Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 66

492 0 0 0

CHƯƠNG 66

Căn nhà nhỏ mà Nghiêm và Hạ được may mắn ở lại dừng chân, hiện tại đang có chút căng thẳng. Nắm tay Hạ ngồi xuống ghế sô pha ở phía gian nhà nhỏ mà tối qua cả hai ở, Nghiêm vẫn rất cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông trước mặt thì buông lỏng hơn, cả hai cô gái này đã tinh tươm hơn hôm qua, tóc tai quần áo rất gọn gàng, rõ ràng đều là những cô gái có chút nhan sắc và cả sự nhanh nhạy.

  • Đã lâu không gặp

Không mấy ngạc nhiên trước câu từ giống như chào hỏi, Nghiêm chỉ tập trung ánh mắt vào người đàn ông, tay nắm lấy tay Hạ không buông, chân cũng rất sẳn sàng.

Câu này có nghĩa là gì, rõ ràng hôm qua cả người đàn ông cùng Nghiêm cũng không tỏ ra là biết nhau, còn rất bình thường. Bây giờ, lại có chút căng thẳng.

  • Cô cảnh giác tôi vậy sao? – nhún vai rồi cười mỉm, người đàn ông rất nhàn nhã mà uống tách trà nóng của mình. Tay cũng chỉ về 2 tách hướng đối diện

Có thể nhìn thấy khói trà vẫn nghi ngút, cơn se lạnh qua đi, một tách trà nóng quả nhiên rất hợp lí. Nhưng người đàn ông này xuất hiện ở đây cũng không hợp lí cho lắm. Mà cũng không thể nói vậy, cuộc sống trôi nhanh như vậy. Không ai biết trước được chuyện gì sẽ diễn ra.

  • Anh vẫn còn sống? – một câu hỏi đúng hơn giống như câu trả lời. Năm đó quả nhiên người đàn ông này đã suy nghĩ lại
  • Vậy thì phải cảm ơn cô – tiến một bước đúng là thay đổi cuộc đời
  • “lối ra ở đây, nếu anh suy nghĩ thì hãy cùng đi”

Nghiêm cứ ngỡ năm đó mình lại lấy đi tính mạng của hai con người đó. Năm đó ngoài người đàn ông trước mặt vẫn còn một người nữa, người đã bị Nghiêm đâm cho bị thương. Anh ta có còn sống hay không?

  • Người ấy vẫn ở cạnh tôi, suốt 3 năm qua – như đọc được thắc mắc cùng nghi vấn mang chút nặng nề trong lòng Nghiêm, người đàn ông tiếp tục nói

Căn nhà này, nói đúng hơn là gian nhà cạnh bên, phía bên kia cánh cửa kính có chút đặc biệt này còn có thêm một người nữa chăng. Không chắc chắn, chỉ là có chút cảm giác như vậy. Hạ không chỉ nghĩ cánh cửa kính kia có chút đặc biệt, mà còn nghĩ người đàn ông này cũng có điều gì đó che giấu.

Người ta thường nói phụ nữ rất nhạy cảm, điều này chưa bao giờ sai.

Nhạy cảm cùng đa nghi chỉ là tương đối giống nhau ở cách nói và nhìn nhận, nhưng thật ra là khác nhau ở ý nghĩa.

  • Đám tang của chú Hùng anh có đến? – không chắc chắn về câu hỏi cần câu trả lời, linh tính mách bảo Nghiêm là có. Chẳng qua Nghiêm cũng muốn thăm dò

Nhíu mày, tay người đàn ông có chút run rẩy khi nghe nhắc đến cái tên này.

  • Nếu ba cô mất, cô có đến không?

Nghe câu hỏi mà có thể trả lời không hề suy nghĩ Nghiêm xoay sang nhìn Hạ.

  • Dù là ở đâu

Cứ giống như là lời khẳng định, không chỉ Nghiêm mà cả Hạ cũng vậy. Gia đình vẫn là hai tiếng gọi thân thương.

Chú Hùng, chẳng phải là đội trưởng đội A năm nào hay sao. Là đội mà Nghiêm thực tập, cấp dưới của ba cô. Chẳng lẽ người đàn ông này là người năm đó đã vây bắt ba cô cùng Nghiêm. Nghe đối thoại này thì phần trăm chắc chắn đã rõ.

  • Anh rời khỏi đó mà không quay về quân đội, anh đã ở đây?

Là sự truy hỏi, người đàn ông bỏ qua sự xúc động của mình. Đúng, sau khi cùng đồng đội năm nào rời khỏi nhà xưởng sắp phát nổ anh cùng đồng đội của mình đã không về lại đơn vị. Vì vốn dĩ anh biết cả hai đã là vật hi sinh, quay lại chính là tự sa vào lưới. Khó khăn mới sống sót, đổi lại chính là không hoàn thành nhiệm vụ, cũng phạm vào quân lệnh. Hơn nữa, tình trạng của bạn anh xấu đi, anh lúc đó không có sự lựa chọn.

  • Cô thừa biết sao còn hỏi

Đúng là Nghiêm thừa biết người đàn ông trước mặt mình đối với câu hỏi cũng như câu khẳng định vừa rồi không thể không thành thật. Bởi vì, sau khi hoàn tất thanh tra, kết thúc khóa luận và tốt nghiệp. Nghiêm được vào phòng cảnh sát hình sự để làm việc. Sếp lớn từ tổng bộ đã mật báo cho Nghiêm cùng chú Huy một việc “nhận dạng”, và kết quả suốt 1 năm, đủ mọi cách tìm kiếm hình dáng cả 2 người mặc đồ đen năm đó đều không có. Tin tức chắc chắn khẳng định khi chú Hùng qua đời vì bệnh, và hình như Nghiêm đã thấy người đàn ông này đến viếng. Rõ ràng, anh ta đã rời khỏi đơn vị, nói đúng hơn không chỉ đề phòng phía bộ của Nghiêm mà còn là bộ của anh ta. Để chắc chắn chú Huy đã cùng cục trưởng Hải tham mưu với sếp lớn rất nhiều kế hoạch, cuối cùng không thể làm gì hơn chỉ có thể gác lại chuyên án, không thể lật lại hồ sơ.

Có thể nói, khi được xem là kết thúc, từ phía bộ đứng ra điều hành chỉ thị cũng đã tìm cách dàn xếp và ép chặt mọi chuyện xuống. Chỉ riêng phía bộ của Nghiêm vẫn chưa buông bỏ, vẫn muốn tra ra chân tướng. Lý Hựu mất tích, công thức cũng biến mất, không có phát sinh gì thêm từ phía bộ bên kia. Ngoài hai nhân chứng là Nghiêm cùng Hạ, vẫn còn 2 người cuối cùng tiếp xúc với cả 2. Nếu có được 2 hoặc ít nhất là 1 cũng có thể mang chút hi vọng lật lại vụ án.

  • Cô là định bắt tôi, muốn lật lại vụ án sao? – thừa biết Nghiêm là ai, người đàn ông có chút buồn cười nói ra câu này, ý cũng chỉ là trêu chọc

Trêu chọc sao, người đàn ông phía trước cũng không quá vô tri. Anh ta ở nơi này không có nghĩa không biết xung quanh. Tồn tại ở vùng xa xôi phía ngoại ô thành phố, có đường mòn và cả xe di chuyển, anh ta cũng không phải muốn tách biệt hoàn toàn. Cứ giống như hạn chế can dự. Hơn hết, cục cảnh sát đã sớm đổi hướng điều tra rồi.

  • Lật lại vụ án là chuyện đương nhiên, chúng tôi chưa từng từ bỏ. Còn bắt anh, việc này cũng không trong phạm vi của tôi

Nghe câu trả lời này, cùng nhân cách qua 2 lần tiếp xúc. Người đàn ông vẫn có niềm tin với Nghiêm, tin rằng cô gái này không phải loại người quá đa đoan và thủ đoạn.

  • Cô bị thương là vì cuộc nổ súng này?

Nhìn tờ báo trên bàn, Nghiêm và Hạ nhìn nhau. Trong đôi mắt cũng chỉ là đối phương, trong họ không phải ngạc nhiên hay là lo lắng mà sự nhẹ nhõm. Vì diễn cảnh qua góc ảnh thật sự rất đau thương và rợn người. Những người trong hình đều bỏ mạng, xe thì tan tành và bốc cháy, họ còn có thể ngồi đây quả là vô cùng may mắn.

  • Có ai ở nhà không?

Tiếng đập cửa vang vọng, cả 3 thoáng nhìn nhau và cùng cảnh giác.

  • Là 1 nam, 1 nữ rất lạ mặt – sau cánh cửa kính, một người đàn ông khác đẩy xe lăn từ từ tới, mở cánh cửa và nói vọng vào

Có thể là ai, Võ Hiên và Võ Hà cũng không thường đi cùng nhau, thuộc hạ của Võ Hiên chỉ là nam không có nữ ngoại trừ Nghiêm. Đứng lên nắm tay Hạ nép sau cánh cửa kính, Nghiêm chăm chú nhìn từng hành động của người đàn ông vừa nói chuyện với mình.

  • Dũng, cẩn thận

Cái nắm tay này rõ ràng là sự lo lắng, giọng nói cũng rất quan tâm. Vậy mà suốt 3 năm qua và trước đó chưa từng thừa nhận tình cảm. Người đàn ông ngồi xe lăn có chút hồi hộp khi Dũng định đến mở cửa.

  • Không sao – trấn an người ngồi xe lăn, Dũng chính là người đàn ông vừa nói chuyện với Nghiêm, anh ta cũng tiến ra cửa lớn mà xem bên ngoài là ai

Bên ngoài dường như cũng sốt ruột, cả hai nhìn nhau như đang suy tính điều gì.

  • Các người tìm ai? – mở cửa và lên tiếng hỏi Dũng có chút nghi ngờ, hai người này anh ta chưa thấy qua bao giờ

Hơi nhoài người nhìn vào trong người nam giơ tay ra phía sau như ra hiệu cho người nữ. Rõ ràng anh ta có thấy qua dấu vết và ám hiệu, nếu người đàn ông này có giấu người mà cố tình che giấu chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

  • Nghiêm – bất ngờ khi Nghiêm di chuyển, còn giữ chặt tay cầm của xe lăn về phía mình, Hạ bật thốt

Không có thời gian giải thích Nghiêm giữ chặt xe lăn và khống chế người đàn ông đang ngồi trên xe.

  • Cho họ vào
  • Thái An Nghiêm, cô – tình huống không nghĩ trước Dũng quay quắt sang quát
  • Nguyễn Hùng Dũng, tôi không muốn hại ai hết – vẫn rất cứng rắn và kiên định, Nghiêm vẫn giữ chặt xe lăn, tay đã để ngay yết hầu của người đàn ông ngồi trên xe, biết cách này của mình có chút bỉ ổi nhưng người đàn ông tên Dũng này có điều đáng nghi. Nghiêm không thể liều lĩnh cùng Hạ ở lại
  • Cô đừng trách tôi – nghiến răng Hùng Dũng hung hãn lớn tiếng
  • Phải xem lại rồi – nối theo là giọng nói không quá to nhưng rất có uy của Nghiêm

Khẩu súng thẳng tắp giơ nòng về hướng của Nghiêm và Hạ.

Chưa kết thúc ở đó, phía sau lưng Hùng Dũng còn là 2 nòng súng khác, một ở ngay sau đầu và một ở ngay đốt sống lưng, quả thật lạnh toát.

Tình thế hoàn toàn mất ưu thế, phía trước nòng súng Nghiêm vẫn thẳng tắp không nhún nhường mà che chắn cho Hạ, sự tình này dù chưa biết đúng sai. Nhưng cái Hạ quan tâm duy nhất là lo lắng vết thương và an toàn của Nghiêm.

  • Các người muốn gì? – bị Nghiêm giữ chặt xe lăn không thể di chuyển, yết hầu cũng rất vững vàng bị bàn tay của cô gái này siết lấy nhưng người đàn ông trên xe lăn vẫn có cảm giác, chỉ cần Dũng nghe cô ấy thì mình sẽ không sao
  • Vào nhà và đóng cửa lại – đây chính là yêu cầu của Nghiêm, cảm giác Hạ giật nhẹ vạt áo mình cho Nghiêm biết, chị ấy không muốn Nghiêm quá mạnh tay

Không phản kháng, Dũng bỏ súng. Tốc độ anh ta có nhanh cũng không thể hạ gục hết những con người này. Quan trọng, Nghiêm có người ấy. Hơn hết, cô gái này sẽ thỏa hiệp chỉ cần anh không uy hiếp đến cô gái cạnh bên.

  • Đội trưởng – giọng vui mừng của cả người nam lẫn người nữ, cả hai vẫn rất chuyên tâm mà giơ thẳng nòng súng vào người Hùng Dũng, cũng không quên chào tay đúng lệnh
  • Chào trung sĩ Thịnh và hạ sĩ Thu, đã lâu không gặp – sau cái chào tay, chính là một nụ cười

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: