nhạy cảm sao.

Nếu Nghiêm biết được suy nghĩ của vị Hiên tổng này, Nghiêm sẽ tặng cho anh ta hai từ “thông minh”. Vì anh ta đoán trúng rồi, tốt nhất hôm nay và cả sau này anh ta nên yên phận với người yêu của Nghiêm. Nhiệm vụ Nghiêm cũng sẽ làm, nhưng anh ta Nghiêm cũng sẽ không bỏ qua cho dù là vì điều gì, chỉ cần lần nữa không để Hạ yên.

  • Em uống thêm ly sữa đi – ngồi vào bàn ăn sáng, cũng là 4 người. Đám thuộc hạ thì ngồi ở những bàn khác luôn cảnh giác cao độ, cho dù là mang tiếng đi chơi cùng cậu chủ và cô chủ nhưng cũng chỉ là đi theo bảo vệ, không thể quên nhiệm vụ

Nghe câu quan tâm cũng có vẻ thành thật kia, An Nghiêm cũng có chút chờ mong Võ Hiên sẽ lấy lại lí trí. Cũng như Nghiêm muốn nhìn Hạ uống thêm ly sữa để chắc chị ấy không đói. Dù sao thì đêm qua vừa bị Võ Hiên uy hiếp, tiếp theo đã phải cùng Nghiêm triền miên. Thỏa mãn cùng mãn nguyện qua đi cũng phải tiếp tục cuộc sống.

  • Cảm ơn Hiên tổng – đối diện trực tiếp với Võ Hiên, Hạ không muốn nhưng dù gì không chỉ cô mà cả Nghiêm cũng đang chịu chút khống chế của anh ta. Cô cũng không thể ương ngạnh hay làm càn mà gây nguy hiểm cho cả hai

Hạ có chút thỏa hiệp, Võ Hiên cũng thở phào mà tiếp tục ăn sáng.

Hơi nhếch môi Nghiêm cũng chuyên tâm bữa sáng của mình.

Chỉ có Võ Hà là luôn mang tâm trạng khó hiểu nhìn cả 3. 3 người này diễn giỏi hay là quá giỏi che đậy cảm xúc đây chứ.

Kết thúc bữa sáng là đến tiết mục phượt bằng xe mô tô khắp dọc các con đường đầy cây xanh bóng mát. Võ Hiên luôn có hứng thú với tốc độ cũng như đi du lịch, chẳng qua không thể bỏ mình ba anh ta đảm đương cả Cường Thịnh nên mới không thực hiện sở thích của mình. Hơn nữa, có quá nhiều kẻ thù cho nên anh ta cũng không muốn có thêm những rắc rối không cần thiết.

  • Thoải mái không? – đang lao vun vút một cách sảng khoái, Võ Hiên theo chiều gió mà có hơi xoay người để hỏi cô gái ngồi phía sau

Tốc độ của Võ Hiên cùng An Nghiêm không có sai biệt nhiều, thời này nam nữ lái mô tô cũng quá bình thường, phải nói có khi nữ còn máu lửa tốc độ hơn nam.

  • Cảm ơn Hiên tổng

Thở dài Võ Hiên thôi không hỏi, Hạ có thể trả lời cách khác được mà, sao phải lại là cảm ơn, cũng chỉ là biểu thị cho sự “có chút thoải mái”. Có lẽ, cô gái này đã chính thức đưa anh ta vào danh sách đen.

  • Đêm qua cảm ơn cô – vẫn chạy cách Võ Hiên một khoảng vừa đủ để không bị mất dạng cả hai người, Nghiêm thật tâm nói với Võ Hà
  • Chị thật sự thích chị Hạ? - không thể không hỏi điều bấy lâu mình thắc mắc, dù biết câu trả lời chưa chắc gì như mong đợi. Thế nhưng Võ Hà không muốn bị cái vòng lẩn quẩn này vây lấy. Võ Hiên tốt xấu cũng là anh trai của cô, anh ấy có thế nào với người ngoài cũng rất thương cô. Cô cũng không muốn anh mình sầu não mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Hơn hết, không muốn cô gái tên An Nghiêm này hay cô gái Duy Hạ kia tổn hại

Thích thú trong lòng, người thứ hai sau ông Võ Cường khẳng định mối quan hệ giữa Nghiêm và Hạ lại chính là Võ Hà.

  • Cô nghĩ thử xem
  • Á – còn muốn trả lời thì An Nghiêm đã tăng tốc, Võ Hà giật cả mình mà nắm chặt lấy đuôi xe. Ngồi mô tô mà ai đời như cô và Duy Hạ, chẳng những không ôm người chạy mà còn khổ sở bám ở phía sau. Thật may cả 2 chiếc mô tô này chỗ ghế ngồi đều có chút bằng phẳng, không giống những chiếc bị chúi xuống

Lúc thấy 2 chiếc xe điều Hạ quan tâm là vị trí yên xe, cô cũng dễ thở hơn khi cả hai chiếc có chỗ ngồi tương đối ổn với cô.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: