Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 73

465 0 0 0

CHƯƠNG 73

Cư nhiên người của Hắc Long bang xâm nhập vào biệt thự của Võ gia, và cũng cư nhiên bị hạ gục. Hiện trường tại ngoại ô khu vực các cửa tiệm massage cảnh sát đã vào cuộc. Nếu Võ Cường tính toán không sai thì chắc chắn cảnh sát sẽ tiến vào biệt thự nhà mình ngay lập tức. Muốn hay không thì cũng là gia sản của Võ gia cũng phải liên quan đến ông ta.

  • Tần Hải mày giỏi lắm, lần này lợi dụng cảnh sát để hạ Võ gia của tao
  • Ô, chủ tịch Cường thật ngại quá, ông không nghe câu “nước thì chỉ có thể có 1 vua sao?” – bắt chéo chân, bên đầu dây Tần Hải đắc ý mà châm chọc

Cúp máy Võ Cường nghiến chặt răng. Thì ra dã tâm của Hắc Long lớn như vậy. Nhưng mà có trừ khử được Võ gia thì gã ta cũng sẽ không được như ý nguyện. 3 năm qua từ khi Võ gia bắt đầu cho “passion” nhập cuộc chơi thì Hắc Long đã dòm ngó đến. Gã ta muốn có công thức sao, mơ đi. Mất 1 năm để chuẩn bị, tốn 2 năm mới được như ngày hôm nay. Cho dù ông ta có chết cũng nhất định không để rơi vào tay của bất kì ai.

  • Ông chủ có cần gọi cho người đó không? – đứng cạnh bên là Nguyễn Cung, ông chủ của ông ta không vội thì bản thân mình cũng tự biết không cần cuống cuồng

Khoanh tay trước ngực và tiến ra ban công, nhìn xung quanh căn biệt thự nhà mình. Võ Cường cảm thấy có tiếc nuối. Kế hoạch cuối đời đã sắp hoàn thiện, vậy mà lại xảy ra mớ chuyện hỗn độn này. Hắc Long quả nhiên không hề sợ Cường Thịnh. An Nghiêm là quân cờ tốt, đã mở đường. Đáng tiếc ông ta vẫn chưa khai ngòi thành công.

  • Gọi, đồng thời nhắn lại với luật sư Tài một câu
  • Ông chủ cứ nói – tiến gần đến ông chủ của mình, Nguyễn Cung liền bật ghi âm

Xoay người và nhìn vào bức ảnh gia đình, khuôn mặt từng thành viên rất rõ nét và đầy đủ. Có lẽ căn phòng này là nơi duy nhất có cái gọi là gia đình tồn tại.

  • Tiền của Võ gia là bất tận

Nhấn nút lưu lại Nguyễn Cung lập tức ra ngoài làm việc.

Tiền chính là vạn năng, mà đường đi nước bước đều đã tính toán rất cẩn trọng.

Người có thế lực ở phía sau Võ Cường là ai, quả thật vẫn chưa thể tra ra. Nhưng mà xuất thân của Võ Cường có lẽ đã rõ.

2 khu vực đã bị chi phối lực lượng, ở lại bệnh viện cũng không còn nhiều nhân lực nồng cốt. Đáng chú ý chính là Huy Mạnh. Hơn nữa, phía bên Võ gia rất hợp tác không chống trả cảnh sát, có nghĩa họ đã chắc chắn bằng chứng nói đúng hơn là nhân chứng sẽ không hữu hiệu. Dự cảm này hoàn toàn không lành, Nghiêm lập tức xin lệnh và nhân lực hỗ trợ. Có thể họ sẽ lập tức ra tay với Diễm. Người cuối cùng sống sót sau trận xung đột đó chỉ chỉ còn Võ Hà nếu Diễm chết.

  • Anh Mạnh, anh làm gì vậy? – vẫn không suy nghĩ thông suốt, Võ Hà thất thiểu quay lại phòng bệnh của Diễm. Nhìn vào trong qua lớp kính trong suốt ánh mắt cô mở to, thần kinh lập tức căng cứng rồi xông thẳng vào
  • Cô chủ, tôi xin lỗi nhưng cô ta không thể sống – không muốn làm Võ Hà bị thương nhưng phía Võ gia đã có biến chuyển xấu, để cứu ông chủ và cậu chủ. Huy Mạnh phải cho tất cả những người có thể xem là nhân chứng này biến mất
  • Dừng lại, không được – bất chấp lao lên đánh tới tấp vào người Huy Mạnh, Võ Hà dường như không hiểu gì nữa. Diễm đã cứu cô, tại sao ba và anh hai phải làm vậy. Chính Huy Mạnh thực hiện có nghĩa đã có lệnh từ hai người họ
  • Cô chủ bình tĩnh lại, cô ta không thể sống. Nếu cô ta sống ông chủ và cậu chủ không thể cứu – hét lớn Huy Mạnh ôm cánh tay bị Võ Hà cắn đến bật máu. Biết nói như vậy sẽ bị trách phạt từ ông chủ nhưng anh ta hết cách rồi. Vì Võ gia anh ta đồng ý bị xử phạt

Đã đẩy Huy Mạnh xa giường bệnh, Võ Hà đang dang tay mà che trước giường của Diễm, không muốn Huy Mạnh tiếp cận. Thế nhưng câu này có nghĩa là gì, chẳng lẽ Diễm sẽ làm gì đó nguy hại cho ba và anh của cô. “cho dù Diễm có mục đích hay ý đồ gì thì, cô ấy cũng không cần phải bất chấp hi sinh tính mạng bảo vệ cô, cô có hiểu không?”. Câu này của Hạ cô có hiểu không, có. Vậy câu vừa rồi của Huy Mạnh thì sao?

  • Anh Mạnh tha cho cô ta đi
  • Chị ba – giọng nói vừa phát ra là của chị mình, Võ Hà như tìm được ánh sáng
  • Cô ba – thẳng người Huy Mạnh nhìn người vừa nói mà thắc mắc

Hướng Dương đi lại gần Võ Hà rồi nắm tay em gái.

  • Cô ấy đã cứu em, chị cũng không muốn nhà mình mang tiếng vong ân
  • Chị ba, có thật sẽ tha cho cô ấy? – tay đã bị chị mình giữ chặt, Võ Hà cảm nhận hơi lạnh rất rợn người. Chị ba của cô rất ít khi ra ngoài tiếp xúc ánh sáng. Từ bé đã như vậy, chị ấy rất nhút nhát. Khoan đã, lần này cũng không ngửi được mùi hương kia. Chị ấy đã không còn sử dụng nữa sao

Gật đầu trấn an em mình, Hướng Dương xoay người và chớp mắt.

Giống như một tín hiệu, Huy Mạnh tra con doa găm vào vỏ.

Nhìn con dao sáng bóng đã được Huy Mạnh thu lại, Võ Hà mới có thể thả lỏng người.

  • Trưởng khoa gọi tôi

Cả 3 người trong phòng cùng hướng ra cửa để xác nhận người đến.

  • Bác sĩ Hạ - ông chủ và cậu chủ hiện tại có lẽ đã theo cảnh sát về để điều tra. Việc còn lại của anh ta chính là dẹp mọi mối lo ngại mang tên An Nghiêm cùng Duy Hạ. Diễm, xem ra với tín hiệu vừa rồi của cô ba cũng không thể sống

Nói chuyện với Võ Hà ở nhà vệ sinh, cũng chỉ vài lời rồi để cô ấy suy nghĩ Hạ cũng nhanh chóng rời khỏi khu biệt lập. Đã bàn bạc và rút ngắn thời gian có thể nhất, Duy Hạ tiếp tục về lại khu vực phòng nghĩ chờ đợi. Cô biết cả cô cùng Nghiêm không ai có thể rời khỏi bệnh viện. Giống như từ lúc không tìm thấy Đức, thì việc canh chừng cả hai đã được Huy Mạnh thay Võ Hiên thắt chặt. Điện thoại cũng không thể tùy tiện gọi, bọn họ thậm chí để cả hai ở khu vực cạnh bên khu biệt lập mà theo dõi. Thật may Nghiêm đã thực hiện trước một bước gọi cho ba của cô.

Cũng vì Nghiêm lo bọn người đó sẽ gây bất lợi cho Hạ nên đã để máy nghe lén vào người chị ấy. Sự việc diễn ra quá nhanh, từ vụ ám sát ở tỉnh cận thành phố, đến xung đột ở ngoại ô cửa tiệm massage. Giờ là biệt thự Võ gia, cảnh sát vào cuộc Võ gia bình thản. Cấp trên đã chính thức cho Nghiêm lệnh hành động. Hơn nữa, Nghiêm và Hạ đang bị giám sát rất chặt. Đang ở dãy ghế cận khu biệt lập, không được tiếp xúc với người ngoài, điện thoại cũng không được tùy tiện sử dụng. Bọn chúng có lẽ đang tìm Đức.

Không muốn có thêm nguy hiểm, ông Huy lập tức tham mưu cùng cục trưởng đề ra kế hoạch ngay lập tức. Thay đổi từ lời nhắc nhở thành mệnh lệnh hành động. Từ cuộc gọi thứ hai cách vài tiếng đồng hồ đến hiện tại ông đã không nhận được thêm, rất may định vị vẫn còn ở khu vực bệnh viện Hòa Ái.

  • Đồng chí Hoành lập tức cùng cảnh sát viên của đội A và đội B phối hợp với đội đặc nhiệm đến bệnh viện Hòa Ái
  • Rõ – nhận lệnh hành động, Hoành lập tức lấy bộ đàm, kiểm tra súng rồi cùng cộng sự của mình rời cục

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: