CHƯƠNG 58
Cả cơ thể căng cứng chỉ như trực chờ bùng nổ, Hạ hoàn toàn mụ mị, chỉ nghe tiếng Nghiêm thỏ thẻ, thoang thoảng quanh quẩn bên tai. Cả cơ thể Nghiêm đang áp sát, tay và cả chân không ngừng ma sát chỗ nhạy cảm của mình. Cả người Hạ nóng bừng, người Nghiêm càng nóng hơn, quả thật như đang thêu đốt đối phương. Ngọn lửa tình này càng dâng càng cao, càng bắt nhịp nhau thì càng cuộn tròn hòa quyện, quyến luyến không rời.
Cả cơ thể vẫn còn trong trạng thái căng cứng sắp bùng nổ, Hạ có cảm tưởng bản thân chính là quả bom nổ chậm. Nếu Nghiêm giật tít cô sẽ lập tức phát nổ ngay, còn là rất mãnh liệt. Nghiêm quá giỏi, hoàn toàn khêu dậy được dục vọng trong cô.
Kết thúc câu nói đôi môi khô hốc thường ngày đã thật sự hôn lên vùng riêng tư của chính mình, Hạ giật nảy người. Chiếc lưỡi kia hình như đang đi vào.
Bại trận hoàn toàn Hạ mất cả khí lực nhưng mỗi cái chạm của Nghiêm cô đều phải giật người vì bị kích thích, còn là sự lâng lâng, và nhất là khoái cảm.
Tiếng gọi tuy nhỏ nhưng kéo dài, còn là liên tục. Nghiêm càng ra sức mà mút, tay trái vẫn không ngừng xoa bóp đôi bồng đào. Tay phải và miệng đang không ngừng ra vào nơi thiêng đường xinh đẹp, nhưng Nghiêm vẫn chưa vào sâu hơn, chỉ đang kích thích chị ấy. Vậy mà ngược lại tiếng rên rĩ khoái lạc thân thương kia càng giống như đang kích thích ngược lại mình, Nghiêm không dừng lại được.
Hai tay Hạ bấn loạn mà muốn với tới để giữ hai vai Nghiêm lại, chị ấy có nâng người để dùng sức. Nhưng mà tư thế này vô tình làm cho Nghiêm càng dễ dàng hơn.
Tên ngốc này sao lại bật người nhanh như vậy, Hạ sắp không chịu được mà phun trào thì Nghiêm đã xuất hiện thỏ thẻ bên tai, lại còn, lại còn dùng đôi môi vừa đi sâu vào nơi riêng tư thầm kín của cô để mà hôn cô. Thật rất xấu hổ.
Không muốn Hạ giữ sự xấu hổ lại, Nghiêm lại rời khỏi đôi môi, lại chuyển xuống hôn ngực. Một tay vẫn xoa, một tay đã đi sâu vào trong. