Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 64

515 0 0 0

CHƯƠNG 64

Vào phòng Hạ cũng đóng cửa rồi giúp Nghiêm xem vết thương, vị trí bị đạn bắn đã bầm một khoảng lại còn lan rộng, vết thương vì nước mưa mà bị rộp đi và nhăn lại.

  • Đợi chị một chút

Mỉm cười thay nói chuyện Nghiêm cũng đang gồng người vì sự khó chịu trong lòng. Cơn sốt làm Nghiêm hoa mắt, cả người cứ như bị kiến cắn, vết thương ở bả vai cũng không tác động nhiều, nhưng do sốt Nghiêm có cảm tưởng cả người mình bị run lên.

Nếu đoán không lầm thì đây có thể là một căn phòng cho thuê, rất tiện nghi. Đằng sau cánh cửa mà người đàn ông kia bước qua mới là nhà của anh ta. Mở vòi nước nóng rồi cho ít nước vào một cái thau nhỏ, Hạ thử độ ấm vừa phải rồi lại bưng ra.

  • Hạ, chị thay đồ trước đi, đừng để cảm – có mệt mỏi đến đâu thì Nghiêm vẫn không quên, cô gái nhà mình cùng mình trãi qua những gì. Nghiêm ướt và mệt thì chị ấy cũng vậy

Nắm tay người yêu, lại vuốt mái tóc có chút che đi vầng tráng thông minh. Hạ tém tóc Nghiêm rồi cột lại gọn một chút, giọng cũng rất nhẹ nhàng.

  • Chị xử lý vết thương em trước
  • Nhưng
  • Nghe chị - biết Nghiêm lo cho mình, nhưng hiện tại Nghiêm vẫn quan trọng hơn

Nếu cứ chần chừ thì đều không có lợi, cũng không biết sắp đến là tình huống gì, Nghiêm thỏa hiệp. Hạ là cô gái lí trí và thông minh, sẽ biết tình huống nào sẽ làm gì, không ương bướng mà hỏng chuyện.

Cảm nhận cả người Nghiêm như mất khí lực, Hạ rất thương. Cởi từng cút áo rồi nhẹ nhàng gỡ ra chỉ chừa lại áo lót cho Nghiêm. Đằng sau chiếc áo lot này không phải bộ ngực căng tròn nhưng là cơ ngực có chút rắn chắc. Nghiêm vẫn có ngực chỉ là không quá lớn, cũng do tập luyện và để thuận tiện cho công việc, Nghiêm cũng có suy nghĩ khác người. Đối với Nghiêm càng thoải mái càng tốt, ngực to hay nhỏ không quan trọng. Vì với Hạ chỉ cần có Nghiêm là đủ.

  • Đau lắm phải không? – balo của cô có đầy đủ dụng cụ để làm tiểu phẩu, cô lúc nào cũng đem theo phòng chuyện bất trắc, cũng là nghề nghiệp làm ảnh hưởng. Nhưng lại có ích vào lúc này, một cô gái xinh đẹp không phải bóp đầm túi xách lộng lẫy, mà lại là balo đầy cá tính. Với Hạ chỉ cần là liên quan đến Nghiêm, có ra sao về bề ngoài cũng không quan trọng, cũng thật may lúc ở trước tiệm hoa Nghiêm đã lấy balo từ xe Võ Hiên, trước lúc nhảy xuống sườn dốc cũng kịp thời giúp cô mang vào. Hiện tại, cô không làm được gì lớn lao nhưng nhất định không để Nghiêm xảy ra chuyện

Những việc Hạ làm đối với Nghiêm đã chính là lớn lao, yêu nhau cả hai chính là thế này mà đối đãi nhau. Chân thành rồi trở thành quen thuộc, gần gũi rồi là thân quen.

  • Em ngủ một chút đi – xong mủi kim cuối cùng, Hạ thật sự không nỡ cũng biết chắc sẽ để lại sẹo. Nhưng lúc này đã là ép buộc, từng mũi kim xuyên qua da thịt Nghiêm không chút do dự, chính là từng mũi kim cũng đang đâm vào lòng cô. May sống thật sự rất đau, là đàn ông con trai còn phải đau đớn nói chi là một cô gái. Vậy mà tên ngốc nhà cô vẫn chỉ cắn răng mà bấu víu vào cạnh giường, lại không la hét, bản tính của Nghiêm chính là như vậy, rất ẩn nhẫn

Tình thế như vậy còn gì mà quan trọng đẹp hay xấu, vẫn cảm nhận rõ ánh mắt người yêu đau lòng nhìn vết thương của mình, cơn đau do từng mũi kim kia cũng nhanh chóng qua đi. Nghiêm cũng biết đau nhưng không thể hét, vì Nghiêm không muốn cô gái của mình khóc. Hạ là bác sĩ dù có chuyên môn cao đến đâu nhưng với Nghiêm, chị ấy vẫn đau lòng, bệnh nhân là ai cũng được nhưng thử hỏi là người yêu của mình thì tâm trạng sẽ ra sao. Nghiêm càng không muốn chị ấy khóc vì mình.

  • Chị thay đồ xong mình cùng nghĩ ngơi – vết thương đã xử lý gọn gàng, băng gạc cũng đã nghiễm nhiên che đi từng mũi khâu. Tiếp theo Nghiêm cần thấy Hạ thay quần áo, chị ấy cũng dầm cả cơn mưa rồi
  • Có ai bị thương mà nhiều lời như em không? – trách yêu một lời, Hạ thu dọn dụng cụ và dọn dẹp xung quanh vị trí vừa lấy viên đạn, máu đã ngưng chảy nhưng khi lấy viên đạn ra chạm vào chút động mạch cũng bị túa máu, thật may máu bầm cũng đã ra ngoài
  • Em canh cho chị tắm, không là em không ngủ được – đây là lời nói thật và vô cùng kiên định

Ánh mắt này luôn kiên định một hình dáng, hình dáng ấy là mình, lời nói ấy vẫn kiên định, kiên định vì mình.

  • Cảm ơn em
  • Khờ quá, giữa chúng ta không có cảm ơn hay xin lỗi, nào ngoan – vuốt tóc Hạ khi chị ấy chủ động ôm lấy mình Nghiêm vẫn cố gắng thanh tĩnh, phải gắn gượng

Hôn lên vết thương vừa băng bó cẩn thận, Hạ kiềm chế nước mắt đang chực trào rơi. Cô lấy quần áo trong balo rồi nhanh chóng vào trong tắm táp, phải thật nhanh vì tên ngốc nhà cô sắp không chịu được.

Hạ vào phòng tắm Nghiêm cũng buông người mà tựa vào đầu giường. Trái đất quả rất tròn, cứ tưởng sẽ mãi chỉ là bèo nước gặp nhau, thật không tưởng có thể vô tình mà lại hữu ý cho nhau quá giang sang sông.

Cả đêm mất ngủ ông Huy vẫn liên tục thu thập tư liệu từ tổ giám định và pháp y, cũng chờ đợi điện thoại từ Thịnh và Thu. Lòng ông bất an vô cùng, nạn nhân là 3 người thuộc Hắc Long, một thế lực ngầm mà bề nổi chính là công ty xây dựng Hắc Long. Nghĩa trang Long Thịnh là Hắc Long cùng Cường Thịnh hợp tác. Xung quanh hiện trường cũng vắng vẻ, người dân đi đường cũng không nhiều. Chỉ có thể xác nhận từ vị trí cửa hàng hoa và nghĩa trang có 1 đoàn người gồm 2 mô tô cùng 2 xe hơi đời mới nối đuôi nhau. Hoành đã đến phòng kĩ thuật để kiểm tra camera giám sát trên tuyến đường chính, để xem trước khi rời trung tâm ra ngoại ô có dấu vết của đoàn xe này hay không.

  • Sếp, đã tra ra danh tính của 3 chiếc xe kia, 3 nạn nhân đều là người của Hắc Long, nhưng chỉ có 2 chiếc xe là đăng kí chính chủ

Dễ dàng xác định vậy sao, Hắc Long là thế lực ngầm có chút thế lực, sao lại sơ xuất như vậy, đã tra ra danh tính người chết, cả xe cũng tra ra dễ dàng.

  • Còn chiếc còn lại?
  • Báo cáo là của một chủ tiệm xe cũ, anh ta bán lại nhưng chưa sang tên, chủ mới lại là một chủ gara nhỏ, cũng điều tra qua xe này anh ta đã đưa cho anh trai của mình

Một đường vòng, chỉ là một chiếc xe có cần phải rắc rối như vậy.

  • Còn chiếc xe bốc cháy?
  • Báo cáo biển số xe không tìm thấy, cả giấy tờ cũng không

Rõ rồi, 4 chiếc xe, 3 còn nguyên, mà trong đó 2 chiếc đã tra ra ngọn nguồn chỉ còn lại 1 chiếc đang phải đi đường vòng.

  • Tiếp tục tra ra xuất xứ của chiếc còn lại, đồng thời phía camera giám sát cũng cần kết quả
  • Rõ – không ngại có nhiều việc dồn lên mình, Hoành rất nhanh chóng rời đi. Cộng sự có việc khác và tin chắc rất cố gắng, anh cũng không thể chần chừ

Biển số của chiếc xe bốc cháy mất tích, vậy là có người đã đến hiện trường trước cảnh sát, hoặc cũng có thể người báo án cũng chính là người lấy đi. Nếu xe phát nổ cũng phải còn xác của biển số xe này, đằng này. Hoặc cũng có thể là phía bên các ông có  đã làm chuyện đó.

Bật máy tính ông Huy lại suy nghĩ ra một chiều hướng khác, điều tra về đặc điểm của nghĩa trang Long Thịnh qua tài liệu trên mạng, nếu báo chí có tham gia sẽ ít nhiều có hình ảnh cùng lời phỏng vấn. Che đậy càng tốt khi có sơ hở cũng càng đáng giá.

Cơn mưa bên ngoài vô cùng dai dẳng, giống như trời thật sự có bão. Mệt mỏi Nghiêm cùng Hạ nằm cạnh nhau mà chợp mắt nhưng cũng không yên giấc. Vì Nghiêm có hiện tượng co giật.

  • Hạ, Hạ
  • Chị đây – nghe Nghiêm nói sảng, Hạ dừng tay đang lau người bằng nước ấm cho người yêu rồi nắm lấy đôi tay cũng nóng rực trấn an

Giống như nghe được giọng dịu êm và an tâm, cảm nhận tay mình được nắm lấy Nghiêm cũng hơi yên tĩnh thân người, từng dòng nước ấm mau chóng khô trên cơ thể mình cũng làm Nghiêm dễ chịu.

Cảm nhận Nghiêm yên tĩnh hơn Hạ mới thở phào, người Nghiêm phát sốt nóng ran, lại toát mồ hôi lạnh. Cô phải pha nước ấm mà giúp Nghiêm lau người cho thoải mái.

  • Có thể nấu cháo – để Nghiêm nằm nghĩ, Hạ nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ mà hướng phòng bếp, không cách xa mà là sát bên. Vị trí này cô có thể vừa trông chừng Nghiêm vừa nấu chút cháo. Con người cũng phải có thức ăn, cũng biết đói, muốn có sức không thể không ăn. Chỉ cần có nguyên liệu là có thể nấu rồi

Từ cửa kính bên này cả 2 người đàn ông đều có thể nhìn thấy hành động của Hạ.

  • Họ thật hạnh phúc

Đặt tách cà phê xuống bàn cạnh giường, người đàn ông tiếp Hạ và Nghiêm nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

  • Ngưỡng mộ?

Biết người đàn ông này sắp nói gì, người đàn ông trên giường tụt người nằm xuống rồi trùm mềm kín đầu. Cứ giống như trốn tránh.

  • Sẽ ngộp, ngủ đi – kéo mềm xuống đến cổ cho người ngốc nghếch này thoải mái, người đàn ông vẫn ngồi cạnh giường thở dài, có chút luyến thương

Hơi thở rất gần nhưng chỉ là dừng lại phía trên trán mình, tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận rõ. Người đàn ông nằm trên giường cảm thấy xót xa và ai oán.

Trở về tư thế nghiêm chỉnh và cũng thu lại nụ hôn lên trán của mình, anh lại tiếp tục bưng tách cà phê mà nhâm nhi, mà ngắm nhìn người đang nằm ngủ. Chuyện đời chính là như vậy, luôn không theo ý của bất kì ai.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: