CHƯƠNG 8
Mục đích của cục trưởng đến đây cũng chính là vì sư việc mà đội trưởng Hùng đang bức xúc, cũng như thăm mọi người trong đội A, có lẽ tâm trạng của họ cũng đang có chút bất bình. Ông vừa kết thúc chuyến công tác hơn 3 tuần ngoài Thủ đô, không nghĩ quay về chính là sự việc lớn như vậy.
- Cục trưởng chẳng lẽ chúng ta bị chèn ép đến vậy sao? Đây là mạng người đó – đội trưởng đội A thật sự bức xúc
- Đồng chí Hùng bình tĩnh
Nhận được sự nhắc nhở từ trưởng phòng của mình, chú đội trưởng thở hắt ra. Cũng may cục trưởng của ông là một sĩ quan cảnh sát kinh nghiêm dày dặn, lại là cấp trên công chính liêm minh nên không tỏ thái độ không thích nghe những lời này, cũng không bận tâm mà xử phạt ông. Chỉ là ông sắp về hưu, mà gặp phải vụ án này nhưng mình chỉ có thể chôn chân quả là làm ông buồn bã cho cái nghề của mình.
- Tôi hiểu suy nghĩ của các đồng chí, vụ án này đương nhiên chúng ta nhất định phải tra, còn là phải tra cho ra ngọn nguồn – vẫn thái độ bình tĩnh không chút lay động, cục trưởng chắc nịch đưa ra kết luận
Đôi mắt cả hai sáng rỡ, rồi lại có chút chùng xuống.
- Nhưng từ phía bộ bên kia đã yêu cầu bộ của chúng ta
- Không sao, họ muốn bí mật thì chúng ta sẽ đáp ứng – hiểu điều trưởng phòng nói, cục trưởng vẫn rất bình thản đáp
Như hiểu chút vấn đề, trưởng phòng quay sang đội trưởng Hùng nhẹ lời.
- Trước khi có phát sinh và hành động đồng chí cứ tiếp tục dẫn dắt tổ A điều tra những vụ án tồn đọng, sinh viên thực tập nếu được có thể cho tham gia
- Rõ, tôi chờ lệnh – lấy lại tinh thần đội trưởng đứng lên giơ tay chào rồi nhận hồ sơ từ trưởng phòng và rời khỏi không quên đóng cửa và bấm chốt
Đây mới chính là giây phút mấu chốt mang tính quyết định.
- Đội A có 1 sinh viên thực tập? – uống chút trà cục trưởng có ý như thăm dò
Câu hỏi này bình thường đối với một cấp dưới khi nghe cấp trên hỏi, trưởng phòng cũng không có lí do chần chừ không đáp.
- Phải, là trường đề nghị, hơn nữa cũng có vài lần tôi đến trường và có xem qua chút thành tích của đồng chí ấy
- Được trưởng phòng Lý Huy để tâm đến và có phần hứng thú đánh giá cũng phải là người có thực lực – mỉm cười tuy lời nói bình thường nhưng trong lòng lại ngầm đưa ra một quyết định có chút khó tin
- Để cục trưởng cười rồi – quả thật ông Huy rất để tâm đến Nghiêm, đã là lúc cô nhóc kia là một đứa trẻ, trên cương vị một cảnh sát ông đánh giá công tâm Nghiêm là sinh viên cảnh sát có tiềm năng, dù là nữ không hề thua kém nam
- Tôi thấy giống một người thì phải? – trước khi nói quyết định của mình, cục trưởng cũng muốn giải đáp thắc mắc thú vị trong lòng
Bật cười ông Huy giơ một ngón cái lên tấm tắc khen.
- Cục trưởng đón đúng rồi
- À – cũng bật cười cục trưởng có chút ngạc nhiên, không nghĩ người đàn ông kia chuẩn bị lùi về sau để làm kinh tế, chấp nhận bỏ đi lí tưởng tại nơi này lại để con mình tiếp tục nối bước
- Cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều – biết cục trưởng nghĩ điều mình nghĩ ông Huy có chút trầm ngâm
- Đôi khi quyết định nghĩ là muộn nhưng chưa chắc là muộn, biết đâu sự thật kia chẳng qua chỉ là không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra – điều cục trưởng nói đến chính là Lưu Đào – vợ trước của ông Thái Hoàng. Người phụ nữ ấy bỏ đi có thể chỉ là sớm muộn, nếu Thái Hoàng chấp nhận về Thái gia sớm hơn có chắc rằng người phụ nữ ấy sẽ cùng ông ấy cả đời, chỉ vì tiền tài vật chất đến với nhau, lỡ đâu sa cơ phút chốc thì có còn ở bên nhau
- Âu chỉ là duyên nợ - nói ra câu này ông Huy lại nghĩ đến con gái mình và cô nhóc kia. Duyên nợ, hai đứa nhỏ đúng là duyên nợ, ông không thể chối bỏ. Bởi lẽ ông nhìn chúng nó lớn lên, nhìn chúng nó trưởng thành. Cũng như, ông suýt tự tay giết chết tương lai của hai đứa nhỏ này, tương lai của chúng đang rộng mở vì chúng rất cô gắng ngày càng hoàn thiện chính mình. Còn ông lại muốn xoay sang đạp đổ, thật may ông và cả Thái Hoàng đã kịp thời dừng lại
- Duy Hạ có trong dự án, Lý Hựu là người chịu trách nhiệm chính – bỏ tách trà xuống, suy xét một chút khi nhìn vào tài liệu, cục trưởng lên tiếng
Quay về thực tại ông Lý Huy cũng nghiêm túc xem xét hồ sơ trên tay mình.
- Phải, hơn nữa thế lực phía sau Lý Hựu rất mạnh, giống như là muốn dự án này chắc chắn phải thành công, sẳn sàng bỏ qua hi sinh
- Nói một chút về những gì đồng chí đã điều tra và cả nhận định của đồng chí đi – vẫn bình thản hỏi và đáp, cục trưởng chỉ như đang nói chuyện với bạn mình
Vì vốn dĩ thời còn trai trẻ cả ba người họ Thái Hoàng, Lý Huy và Trần Mạnh Hải chính là ba cảnh sát ưu tú, là đồng đội ăn ý của nhau. Cảnh người mỗi khác, con đường thăng tiến cũng khác, và về sau cuộc sống cũng khác. Nhưng lí tưởng của họ chưa bao giờ mất đi, Lý Huy và Trần Mạnh Hả tiếp tục thực hiện, còn Thái Hoàng trao niềm tin lại cho con gái.
- Dự án này tên là “passion” được phía bộ bên kia đưa công văn trực tiếp cho giám đốc bệnh viện Lý Hựu tiến hành thực hiện, phối hợp với trường đại học y. Tôi không biết rõ mục đích của dự án này, chỉ biết thật sự nó rất bí mật
Gật đầu ý bảo đã hiểu cục trưởng Hải lật đến hình ảnh hai nạn nhân.
Nhìn hình ảnh ông Huy thở dài.
- Cả hai đều là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện
- Đó là lí họ người thân ban đầu còn làm ầm ĩ, về sau đã im lặng – tiếp lời ông Huy, ông Hải bỏ tư liệu xuống, giọng có chút phẫn nộ. Nếu muốn người khác im lặng, không dùng biện pháp nhẫn tâm là giết người bịch đầu mối, thì nhẹ nhàng hơn chính là uy hiếp. Trại trẻ mồ côi sinh tồn nhờ xã hội, chỉ cần một thế lực xã hội chèn ép thì làm sao họ chống lại nổi chứ, biết bao sinh linh còn cần phải tồn tại
- Phải, phía trường đã bị hiệu trưởng răng đe, hai sinh viên phát hiện thi thể sau khi báo án cho lời khai tuyệt nhiên những lần sau chỉ nói không biết
- Chỉ là hai đứa nhỏ làm sao chống lại bọn cường quyền, chúng học y gian nan lại tốn nhiều thời gian tiền bạc của gia đình, chúng muốn yên ổn là chuyện dễ hiểu
Những sự phân tích này đều dễ hiểu, thế lực phía sau Lý Hựu càng mạnh thì vụ án thật sự sẽ đi và ngõ cụt, không biết được ngọn nguồn.
- Phía những người trong dự án thì sao? – như chợt nhớ ra còn một nguồn lời khai bên phía những người trực tiếp trong dự án tiếp xúc với hai nạn nhân ông Hải liền lật để xem, rồi ông cười giễu, quả thật rập khuôn
- Đều giống nhau, không có gì khác thường lại rất rõ ràng, vốn dĩ không được xem là bằng chứng – cũng là sự bất đắc dĩ ông Huy không thể nói thêm gì. Hai nạn nhân học ở trường y, ở kí túc xá, tham gia dự án, đi về rất có quy luật. Vì dự án đang trong giai đoạn đầu còn có thể tự do đi lại nhưng bước sang giai đoạn tiếp theo sẽ trực tiếp ở bệnh viện, bị cấm túc phải giữ bí mật
- Duy Hạ hình như có gì đó nói với chúng ta – tất cả lời khai từ hai tiến sĩ, đến 4 bác sĩ nội trú khác, hay những nhân viên của bộ cử xuống hỗ trợ là Văn Thuận, Phí Xuân. Trợ lí Từ Đạt, một sinh viên khác đều như nhau. Chỉ riêng của Hạ có chút khác họ
Lật nhìn ông Huy cũng nghiêm túc đọc, anh cảnh sát lấy lời khai của Hạ không báo cáo gì đặc biệt cho ông, bận rộn lại nghe báo cáo liên tục mà trùng lập nhau ông cũng không để ý rõ.
- “Hai người này có nhiệm vụ kiểm tra một số đặc tính do giám đốc yêu cầu”, các lời khai của những đối tượng khác không ai nói đến
- Phải, có thể họ quên không nhắc đến, hoặc có thể đã có người cố tình nói với họ không nên nói – điều này rất có cơ sở, sở dĩ ông Lý Huy nói vậy là vì trong tất cả cuộc thẩm vấn những người từng tiếp xúc với hai nạn nhân đều có câu “hai nạn nhân đảm nhận vai trò gì”. Câu trả lời của đa số đều là “nghiên cứu sinh”
Úp hồ sơ lại ông Hải rót lại hai tách trà khác.
- Xem ra con gái của anh cũng rất có tố chất giống ba mình, trả lời rất đúng trọng tâm. Nghiên cứu sinh và nhiệm vụ kiểm tra một số đặc tính do giám đốc yêu cầu, hai câu trả lời này hoàn toàn không giống nhau
- Phải – mỉm cười khi nghe sếp cũng là bạn mình khen con gái, ông Huy rất tự hào. Từ đầu ông biết Trần Mạnh Hải đã để mắt đến Nghiêm, lòng ông đã vui vẻ và tự hào rồi, đến con gái mình càng tự hào hơn. Cũng là ông bên cạnh tụi nó cả chặng đường mà, sớm muộn Nghiêm cũng gọi ông là ba, cả hai đứa đều giỏi
Sự đắc ý của bạn làm ông Hải cũng vui vẻ, thế nhưng quyết định sau đây của ông không biết rằng có làm bạn mình hào hứng, hay sẽ phản đối.
- Giai đoạn tiếp theo sẽ là bí mật, phía chúng ta không thể lấy thêm bất kì thông tin gì nữa, chỉ có thể áp sát thực tế mà điều tra
Tròn mắt ông Huy không nghĩ sẽ có quyết định này.
- Nằm vùng sao?
- Phải – gật đầu chắc chắn ông Hải tiến lại bàn làm việc của ông Huy, cầm danh sách nhân sự để xem
Giai đoạn bí mật Duy Hạ nhất định sẽ không về nhà trong thời gian dài. Từ khi đậu đại học Hạ hoàn toàn tập trung học, cũng ít về nhà nhưng hai tuần cũng sẽ về 1 lần. Lần này không biết là bao lâu, hơn nữa tuy chưa tra ra nguyên nhân cái chết của hai nạn nhân nhưng linh tính nhiều năm trong nghề cho ông biết, mối nguy hiểm vẫn còn tiếp diễn. Ông thật sự lo lắng cho an nguy của con gái mình, chỉ hi vọng Lý Hựu không làm gì quá sai trái, cũng như còn nghĩ chút tình thân với Duy Hạ.
Nhận hồ sơ từ tay Trần Mạnh Hải, Lý Huy nhíu mày.
- Sao có thể?
- Có thể - không để ông Huy nói thêm, Trần Mạnh Hải chắc chắn với quyết định của mình, “nằm vùng” là hoạt động tình báo tương đối nguy hiểm. Ban đầu khi đến đây ông đã có quyết định, xem xong hồ sơ ông càng kiên định hơn
- Nhưng đồng chí không sợ bị phát hiện sao? – có chút thỏa hiệp, ông Lý Huy hiểu lí do vì sao, trong lòng ông cũng có tin tưởng vào ông Hải và người được chọn. Thế nhưng phải có kế hoạch thật hoàn mĩ
- Tôi có cách, tôi đã bàn bạc với cấp trên của chúng ta, bên bộ sẽ hỗ trợ toàn lực, tuyệt đối bí mật. Phải là người không có tiếng trong ngành, không bị các quan chức cấp cao để ý đến, những ai có kinh nghiệm trong công tác này đều bị biết đến, cho nên đây là lựa chọn an toàn nhất. Cái chính là làm sao hoán triệt tư tưởng của nhóc con này thôi
Có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, ông Lý Huy có cảm giác mình ích kỉ quá.
Nhíu mày tỏ ý không hiểu rồi nhìn nét mặt rất thản nhiên nhưng có chút không nở của bạn mình, ông Hải bật thốt.
- Là thật
- Không thể thật hơn – phì cười trước thái độ của bạn mình, ông Lý Huy bình tĩnh đáp, tay càng giữ chặt hồ sơ mà ông Hải đưa “Thái An Nghiêm”
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)