CHƯƠNG 69
Thời gian có phải là thước đo cho mọi việc, thế sao Võ Hà vẫn còn cảm thấy rất mù mịt, nhất là về gia đình mình. Trãi qua việc nguy hiểm suýt mất mạng vừa rồi cô càng cảm thấy mạng sống của một con người quả nhiên mong manh. Nghiêm và Hạ giờ chưa biết tin tức, hỏi anh hai chính là sự lập lờ. Sao cô cứ có cảm giác anh hai vẫn đang che giấu sự việc nguy hiểm ngày hôm ấy, nói đúng hơn có thể đã biết Nghiêm cùng Hạ ở đâu nhưng cố tình không muốn cô can dự.
Chạm tay vào ly sữa nóng, cái ấm áp này hình như đang truyền vào người mình. Võ Hà tự khắc nở nụ cười, Diễm đúng là cô gái không thích nói nhiều. Thay gì nói hai ngày rồi cô không ăn uống đầy đủ, lại bỏ lửng. Vẻ mặt cũng không mấy tha thiết, chỉ là hành động vô cùng thiết thực.
Cánh cửa lần 2 bật mở, có đến 5, 6 tên đàn ông cao to hung hãn lao đến nơi mọi người đang đứng, rồi lao nhanh vào hai người vệ sĩ. Không kịp phòng thủ cả hai bật người và đụng trúng Võ Hà khiến cô loạng choạng. Thật may Diễm đã cảnh báo và giữ lấy cô.
Nỗi lo của Diễm, Võ Hà không biết. Cái cô biết chính là có vấn đề xảy ra. Lối đi này ngoại trừ những người làm trực tiếp trong phòng massage, hay quản lý và thuộc hạ bảo vệ cửa tiệm ra thì không cho phép ai khác biết. Tiếp tân không thể biết được, vì không cho phép. Đó là lệnh của anh trai cô, từ lúc cô tiếp nhận hệ thống 5 cửa tiệm massage này chưa từng làm trái, và luôn được kiểm soát rất chặt chẽ.
Bất ngờ vì câu hỏi, Diễm có chút hồi hộp. Có lẽ bề ngoài và cư xử của Võ Hà là vô hại, hơn nữa cô ấy là con của Võ Cường nhưng chưa từng thấy cô ấy ra lệnh cho thuộc hạ làm điều gì xấu xa, cũng chưa từng thấy cô ấy ức hiếp ai, trừ việc thị uy và cảnh cáo những kẻ không biết điều. Nhưng vô hại không phải vô tâm.
Chạy một khoảng thì cũng rời nơi bí mật, dù không phải ai cũng biết còn một lối ra khác nhưng nếu đã có mục đích chắc chắn đã lên kế hoạch rất kĩ. Có lẽ toàn khu này đã bị bao vây. Võ Hà không biết sắp xảy ra chuyện gì, sự nghi ngờ khi nãy dành cho Diễm cũng không muốn truy cứu. Cái cô quan tâm là an toàn của cả hai, nhất là người con gái đang che chắn cô lúc này.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Diễm không biết nói gì vào lúc này. Cách duy nhất là khiến cô gái kia tỉnh táo và nhắc nhở cô ấy phải làm gì. Võ gia là nơi tồn tại thù hận và cái ác nhưng chí ít sẽ bảo vệ được cô gái ngốc kia.
Người đàn ông này vô cùng hung hăng, thực hiện xong hành động tức giận của mình anh ta đã lao đến. Có giỏi võ Diễm cũng là cô gái, sức lực này đúng là quá mạnh so với cô. Nhưng vai trò và trách nhiệm của mình không cho phép cô buông bỏ.
Tiếng đấm đá túi bụi, giữa đêm khuya nghe rất rõ, còn có tiếng rên siết. Ôm điện thoại Võ Hà run rẩy, nếu có chết tại đây có lẽ cũng không oan cho cô. Cô nhận ra bọn người này, Hắc Long bang. Cho dù cô không biết gì về việc làm ăn của ba và anh trai nhưng nói thế nào cô cũng là cô chủ Võ gia, dính líu hay không bọn người kia cũng đâu quan tâm.
Đó cũng là lí do lúc nào Võ Hà cũng có vệ sĩ đi cạnh bên.
Nhưng, oan hay không cô cũng không thể lôi Diễm vào cuộc.
Lấy đà rồi thẳng người Diễm ngăn Võ Hà lại khi cô ấy tiến lên phía trước.
Tên đội nón kết lồm còm đứng lên, nhìn xung quanh thuộc hạ nằm ôm người mà rên rĩ, anh ta nhổ nước bọt. Có đứa con gái cũng không giải quyết được.
Mục đích quá rõ ràng rồi, cười nửa miệng Võ Hà xoay người lại, mặt đối mặt với Diễm. Khuôn mặt xinh đẹp kia lại có vệt máu rõ rệt, có chút sưng tấy.
Bàn tay mềm mại thon dài đang chạm vào khuôn mặt mình, có chút rát vì chạm ngay vết sướt nhưng không làm Diễm bận tâm lắm. Không hiểu sao vào lúc này cô có thể cười, tự bản thân còn cảm nhận được đây là nụ cười mãn nguyện. Cô gái ngốc này quả nhiên quan tâm cô, từ lúc bắt đầu giải quyết thay cô những thanh niên phiền toái, từ nụ cười ánh mắt hay là câu từ có chút trêu chọc cô. Chẳng qua, cũng chỉ là sự thân thiết không quá rõ ràng, thực tế vô cùng gần gũi với cô.
Xe đưa An Nghiêm cùng Duy Hạ rời khỏi vùng hoang vu kia đang dần đi vào nơi tiếp giáp thành phố. Nơi này là địa bàn của Võ gia, với hệ thông massage hơn 5 cửa tiệm do cô chủ trực tiếp quản lý kinh doanh. Về phần này Nghiêm không quản, hình như đã có sự sắp xếp của cấp trên.
Xe của Trần Luân dừng lại, thái độ của anh ta hình như không đúng lại rất lo lắng. Người nằm phía dưới vừa lao ra đã bất tỉnh, là logo của Cường Thịnh. Nghiêm quay sang nhìn Hạ như một ám hiệu, rồi hướng Đức ra lệnh.
Cuộc gọi bị cúp rất vội vã, hình như cậu chủ cũng đang đến. Trần Luân chưa kịp ra hiệu vào trong ứng cứu, đã thấy xe chở Nghiêm cùng Hạ chuyển đường lái. Đèn pha sáng cảnh tượng phía trước làm anh ta nghiến chặt răng. Hắc Long thật sự muốn sang bằng nơi này. Mà vùng này cô chủ rất thường đến, “cô chủ, không ổn rồi”.
Hai đoàn người từ xe cũng rời khỏi vị trí ngồi, riêng Hạ ở lại trên xe. Khi nãy trước khi đi Nghiêm đã trấn an cô nhưng cảnh tượng người nằm la liệt phía ngoài làm cô lo lắng vô cùng. Xung quanh màn đêm đã bao phủ toàn bộ nơi này, chỉ còn những ánh đèn đường yếu ớt. Pha đèn xe đã tắt, mọi người đã vào trong bên ngoài chỉ còn vài người đang chú ý hiện trường và kiểm tra xung quanh.
Cảm nhận có người lay mình, người vệ sĩ khi nãy lao ra lờ đờ mở mắt.
Trên xe Hạ chú ý đến người này, khi nãy chạy ra rất loạng choạng, nói gì đó với Trần Luân thì ngất đi. Dựa theo đèn flash trên điện thoại cô bật cửa xe rồi quan sát anh ta một chút. Rõ ràng anh ta đang cử động và còn cố nhích người.
Có chút chần chừ, so với An Nghiêm thì cô gái xinh đẹp này lạnh lùng hơn, chỉ là lời cô ấy nói rất kiên định, không do dự.
Nghe tiếng xe còn là chuyển hướng Trần Luân nheo mắt, còn định gọi điện hỏi chuyện gì thì 2 chiếc xe khác cũng vừa đến.
Cửa sau này giống một lối thoát hiểm, thiết kế rất hay chỉ cần đi qua vài con hẻm nhỏ có nhà sẽ ra được đường lớn. Cho nên đi xe phải vòng hướng ngược lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)