Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

557 0 0 0

CHƯƠNG 4

3 năm trước

Đại học y thành phố

Sân trường đông đúc rộn vang tiếng cười đùa của nhiều sinh viên vừa tan học. Một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng chẫm rãi từ cổng chính chạy thẳng vào khu vực ban giám hiệu nhà trường. Dĩ nhiên sự gây chú ý này cũng không tránh được sự tò mò của các sinh viên, có rất nhiều sinh viên cùng đồng loạt dừng chân chờ đợi. Chờ đợi xem nhân vật lớn nào xuất hiện mà hiệu trưởng trường lại ra tận hành lang tiếp đón.

  • “ chú ba” – giọng nói rất nhỏ cứ như rằng đang nói với chính mình, cô gái đi lại gần phía chiếc xe đang đỗ và người vừa bước xuống. Cô không có thói quen tò mò hay bàn tán việc của người khác nhưng mà vì người này có thân quen nên cô mới muốn xác định
  • Hạ, cậu làm gì thẩn thờ vậy?

Giật mình vì cái vỗ vai của bạn mình nhưng lại không lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp làm động lòng người của cô, Hạ nhẹ nhàng đáp.

  • Chỉ là thắc mắc chút
  • Thắc mắc, cậu mà cũng thắc mắc chuyện người ta sao? – ngạc nhiên đến mở to đôi mắt có chút hí của mình, cô bạn trả lời Hạ với âm giọng hoảng loạng và khuôn mặt lộ ra 4 chữ “không thể tin được”

Biết cô bạn mình lại làm quá vấn đề, Hạ cười mỉm rồi lắc đầu bước đi.

  • Này chờ mình

Ánh mắt có chút lơ đểnh lại vô tình trông thấy hình dáng có chút quen thuộc, người đàn ông nheo mắt rồi cười cợt “nó học trong đây mà”.

  • Giám đốc Lí tôi đã xem qua chuyên đề mà ông gửi hôm qua. Thật sự rất hấp dẫn, việc lựa chọn người tôi nhất định làm thật tốt
  • Hiệu trưởng Trần làm việc tôi đương nhiên yên tâm, thời gian gấp rút, đây là chuyên đề nằm trong một dự ác mang tính bí mật quốc gia, cho nên cũng phải cẩn trọng từng chút một

Hai người đàn ông đều mặc vest lịch thiệp, khách sáo trao đổi qua lại, vừa đi vừa nói cũng khuất dần sau cánh cửa phòng “Hiệu trưởng”.

Đại học Cảnh sát nhân dân

Trong một hội trường lớn, nói đúng hơn là trong một nhà thi đấu có mô hình tương tự sân vận động quốc gia đang diễn ra cuộc thi võ thuật dành cho tất cả sinh viên trong trường. Trên võ đài có hai đấu sĩ đang giao đấu với nhau. Một người mang bảo hộ an toàn màu xanh dương, một người thì mang màu đỏ. Nói đúng hơn hôm nay là vòng chung kết của phần thi đối kháng. Và hai vận động viên đó đều là nữ.

  • An Nghiêm, An Nghiêm – rất nhiều tiếng hò hét của cả nam lẫn nữ, tất cả đều là những sinh viên đại học cảnh sát vậy mà cũng không giữ nỗi sự hưng phấn khi thấy đồng đội tương lai của mình đang trỗ tài

Trên khán đài cổ vũ không chỉ có sinh viên trong trường mà còn có người ngoài, tất cả người thân được dẫn theo đều phải qua kiểm tra trước mới được vào. Các sinh viên trong trường muốn đưa người thân của mình vào phải đăng kí và trình giấy tờ hợp lệ. Hôm nay chấm thi còn có cả những sĩ quan cảnh sát bên các đơn vị chuyên ngành đến làm giám khảo và xem trình diễn cho nên phải tuyệt đối thận trọng.

  • Hay quá, An Nghiêm hay quá – lại là những tràn phấn khích của nam nữ chen chúc trên khán đài, đa phần họ học cùng lớp với Nghiêm

Chỉ mỉm cười dù mồ hôi rơi lả chả, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt và vì nóng ánh mắt Nghiêm thủy chung nhìn về đúng một hướng. Nơi có một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi hồng nhạt lại bỏ vào quần ngay ngắn, bên ngoài khoác nhẹ một chiếc áo khoác mỏng , khuôn mặt không trang điểm chỉ tô chút son nhạt màu nhưng đối với Nghiêm lại rất quyến rũ. Đưa tay chặn tim mình, Nghiêm thầm mắng “yên coi, nhảy lung tung”.

  • Uống từ từ thôi – mỉm cười cô gái đưa chai nước đã khui sẳn cho Nghiêm rồi nhẹ nhàng nhắc nhở. Ánh nhìn trên võ đài cho đến lúc xuống đối diện trước mặt mình chưa từng lơ là, cứ như Nghiêm sợ buông ánh mắt thì cô sẽ biến mất vậy
  • Chị Hạ dưới đây im ru không nói lời nào vậy mà mỗi lần Nghiêm lỡ tay bị trúng đòn tụi này lại tưởng chị ấy cũng bị, cứ hít hà vì đau ấy chớ – một cậu nam ranh mãnh đứng cạnh hai người mà trêu

Có chút ngượng cả hai không nói gì chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn nhau là đủ hiểu đối phương muốn nói gì và nghĩ gì.

  • Muốn chết hả Nam?
  • Thôi thôi, tôi thật sự sợ nha – co rút lại cậu bạn tên Nam chạy nhanh núp sau lưng mấy cô bạn nữ lớp mình
  • Này Nam cậu đường đường là sói ca sao tối ngày cứ núp sau lưng phụ nữ vậy?
  • Vũ Phong cậu phải biết khôn khéo chứ, An Nghiêm cũng không đánh phụ nữ

Cả bọn cùng bật cười trước lí luận của Nam, đúng thật Nghiêm sẽ không khách khí với con trai, lại nương tình với con gái. Nhưng mà còn phải xem là trường hợp gì.

Nếu là ảnh hưởng đến Hạ thì, thật sự không may cho bất kì ai đâu.

Có một cơ duyên Nghiêm, Phong cùng Nam học chung cấp ba. Khi thi đại học Phong theo kinh tế vì gia đình, còn Nghiêm và Nam lại theo một ngành đặc thù.

  • An Nghiêm, sếp Lí bên đội điều tra đặc nhiệm muốn gặp đồng chí – một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công an nhân dân gọi Nghiêm
  • Dạ thầy – vội quay sang lễ phép đáp lời thầy của mình, Nghiêm mỉm cười vén tóc Hạ. Nãy giờ nhìn chị ấy thôi tim Nghiêm cứ nhảy nhót, lại bị bạn bè trêu cũng chẳng nói thêm được gì
  • Đi đi – Hạ mỉm cười giục, không muốn Nghiêm luyến tiếc mình mà lỡ việc

Nhìn hai đứa nhỏ lòng ông Thái Hoàng có chút chua xót, năm đó ông và mẹ của Nghiêm – Lưu Đào cũng rất tình cảm như vậy. Hôm nay, ông cũng đến để làm giám khảo, con của mình sức lực thế nào ông rất rõ, không mấy ngạc nhiên khi Nghiêm nghiễm nhiên giành chiến thắng, nhưng mà dù có tự tin về con gái cũng có chút lo. Đối thủ có thể tài giỏi hơn thì sao, bất quá không có trường hợp ngược lại vào hôm nay.

Cho dù có bạn bè hay đồng đội tương lai cùng nhau trãi qua những năm tháng đại học vui vẻ, cùng phấn đấu cố gắng nhưng chưa bao giờ Nghiêm tiết lộ chút gì về gia thế phía sau của mình. Các bạn thấy ánh mắt cử chỉ giữa Nghiêm và Hạ rồi cũng tự suy đoán chứ cả hai cũng không nói với ai, không che giấu cũng không phủ nhận.

Đương nhiên người gọi Nghiêm lại để gặp là chú Lý Huy – ba của Hạ, Nghiêm cũng không để ai biết.

Mọi việc trừ khi bị ai đó nói ra, hay họ tò mò tự tìm hiểu mới biết ra thì, thì hoàn toàn Nghiêm cùng Hạ luôn giữ thái độ im lặng về gia đình mình.

Đây là biện pháp an toàn tạm thời hiện tại mà cả ông Lý Huy cùng ông Thái Hoàng can thiệp và căn dặn các con. Bởi lẽ tương lai của các con còn lắm chông gai, cùng nguy hiểm đang chờ đợi.

  • Chú Hoàng – thấy người đàn ông tiến về phía mình, nụ cười nhìn mình cũng thân thiện, Duy Hạ lễ phép gật đầu và nhỏ giọng chào. Chú Hoàng và tên ngốc nhà cô đôi mắt cực kì giống nhau to tròn và chưa bao giờ chứa nhiều suy tính, luôn thanh tĩnh như mặt hồ buổi sớm mai không bị quấy nhiễu
  • Ba con nói, dạo gần đây con, đang chuẩn bị để tham gia thi tuyển chọn vào một dự án mà trường con và bệnh viện thành phố phối hợp. Con thật sự rất bận mà vẫn đến xem con nhóc nhà chú – cười hiền từ ông Hoàng cảm khái trước sự nhiệt tình mà Duy Hạ dành cho An Nghiêm. Cô bé này từ nhỏ là ông nhìn lớn lên, rồi nhìn trưởng thành. Cô bé này là người ngoài duy nhất mà từ trước đến giờ con của ông có thái độ quan tâm, quan trọng là có chút dựa dẫm. Mệt mỏi có thể dựa vào, buồn có thể nói. Che giấu cảm giúc là chuyện mà con của ông giỏi nhất, nhưng trước Hạ lại hoàn toàn bộc bạch ra hết chính con người thật của mình

Bị ông Hoàng biết sự việc hiện tại của mình, thái độ nhắc đến có chút cảm khái lại có chút trêu chọc mình, Duy Hạ chỉ biết cười trừ với ông.

  • Cũng không đúng nếu con nhóc mà biết con bận, sẽ không để con khổ cực – vuốt cằm như chợt nhận ra gì đó ông Hoàng ngoái đầu nhìn về hướng của con mình cùng người bạn thân – ba của Duy Hạ
  • Dạ - cũng không dám nói quá nhiều, Duy Dạ hiểu trước mặt người lớn cũng phải hạn chế biểu hiện quá nhiều tình cảm. Ánh mắt của cô cũng yêu thương mà nhìn về hướng của tên ngốc nhà cô cùng ba của cô. Hôm nay, Nghiêm thắng cô không mấy ngạc nhiên vì với sức lực và bản lĩnh của Nghiêm việc chiến thắng là hoàn toàn có cơ sở và xứng đáng. Điều cô lo là có vô tình trong lúc thi đấu mà Nghiêm bị thương hay không. Ngày Nghiêm đưa giấy trúng tuyển đại học cho cô, trong tâm cô chính là vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Bởi lẽ Nghiêm không phải một cô gái chỉ biết lo lắng, sợ hãi và tìm cách an nhàn. Khi làm bất cứ việc gì Nghiêm cũng sẽ làm đến nơi đến chốn. Khi Nghiêm vào đây học, cô cũng biết rõ Nghiêm sẽ chọn con đường không dễ dàng, sẽ phấn đấu hết mức có thể. Lí tưởng là ảnh hưởng từ chú Thái Hoàng, còn sự quyết tâm cố gắng đạt được thành tựu chính là vì muốn mọi người nhìn nhận, muốn mọi người có thể an tâm để cô và Nghiêm bên nhau. Đó cũng chính là tương lai của cả hai

“chị đang cố gắng, em nhất định không để chị cố gắng một mình”. Đây chính là câu hứa hẹn năm nào lúc Nghiêm ôm cô, giọng nói nghẹn ngào vì lo lắng. Khi ấy cô đang phát sốt do buổi tối hôm trước mắc mưa mà buổi sáng hôm sau vẫn không bỏ học.

Nghiêm còn nhớ rõ hôm đó Nghiêm luyện võ  trong nhà thi đấu của trường, bạn cùng phòng của Hạ gọi điện cho Nghiêm. Nghiêm biết chị ấy vì sao không gọi, cũng chỉ vì Hạ không muốn Nghiêm quá bận tâm về mình, sợ rằng Nghiêm lo lắng cho nên tự chịu đựng. Hạ chính là như vậy dù xảy ra bất kì việc gì cũng sẽ không ỷ lại vào người khác, cũng không khóc lóc sướt mướt, không muốn ai lo lắng vì mình. Chỉ khi ở cạnh Nghiêm chị ấy mới thoải mái, mới lộ ra những gì chất chứa trong lòng. Cũng vì lúc này Nghiêm đang chuẩn bị thi cho nên chị ấy mới giấu Nghiêm như vậy.

Cũng vì trong cơn mê Hạ cứ vô thức gọi tên Nghiêm, bạn cùng phòng của cô tuy không biết mối quan hệ của hai người nhưng thoạt nhìn rất thân thiết, lại lo Hạ có làm sao cho nên gọi cho Nghiêm. Cũng may màn hình điện thoại của Hạ vừa hay đang mở chỗ danh bạ, có lẽ cậu ấy chỉ mở lên để an tâm, cũng không có ý định gọi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: