Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 50

372 0 0 0

CHƯƠNG 50          

Giao dịch thuận lợi kết thúc, quả nhiên có chút nghi ngờ. Phía đối tác nước C chẳng phải rất thân quen với Hắc Long bang hay sao, mà Hắc Long bang chính là đối thủ luôn muốn hạ Cường Thịnh. Lần này nên vui hay nên tăng cường phòng thủ hơn.

  • Cậu chủ - gọi nhanh hai từ Huy Mạnh lao xuống khỏi xe, liền đỡ lấy Võ Hiên
  • Ngồi xuống – cùng một lúc kéo cả Võ Hiên và Huy Mạnh ngồi hụp xuống, An Nghiêm ra hiệu cho cả hai im lặng. Nắm chắt quyền bằng cách cuộn tròn lòng bàn tay mình thành hình nấm đấm Nghiêm nép người nhìn vào kính chiếu hậu

Bị đau Võ Hiên nghiến răng, lúc này mà phát ra tiếng động lập tức làn đạn kế tiếp sẽ tiến đến anh ta không do dự. Suy nghĩ miên man khi nãy quả nhiên đã thành sự thật. Bọn người này cả gan lắm, khu vực của Võ gia mà bọn chúng làm liều, đúng là muốn chết.

Tháo cà vạt Huy Mạnh nhanh chóng cột chặt phần vết thương trên chân trái của Võ Hiên, cũng may chỉ vừa sượt nhẹ qua, không nguy hiểm đến tính mạng.

  • Gọi chi viện – nhanh tay hạ gục một tên cầm súng tiến gần Nghiêm quay sang nói nhanh với Huy Mạnh

Hiện tại không có nhiều nghi ngờ Huy Mạnh lập tức gọi người của mình. Khi nãy giao dịch kết thúc để tránh bị để ý cho nên đoàn xe đã tản ra. Chỉ riêng xe của Võ Hiên là có Huy Mạnh cùng An Nghiêm vào gara dưới tầng ngầm của tòa nhà lớn Cường Thịnh.

  • An Nghiêm, cô là nội gián – không kiềm chế được kích động Võ Hiên rút súng sau lưng giương thẳng vào đầu của Nghiêm

Cảm giác lạnh lẽo từ vật vô tri nhưng có độ sát thương lớn này làm Nghiêm như trở về những ngày trước, những lúc đối mặt với nhiều sự nguy hiểm và tàn bạo.

  • Tùy anh nghĩ nhưng lúc này nếu chúng ta không hợp tác thì sẽ cùng chết. Vấn đề là chết trước hay chết sau thôi

Sự bình tĩnh của Nghiêm đã trong dự liệu của Võ Hiên, cô gái cao gầy luôn có khuôn mặt bình đạm nhưng chứa đầy sự bất cần lại tuyệt là người rất cẩn trọng và thông minh. Anh ta đang bị thương, Huy Mạnh cũng không thể vừa lo cho anh ta vừa thoát thân. Hơn nữa đã chấp nhận đưa An Nghiêm đến nơi giao dịch chẳng phải anh ta cũng đã chấp nhận rũi ro. Bởi lẽ anh ta nghĩ rủi ro do kẻ thù hay sự gian manh của đối tác cũng cao hơn An Nghiêm, mà An Nghiêm lúc nguy cấp luôn rất tỉnh táo sáng suốt mà tìm đường đi.

“ đoàng đoàng”

  • Rất lợi hại – trong lúc Võ Hiên mãi mê suy nghĩ việc khúc mắt trong lòng, Huy Mạnh cũng không ngờ Nghiêm nhanh như vậy cướp súng của cậu chủ nhà anh, còn nổ hai phát chính xác vào hai tên đang tiến gần. Chỉ là cũng không phải nổ súng giết người chỉ là tự vệ

Hai tên ăn mặc bình thường đang có ý muốn tiến đến đột kích vị trí của ba người họ đồng loạt ngã xuống, viên đạn được bắn ra lại ghim ngay bẹn sường của họ, tuy biết không thể chết lập tức nhưng khả năng chống trả cũng không có.

  • Quá khen, người khi nào đến? – vẫn rất cẩn thận quan sát Nghiêm cầm chắt tay cầm súng. Lúc này nếu lơ là chính là cả ba cùng không có đường ra. Vị trí ẩn nấp này tương đối ổn, xe trong gara khá nhiều. Nếu không cẩn thận bắn nhầm vào bình xăng thì coi như tan tành, đó là lí do bọn người kia cũng chưa dám manh động
  • Đến rồi – cũng rất hồi hộp Huy Mạnh nghe tiếng thắng xe rồi trả lời

Nhắm mắt gật đầu, Nghiêm sẳn sàng tư thế mở đường máu.

  • Tôi mở đường anh đưa cậu chủ đến vị trí người của mình, rời khỏi gara bọn chúng không dám manh động. Camera đó nếu còn dùng được thì chắc chắn chủ tịch sẽ có sắp xếp

Cùng nhìn xuống máy quay phim nhỏ trước cổ áo của mình, xem ra cả Võ Hiên cùng Huy Mạnh bị rối loạn đến sợ hãi mà mất kiểm soát. Chủ tịch Võ Cường vẫn đang biết chuyện gì thì làm sao họ có chuyện không hay được.

  • Đi

“đoàng đoàng”

Nổ tiếp hai tiếng súng Nghiêm lại lần nữa chính xác bắn vào đối phương lần này là bắn ngay chân, vị trí này phải cẩn thận nếu không muốn phát nổ. Hơn nữa đúng là nhà giàu làm xã hội đen, súng cũng là giảm thanh thế này thì kinh động đến ai cho được. Bọn người kia chỉ còn chờ mà gom xác khi ông Võ Cường ra lệnh cho thuộc hạ hành động.

  • Cậu chủ - thuộc hạ xuống xe và làm thành hàng rào chắn xung quanh lập tức đỡ lấy Võ Hiên từ lưng của Huy Mạnh

An Nghiêm vẫn nghiêm túc quay nhìn phía sau, cũng thở phào khi thấy người mà ông Võ Cường cử theo bảo vệ Võ Hiên trong cuộc giao dịch này. Nghiêm biết ông Cường luôn không an tâm những người bên cạnh con trai mình và ngay cả với Nghiêm, chỉ ngoại trừ Huy Mạnh. Cho nên ông ta đã chuẩn bị rất kĩ.

  • Cẩn thận – lao lên Nghiêm bắt lấy tay cầm dao của một tên thuộc hạ rồi rất khéo léo sử dụng đòn quen thuộc bẻ ngược tay anh ta mà khống chế
  • Đức, là mày – bật thốt ngạc nhiên Võ Hiên luôn suy nghĩ hôm nay có vấn đề chắc chắn sẽ là An Nghiêm, vậy mà cô gái này lại luôn giữ được bình tĩnh mà cứu anh ta. Ngược lại người phản bối và muốn giết anh ta lại là thuộc hạ của mình
  • Võ Hiên coi như hôm nay tao chết cũng nhắm mắt, bên cạnh mày có cô gái này quả là không thể xem thường – bị vặn ngược tay rất khó chịu, sức lực của một cô gái lại lớn như vậy khiến người thanh niên tự thấy bản thân khỏe mạnh này cũng nhụt chí. Cũng tự biết kết cục khi ông Võ Cường xuất hiện

Không nói gì, môi Võ Hiên có chút tái nhợt, đôi mắt nổi gân máu màu đỏ thể hiện sự tức giận vô vàng. Liếc sang nhìn khuôn mặt không biểu cảm của An Nghiêm, thoáng anh ta lại nhớ đến sự lạnh lùng trên khuôn mặt Duy Hạ. Vẫn là có nét gì đó rất giống nhau.

Từ phía sau hàng rào chắn bằng người, xuất hiện một người đàn ông bệ vệ đạo mạo trong bộ đồ vest đen lịch lãm không kém sang trọng, ông ta đang tiến tới trên môi lại là nụ cười hài lòng. Liếc thấy vết thương trên chân của con trai vẫn đang chảy máu, khuôn mặt lại tái nhợt, chắc rằng mất máu mà ảnh hưởng. Đương nhiên việc quan trọng trước mắt vẫn nên là cứu chữa cho con của mình,

  • Huy Mạnh đưa Võ Hiên đi xử lý vết thương

Nghe giọng nói quen thuộc và uy quyền phát ra, Huy Mạnh bị gọi tên lại không hoảng sợ mà nghe có chút an tâm, đúng là ông chủ đã tới.

