Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

497 0 0 0

CHƯƠNG 6

5h30 kí túc xá Đại học y thành phố đã trở nên nhộn nhịp hơn một chút, các sinh viên thay phiên vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng xuống sân tập thể dục. Học y ai cũng chịu một số áp lực tuy nhỏ nhưng luôn theo bên người, khối lượng kiến thức rất lớn lại đòi hỏi người học nó phải hết sức chuyên tâm và chịu khó. Cũng không tránh những sinh viên vì muốn cải thiện thành tích mà học ngày học đêm.

  • Sao tối tao không thấy thằng Hiển và thành Hành về phòng? – đang chạy bộ song song là hai sinh viên nam dáng người vừa phải, một cậu trai hỏi bạn mình

Hơi thở dồn dập đôi chút vì vận động, cậu bạn cạnh bên dừng lại rồi xà xuống ghế đá trước mặt mà ngồi.

  • Không rõ, mà chắc ở bệnh viện để tiếp tục nghiên cứu. Nghĩ cũng hay hai đứa nó thi đậu kì sát hạch nghiểm nhiên được làm đề tài nghiên cứu chung với hai tiến sĩ nổi tiếng, con đường sau này rộng mở rồi

Gật đầu đồng ý, cậu còn lại cũng tua nước.

  • Ừ, nhưng mà tụi mình học thôi đã áp lực, còn thêm dự án này chắc tụi nó căng thẳng lắm, mà kệ tụi nó có ý chí là tốt

Cậu bạn kia cũng không nói gì, vươn vai hít gió trời.

  • Này, mày ngửi được mùi gì không?

Nhíu mày khi nghe giọng có chút lo lắng kì hoặc của bạn mình, cậu bạn còn lại cũng làm động tác vươn vai rồi hít thở không khí.

Như phát hiện điều gì đó giống bạn mình, cả hai có chút tái mặt xoay sang nhìn nhau.

  • Là mùi tanh

Khu vực cả hai ngồi là chiếc ghế đá đặt sát cạnh cửa của nhà thi đấu nhỏ (là một phòng tập thể dục dành cho năm nhất học thể dục và cho các sinh viên buổi chiều có nhu cầu muốn chơi các môn thể thao như đánh cầu lông, bóng bàn,… những môn thể thao trong nhà).

Hai đôi chân có chút cứng nhắc đứng lên khỏi ghế nhưng lại không nhúc nhích, ngó nghiêng thì thấy cửa có dấu hiệu không đóng kín, nhìn xuống nền lại thấy vài vụn bánh và một vỏ bánh đã bị khui ra.

  • Có thể chó hoang hay mèo hoang tha gì vào
  • Tao cũng mong như vậy

Có chút sợ sệt nhưng mà trong tâm không thể làm ngờ, biết đâu thật sự là có người bị thương nặng nên máu mới loang ra và cần sự giúp đỡ thì sao. Cả hai nhắm mắt hít thật sâu rồi đẩy nhẹ cửa vào.

  • Trời ơi

Nghe bạn mình thét lên, cậu bạn bên cạnh cũng giật mình, đầu cậu cứng đờ mà xoay theo hướng bạn mình. Có một con chó hoang đang vùi đầu vàomột giỏ bánh để ăn mấy miếng bánh vụn sót lại, cạnh bên chính là hai người nằm bắt động.

  • Máu nhiều quá, là Hành và Hiển

Khuôn mặt cả hai cùng trắng bệnh, chân run rẩy, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này quả là vô cùng đáng sợ, lại là bạn của mình, đầu não càng căng thẳng, môi chỉ mấp máy nói được nhiêu đó rồi im lặng không biết phải nói gì.

  • Báo, báo cảnh sát
  • Điện thoại tao để trên phòng
  • Đi, đi báo bảo vệ

Cả hai vội vàng bật tung cửa rồi chạy đi.

Vết máu từ hai thi thể của hai thanh niên khỏe mạnh đã khô, còn loang ra một diện rộng. Tư thế chết quả là khiến người ta tò mò để muốn biết vì sao, còn tò mò hơn tại sao vốn dĩ đang khỏe mạnh, tương lai tươi sáng lại chọn cách này, là tự kết liễu cùng nhau hay là ngộ sát lẫn nhau.

Thông tin hai sinh viên nam năm tư trẻ tuổi đại học y thành phố tử vong trong nhà thi đấu của kí túc xá đã nhanh chóng tràn lên các mặt báo, báo giấy và báo điện tử.

  • Nghiêm, cậu không được đến hiện trường sao? – vừa lướt tư liệu trên trang báo điện tử, Nam rùng mình khi nhìn hình ảnh. Nghiêm đang ngồi cạnh bên nhưng im lặng, hiện tại Nghiêm đã thực tập còn được thực tập trong phòng cảnh sát hình sự. Thành tích học tập cùng những lần áp sát thực tế tuy chỉ là đưa ra vài chi tiết nhỏ nhưng được các sĩ quan cảnh sát đánh giá rất cao, là một sinh viên có tố chất cũng khiến cậu ngưỡng mộ
  • Ừ, họ không cho tôi theo – tập trung đọc từng chữ trên điện thoại, trong lòng nghiêm dấy lên sự lo lắng khó tả. Kí túc xá này là nơi Hạ ở

Cũng hiểu ra một chút Nam gật gù, dù sao thì họ cũng chỉ là sinh viên có một số việc mang tính chất đặc biệt đương nhiên sinh viên như bọn cậu không được tham gia.

  • Này cậu chạy đi đâu vậy, không xem đối kháng xem – gọi với theo vì Nghiêm đã khoác balo rồi chạy đi, cái mà Nam thấy là bóng lưng thẳng tắp cùng loạn tóc xoăn cột hờ sau gáy đung đưa nhẹ nhàng. Nghiêm đúng là rất nhanh, đã mất hút. Hôm nay có một sĩ quan cảnh sát trực tiếp sang huấn luyện đối kháng, còn thị phạm để sinh viên xem, Nghiêm rất thích, vậy mà lại chạy đi

Xem đối kháng từ các sĩ quan cảnh sát chuyên nghiệp là đề tài Nghiêm rất thích và muốn học hỏi, nhưng việc của Hạ quan trọng hơn. Không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng mà án mạng kiểu thế này lại xảy ra trong nhà thi đấu của cả ngàn sinh viên đại học y, không phải chuyện đùa.  Cho dù là ngộ sát hay tự sát cũng là vấn đề. Cái chính sao Hạ lại ở trong cục để lấy lời khai.

  • “chú Lý Hựu” – lùi lại sau dãy hành lang khi thấy người đàn ông trung niên mang gọng kính tri thức, áo vest chỉnh tề cùng khuôn mặt nghiêm nghị đang đi lên cầu thang, Nghiêm nói nhỏ cho chính mình nghe. Ông ấy làm gì ở đây, cách đây không lâu Nghiêm có nghe Hạ nói đã gặp ông ấy ở trường. Ông ấy xuất hiện cùng với cuộc thi sát hạch chọn 4 sinh viên ưu tú vào một dự án kết hợp cùng bệnh viện. Rõ rồi, ông ta có mặt ở đây thì chắc rằng 1 trong 2 sinh viên kia hoặc có thể là cả hai cùng nằm trong dự án. Hạ cũng đến đây vì lí do đó

Trong phòng lấy lời khai, hai người đàn ông ngồi ngay ngắn trên hai chiếc ghế đối diện nhau. Khuôn mặt cả hai cùng đồng thời nghiêm nghị, không chút biểu cảm. Người ngoài nhìn vào chỉ mang lại cảm giác áp bức và có chút sợ hãi, khí thế này quả thật dọa những cảnh sát viên trẻ tuổi bên ngoài.

  • Không hổ danh là giám đốc cả một bệnh viện lớn, nói chuyện đi đứng rất ra dáng
  • Gì chứ, tôi thấy ông ta tự cao tự đại thì có

Hai cảnh sát viên bên ngoài cầm hồ sơ có chút nhìn vào trong, cả hai đáng lí đang ở trong đó để lấy lời khai của vị giám đốc kia nhưng tuyệt nhiên ông ta không nói thêm gì ngoài đúng một câu “gọi người có thẩm quyền đến đây”.Ừ thì cả hai đều không đáng để ông ta xem là có thẩm quyền và đặt vào mắt, chỉ đành mời trưởng phòng của mình tới.

  • Giám đốc Lí, hai sinh viên này trước khi tử vong ở nhà thi đấu kí túc xá được biết qua đã ở bệnh viện của ông để tham gia vào một đề tài nghiên cứu
  • Phải

Căn phòng quả là có chút ngột ngạt.

  • Tại sao lúc nãy cảnh sát viên của tôi hỏi ông không đáp, ông có biết
  • Tôi không chống người thi hành công vụ, mà là tôi đang giữ bí mất quốc gia – cắt đứt lời người đang hỏi mình vì biết ông ấy sẽ nói tiếp câu gì, Lý Hựu khoanh tay trước ngực cao cao tại thượng mà trả lời

Nhếch môi, trưởng phòng cảnh sát đan hai tay vào nhau để lên bàn, ông thay gì viết thì đã mở ghi âm. Chiếc máy ghi âm vẫn ngay ngắn cạnh bên một cách công khai.

  • Bí mật quốc gia của ông là gì, chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ biết có hai mạng người vừa tử vong, và nơi họ đến gần thời gian tử vong nhất là bệnh viện mà ông quản lí

Hai đôi mắt, bốn con ngươi chạm nhau không hề kiên dè, không ai nhường ai.

  • Việc này phía bộ của tôi đã nhận thông tin, tôi nghĩ rất nhanh ông sẽ có công văn từ bộ của ông chuyển xuống

Lời nói rất tự tin, không muốn đáp bất cứ điều gì thêm, chỉ giữ đúng mục đích ban đầu “bí mật quốc gia”.

“cốc, cốc”

  • Vào đi – điều chỉnh hơi thở trưởng phòng cảnh sát nhướng mày ra cửa, miệng cũng hô lên, ánh mắt lại nhanh chóng bắt lại từng điểm trên khuôn mặt người đối diện, đáng tiếc cũng như ông, ông ta không biểu cảm
  • Trưởng phòng có công văn của bộ

Nhếch môi đắc ý, Lý Hựu buông thỏng hai tay rồi nhịp từng ngón tay lên bàn thích thú, ý bảo “đã thấy chưa, tôi đã nói rồi”.

Nhận công văn từ tay cảnh sát viên của mình trưởng phòng cảnh sát bình tĩnh mà mở xem, ông biết phòng thông tin vừa in ra sau khi có công điện của bộ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: