CHƯƠNG 95
Một đêm với cơn ác mộng, cô vẫn thấy cả nhà mình nhưng họ đều đang chấp vấn cô. Võ Hà chỉ còn biết khóc, khóc trong cả giấc mơ.
Và cả hiện thực.
Đưa Võ Hà về phòng nghĩ ngơi thì Diễm phát hiện cô ấy đã thiếp đi mà vô thức dựa vào người của mình. Cô cùng Thu phải cùng dìu, bởi vì tay của cô đã là không thể.
Thu cũng không biết nên nói gì và khuyên nhủ ra sao, chuyện tình cảm không phải chỉ là lời nói. Đó còn là chuyện của cảm xúc, cho nên cũng không cần gây áp lực cho người trong cuộc. Bởi lẽ sướng vui, đau khổ chỉ có họ cảm nhận rõ ràng nhất.
Cánh cửa đóng lại cứ như khép lại hạnh phúc của chính mình, nước mắt vẫn còn rơi Võ Hà đã tĩnh. Diễm, vẫn vậy vẫn kiệm lời như thế, không giải thích. Lời của chị ba cô làm sao cô có thể tiếp thu, cô không nói mình không tin chị ba nhưng cô tin Diễm. Và có lẽ cô nên làm một việc.
Đưa Hạ về nhà nghĩ ngơi, Nghiêm cũng quay về gặp ba một chút, sau khi tắm rửa gọn gàng thì quay về cục cảnh sát. Còn rất nhiều báo cáo phải làm để trình xét duyệt. Đoạn thời gian qua cả hai trãi qua quá nhiều việc, cũng không biết nên ngẫm nghĩ thế nào. Chỉ là, hình như tình yêu cũng vì vậy mà được củng cố, thêm màu sắc và cả dư vị yêu thương. Kết thúc chuyên án, Hạ mới nói với Nghiêm chị ấy sẽ làm ở đâu. Phì cười, Nghiêm cảm thấy người yêu của mình càng lúc càng biết cách điều khiển cảm xúc của mình, và càng lúc càng khiến Nghiêm tò mò, trầm trồ và cả khen ngợi. Song cái chính vẫn là, thật sự Nghiêm rất tự hào về Hạ, về người yêu của mình.
Ngẩng nhìn phát hiện là Thu, Nghiêm ngưng tay đánh máy mà suy nghĩ. Võ Hà là muốn nói gì với Nghiêm, về tất cả những gì cô ấy biết sao. Mà dù là gì thì, cũng đến lúc Nghiêm nói chuyện với cô ấy.
Nhận được cái gật đầu và nụ cười mỉm của Nghiêm, Thu rời đi và đưa Võ Hà đến phòng thẩm vấn.
Đan hai tay vào nhau Võ Hà đang ngồi ở bàn chờ thẩm vấn. Cô rời giường và nhờ cảnh sát trực ở phòng đưa cô đến gặp Nghiêm. Thật may khi Diễm đã hết ca và về. Người đầu tiên cô gặp là Thu, nhìn xung quanh mọi người vẫn rất chăm chỉ làm việc, dường như cô cũng thấy bản thân mình tĩnh lặng hơn.
Rất nhẹ nhàng, thái độ từ ban đầu đến hiện tại của Nghiêm với Võ Hà không có ác ý, càng không có khó chịu. Cô gái này thật sự lương thiện.
Nhìn máy ghi âm được đặt ngay ngắn trên bàn, cùng một cảnh sát viên đang sẳn sàng ghi chép ý chính. Võ Hà thở dài, Duy Hạ nói đúng. Diễm vốn dĩ không cần vì cô mà hi sinh tính mạng, cũng không cần phải tiếp cận cô. Tánh được anh hai của cô để ý đến từng cử chỉ và hành động của chị ấy mới là mục đích chính, là bước tiến đúng trong kế hoạch. Ở cạnh cô là gây khó khăn cho chị ấy. Hơn nữa, làm sao cô có thể tin lời chị mình rằng Diễm muốn giết chị ấy chứ.
Nhìn Võ Hà, Thu cũng có chút cảm thương. Cô gái này cũng là đang một mình, gia đình cũng không còn trọn vẹn.
Thật sự mà nói, ba, anh hai, và cả chị ba có trách cứ cô hay thậm chí ghét bỏ cô, cô đều có thể chấp nhận, cô chỉ có thể giảm nhẹ tội lỗi của họ xuống. Cô sẽ chịu trách nhiệm những sự việc về sau, sẽ giải quyết hậu quả. Và cô cũng phải làm gì đó để xứng đáng với sự hi sinh của Diễm dành cho mình.
Trên phòng quan sát Diễm chỉ còn biết lặng lẽ nhìn Võ Hà. Vốn dĩ cô chưa về nhà, tan ca nhưng cô vẫn còn muốn ở lại để nhìn Võ Hà, và lập văn bản hỗ trợ báo cáo. Cô chỉ là muốn Võ Hà nhẹ nhàng hơn nên mới căn dặn Thu đừng nói gì hết. Cũng không nghĩ em ấy sẽ hỏi Thu về vết thương của mình.
Không nói gì thêm, Diễm cứ như vậy mà nhìn Võ Hà, nhìn rất chăm chú.
Kết thúc việc lấy lời khai, Nghiêm đến gặp chú Huy để xin ý kiến về việc điều tra Hắc Long bang. Chú Huy cũng đồng ý và giao lại nhiệm vụ này cho đội B, sau khi điều chỉnh lại nhân lực, đội B quay về đúng vị trí và sẽ tiếp nhận chuyên án liên quan đến Hắc Long.
Phiên tòa kết thúc, chuyên án chính thức khép lại. Võ Cường và Võ Hiên nhận mức án cao nhất về tội cố ý đánh cắp bí mật quốc gia, tàn trữ trái phép chất sinh học gây hại cơ thể con người. Làm 2 người tử vong, 2 người bị thương và nhiều tội danh khác như trốn thuế, trốn kiểm định y tế, hối lộ. Còn về phần Võ Hồng, sau khi qua nhiều cuộc kiểm tra và cả đánh giá chuyên môn của Hạ cùng Khoa, cũng như hội đồng y bác sĩ có kinh nghiệm. Cô ta được đưa vào trại giam đặc biệt dành cho những người mắc bệnh tâm thần. Cô ta sẽ được quan sát đặc biệt, và sẽ được điều trị theo nghiên cứu của Hạ về thuốc khắc chế dành riêng cho cô ta. Công thức thuốc của cô ta được dùng cho con trai ông Hòa Uy, Từ Đinh và cả với Diễm. Công thức này có công dụng y khoa sẽ được đặc biệt nghiên cứu cẩn thận và khoa học nhất có thể, vì sẽ giúp ích được rất nhiều cho tiến bộ y học tương lai, cả trong việc điều trị những người có bệnh hiếm gặp như Võ Hồng.
Mỉm cười quyến rũ, Hạ câu cổ Nghiêm rồi kéo đôi môi trên khuôn mặt dễ thương này xuống. Đôi môi khô hốc này chính là khao khát của cô, cô muốn hôn Nghiêm
Hai đôi môi chạm nhau từ khẽ khàng trở nên mê luyến và vô cùng nồng nhiệt, tất cả hưng phấn, mê đắm đều dành cho nhau.
Mỗi cái chạm tay của đối phương trãi khắp trên cơ thể mình là mỗi cung bậc cảm xúc khác nhau, là hân hoang là mong chờ và có cả thăng hoa.
Họ đã đến với nhau từ lúc còn thơ bé, đã bên cạnh nhau cả ấu thơ và thanh xuân. Cùng nhau trãi qua tuổi trẻ nhiệt quyết, cùng nhau cảm nhận thanh xuân tươi đẹp. Họ đến với nhau bằng sự cố gắng, phấn đấu, và cả vượt qua giới hạn của bản thân.
Nếu Nghiêm từng là một cô bé nhút nhát, thì khi muốn đứng cạnh Hạ một cách tự tin nhất thì cô bé ấy đã bước ra ngưỡng cửa an toàn do mình đặt ra, trở nên dạn dĩ để được chú ý, cốt chỉ để Hạ tự hào. Đi học sẽ là một học sinh năng nổ, học giỏi, và khi đi làm sẽ là một nhân viên làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm.
Còn Hạ cô từng là một cô gái nhiệt tình với mọi người, mỗi giai đoạn trôi đi cô biết rằng bản thân cũng cần phải điều tiết, tấm lòng của cô sẽ luôn rộng mở chỉ cần điều đó liên quan đến Nghiêm. Cho nên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô chính là đang thực hiện đúng câu nói này.
Có thể câu chuyện tình của họ không quá rõ nét về sự tìm hiểu, hay cả hẹn hò. Nhưng ngay từ giây phút đầu chạm vào ánh mắt đối phương, họ đã biết đó là cả đời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)