  • Dạ ông chủ
  • Ba – quay sang đúng là ba mình, Võ Hiên nhìn xung quanh, người của Võ gia ở đây rất đông, bọn người trong gara kia có vào chứ không có ra. Tin chắc rằng tất cả lối thang máy và thang bộ đều đã có mai phục
  • Đi đi – không để Võ Hiên kéo dài thời gian làm vết thương chảy máu thêm, ông Võ Cường kiên quyết, giương ánh mắt nghiêm nghị đối Huy Mạnh

Không phải Huy Mạnh lo sợ ánh mắt kia mà là vì hiểu ý tứ. Anh ta biết ông chủ của mình đang ở lại xử lý những con người còn ẩn náu phía trong kia.

  • Cô ở lại – sự hài lòng càng trỗi dậy, cô gái này rất có trước sau. Mặc dù Võ Hiên là chủ của cô ấy nhưng ông ta dù sao cũng là ông chủ lớn, có quyền hạn nhất. Vậy mà vẫn nhất quyết đi theo con trai của ông ta

Dừng chân, vẫn là sự kiêng nễ An Nghiêm nhìn Võ Hiên như cho ý kiến. Có thế nào Võ Hiên cũng mới là chủ thật sự của Nghiêm, lần này coi như niềm tin của cô trong Võ Hiên cũng được tăng lên, bước tiến thế này vô cùng có lợi.

  • Nghe theo ba tôi – cũng hiểu ý ba mình, Võ Hiên lên tiếng cho Nghiêm sự đồng thuận. Nói gì thì lần này cũng là cô ấy cứu anh ta

Tuy không nói gì nhưng ông Võ Cường có điểm rất hài lòng ở Nghiêm. Cô gái trẻ tuổi này rất biết phép tắc lại biết xử lí tình huống, lại không hề hoảng loạn, rất có tố chất.

Sự đồng thuận này có lợi không hại, thật không nghĩ ông Võ Cường lại để mắt đến mình nhanh như vậy. Camera đôi khi thật sự rất có lợi. Trong gara xe này không biết bố trí bao nhiêu cái, ở bao nhiêu vị trí, bọn người kia có hủy cũng vô dụng, vì trước áo của Võ Hiên cùng Huy Mạnh vẫn luôn có 2 cái. Để quan sát quá trình trao đổi với nước C, còn là quan sát thuộc hạ, và có lẽ trong đám thuộc hạ này Nghiêm là mục tiêu chính.

  • Ông chủ cần gì ở tôi?

Câu hỏi rất trọng tâm, nhìn một lượt ông Cường ra hiệu cho người của mình canh gác xung quanh, đoán chắc giờ này bọn người trong kia cũng đang rối tinh rối mù, gara xe hôm nay đặc biệt không nhiều xe, chỉ có một vài cạnh rẽ tam giác to tướng có thể ẩn nấp và vài chiếc xe khác. Chúng có muốn lắp gì vào thì cũng không thể toàn vẹn rời khỏi, chuyện lắp gì người của ông ta sẽ lo. Mối lo cũng không phải đáng ngại, cái chính là việc ông ta sắp làm, cô gái này sẽ là cánh tay đắc lực. Nhếch môi ông ta giơ cho Nghiêm khẩu súng, ý cười càng thích thú, sắp phát ra lời nói cũng rất bình thản.

  • Bắn chết nó

Rất tỉnh táo nhận khẩu súng từ tay ông Võ Cường, khuôn mặt tuy không cho cảm xúc nhưng trong lòng chính là nội tâm trỗi dậy. Thì ra ván cờ này chính là dành cho Nghiêm.

Võ Hiên quá đa nghi không trọng dụng được người có thực lực, mà người làm cha như ông Võ Cường phải đích thân sắp đặt hay sao. Hay là người đàn ông này thời gian qua chỉ là qua tay Võ Hiên cùng thực nghiệm Nghiêm. Mà hôm nay chính là đưa ra ván cờ quyết định, mà ván cờ này đi ra sao chỉ do Nghiêm quyết.

  • Tôi cũng chưa từng giết người

Mỉm cười sau câu nói vô cùng bình tĩnh, lại chẳng có chút lúng túng, cứ giống như đối đáp giao tiếp thường ngày của cô gái trước mặt. Sự thích thú càng thể hiện rõ trên nét mặt nghiêm nghị của chủ tịch cả một tập đoàn, còn là trùm xã hội đen ngầm. Ông Cường cảm thấy đến lúc mình nên dùng quân bài này được rồi. Bấy lâu để Võ Hiên tự do trải nghiệm mà đào tróc gốc rễ mầm mống nghi ngờ đối với An Nghiêm. Nếu con trai ông chọn người đúng thì sự nghiệp Võ gia càng vững mạnh, còn không thì bất quá ông sẽ giúp con mình dẹp đi chướng ngại mang tên An Nghiêm. Thế nhưng đã lâu vậy mà không có thu hoạch, hôm nay lại chính mình thấy thực lực của Nghiêm lần nữa, ông ta quyết định bày ra ván cờ này.

Mà người tên Đức chính là con chốt thí.

  • Bước đầu cô cũng nên cho tôi ấn tượng tốt, có phải không?

Cũng nhếch môi, Nghiêm lặng lẽ hít thở, xung quanh đều là người của ông Cường. Nghiêm không làm theo lời ông ta chính là chết mất xác, mà nếu làm theo thì chính là giết người. Ông ta muốn nắm lấy nhược điểm của Nghiêm đây mà.

  • Chết cũng cần lí do, muốn tôi giết người cũng phải cho tôi lí do chứ. Anh ta cũng đâu làm gì tôi

Câu trả lời có chút ngoài mong muốn, nhưng lại mang đến một chút suy nghĩ thú vị khác. Hôm nay, đích thân có mặt tại đây ngoài giải vây cho con trai của mình, cũng còn muốn thật sự tiếp cận An Nghiêm. Ván cờ này có chút mạo hiểm nhưng mà không còn nhiều thời gian, đã đến lúc lợi dụng thực lực của những người mà ông ta đã âm thầm quan sát và chú ý trong thời gian gần đây.

  • Đức, còn không mau cảm ơn chị Nghiêm

Thoáng ngạc nhiên rồi cũng không quá chú tâm, tay Nghiêm vẫn cầm chắc khẩu súng trong tay. Võ Cường chính là điển hình của một người lão luyện và thành công, ông ta nghĩ gì vẫn còn rất khó đoán. Tốt nhất Nghiêm nên cẩn thận, bên cạnh Nghiêm còn ba và Duy Hạ, cho dù có làm việc gì Nghiêm cũng không thể phó mặc cho số phận hoàn toàn.

  • Cảm ơn chị Nghiêm – tên Đức đứng lên rất thành thật mà cúi đầu trước Nghiêm. Cậu ta xác định là phải chết hôm nay, theo Võ Hiên nhưng mọi sự đều là ông Võ Cường lớn nhất, ông ta đứng ra đảm bảo cuộc sống của ba mẹ cậu ta về sau cũng giống như chính là uy hiếp. Chỉ cần thí mạng để lấy được đánh giá đối với cô gái tên Nghiêm này, nghe thì hoang đường nhưng mà cậu ta thừa biết Võ Cường thừa khả năng xóa sổ cả gia đình cậu ta không giấu vết. Đã nắm đao thì chỉ có thể theo đao, cũng không nghĩ vài câu từ đơn giản mạng cậu ta được giữ, quả thật cậu ta nợ An Nghiêm một mạng

Cũng không phản ứng và nói gì, vị thế hiện tại của Nghiêm là một nước cờ còn đang tốt và có ích trong tay Võ Cường, cũng chính là lúc mạng sống sẳn sàng bị treo lên đỉnh núi, việc cần làm là cố gắng nương theo ông ta.

Võ Hiên muốn so với ba mình còn rất xa.

  • Nguyễn Cung xử lý phần còn lại, nhớ viết tâm thư gửi đến bạn già của tôi ở Hắc Long, cũng nói thêm với Xích Tử tôi đây lại có thêm vũ khí mới đấu rất vui với anh ta – bỏ lại một câu cho người đàn ông mặc vest đen nghiêm nghị cạnh bên mình, Võ Cường có chút liếc mắt mà cười thích thú nhìn An Nghiêm

Việc của mình ở đây xem như hết, phần còn lại cũng không phải của Nghiêm. Vẫn là ý niệm ban đầu tốt nhất nên theo sát ông chủ chính thức này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: