CHƯƠNG 4
3 năm trước
Đại học y thành phố
Sân trường đông đúc rộn vang tiếng cười đùa của nhiều sinh viên vừa tan học. Một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng chẫm rãi từ cổng chính chạy thẳng vào khu vực ban giám hiệu nhà trường. Dĩ nhiên sự gây chú ý này cũng không tránh được sự tò mò của các sinh viên, có rất nhiều sinh viên cùng đồng loạt dừng chân chờ đợi. Chờ đợi xem nhân vật lớn nào xuất hiện mà hiệu trưởng trường lại ra tận hành lang tiếp đón.
Giật mình vì cái vỗ vai của bạn mình nhưng lại không lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp làm động lòng người của cô, Hạ nhẹ nhàng đáp.
Biết cô bạn mình lại làm quá vấn đề, Hạ cười mỉm rồi lắc đầu bước đi.
Ánh mắt có chút lơ đểnh lại vô tình trông thấy hình dáng có chút quen thuộc, người đàn ông nheo mắt rồi cười cợt “nó học trong đây mà”.
Hai người đàn ông đều mặc vest lịch thiệp, khách sáo trao đổi qua lại, vừa đi vừa nói cũng khuất dần sau cánh cửa phòng “Hiệu trưởng”.
Đại học Cảnh sát nhân dân
Trong một hội trường lớn, nói đúng hơn là trong một nhà thi đấu có mô hình tương tự sân vận động quốc gia đang diễn ra cuộc thi võ thuật dành cho tất cả sinh viên trong trường. Trên võ đài có hai đấu sĩ đang giao đấu với nhau. Một người mang bảo hộ an toàn màu xanh dương, một người thì mang màu đỏ. Nói đúng hơn hôm nay là vòng chung kết của phần thi đối kháng. Và hai vận động viên đó đều là nữ.
Trên khán đài cổ vũ không chỉ có sinh viên trong trường mà còn có người ngoài, tất cả người thân được dẫn theo đều phải qua kiểm tra trước mới được vào. Các sinh viên trong trường muốn đưa người thân của mình vào phải đăng kí và trình giấy tờ hợp lệ. Hôm nay chấm thi còn có cả những sĩ quan cảnh sát bên các đơn vị chuyên ngành đến làm giám khảo và xem trình diễn cho nên phải tuyệt đối thận trọng.
Chỉ mỉm cười dù mồ hôi rơi lả chả, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt và vì nóng ánh mắt Nghiêm thủy chung nhìn về đúng một hướng. Nơi có một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi hồng nhạt lại bỏ vào quần ngay ngắn, bên ngoài khoác nhẹ một chiếc áo khoác mỏng , khuôn mặt không trang điểm chỉ tô chút son nhạt màu nhưng đối với Nghiêm lại rất quyến rũ. Đưa tay chặn tim mình, Nghiêm thầm mắng “yên coi, nhảy lung tung”.
Có chút ngượng cả hai không nói gì chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn nhau là đủ hiểu đối phương muốn nói gì và nghĩ gì.
Cả bọn cùng bật cười trước lí luận của Nam, đúng thật Nghiêm sẽ không khách khí với con trai, lại nương tình với con gái. Nhưng mà còn phải xem là trường hợp gì.
Nếu là ảnh hưởng đến Hạ thì, thật sự không may cho bất kì ai đâu.
Có một cơ duyên Nghiêm, Phong cùng Nam học chung cấp ba. Khi thi đại học Phong theo kinh tế vì gia đình, còn Nghiêm và Nam lại theo một ngành đặc thù.
Nhìn hai đứa nhỏ lòng ông Thái Hoàng có chút chua xót, năm đó ông và mẹ của Nghiêm – Lưu Đào cũng rất tình cảm như vậy. Hôm nay, ông cũng đến để làm giám khảo, con của mình sức lực thế nào ông rất rõ, không mấy ngạc nhiên khi Nghiêm nghiễm nhiên giành chiến thắng, nhưng mà dù có tự tin về con gái cũng có chút lo. Đối thủ có thể tài giỏi hơn thì sao, bất quá không có trường hợp ngược lại vào hôm nay.
Cho dù có bạn bè hay đồng đội tương lai cùng nhau trãi qua những năm tháng đại học vui vẻ, cùng phấn đấu cố gắng nhưng chưa bao giờ Nghiêm tiết lộ chút gì về gia thế phía sau của mình. Các bạn thấy ánh mắt cử chỉ giữa Nghiêm và Hạ rồi cũng tự suy đoán chứ cả hai cũng không nói với ai, không che giấu cũng không phủ nhận.
Đương nhiên người gọi Nghiêm lại để gặp là chú Lý Huy – ba của Hạ, Nghiêm cũng không để ai biết.
Mọi việc trừ khi bị ai đó nói ra, hay họ tò mò tự tìm hiểu mới biết ra thì, thì hoàn toàn Nghiêm cùng Hạ luôn giữ thái độ im lặng về gia đình mình.
Đây là biện pháp an toàn tạm thời hiện tại mà cả ông Lý Huy cùng ông Thái Hoàng can thiệp và căn dặn các con. Bởi lẽ tương lai của các con còn lắm chông gai, cùng nguy hiểm đang chờ đợi.
Bị ông Hoàng biết sự việc hiện tại của mình, thái độ nhắc đến có chút cảm khái lại có chút trêu chọc mình, Duy Hạ chỉ biết cười trừ với ông.
“chị đang cố gắng, em nhất định không để chị cố gắng một mình”. Đây chính là câu hứa hẹn năm nào lúc Nghiêm ôm cô, giọng nói nghẹn ngào vì lo lắng. Khi ấy cô đang phát sốt do buổi tối hôm trước mắc mưa mà buổi sáng hôm sau vẫn không bỏ học.
Nghiêm còn nhớ rõ hôm đó Nghiêm luyện võ trong nhà thi đấu của trường, bạn cùng phòng của Hạ gọi điện cho Nghiêm. Nghiêm biết chị ấy vì sao không gọi, cũng chỉ vì Hạ không muốn Nghiêm quá bận tâm về mình, sợ rằng Nghiêm lo lắng cho nên tự chịu đựng. Hạ chính là như vậy dù xảy ra bất kì việc gì cũng sẽ không ỷ lại vào người khác, cũng không khóc lóc sướt mướt, không muốn ai lo lắng vì mình. Chỉ khi ở cạnh Nghiêm chị ấy mới thoải mái, mới lộ ra những gì chất chứa trong lòng. Cũng vì lúc này Nghiêm đang chuẩn bị thi cho nên chị ấy mới giấu Nghiêm như vậy.
Cũng vì trong cơn mê Hạ cứ vô thức gọi tên Nghiêm, bạn cùng phòng của cô tuy không biết mối quan hệ của hai người nhưng thoạt nhìn rất thân thiết, lại lo Hạ có làm sao cho nên gọi cho Nghiêm. Cũng may màn hình điện thoại của Hạ vừa hay đang mở chỗ danh bạ, có lẽ cậu ấy chỉ mở lên để an tâm, cũng không có ý định gọi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)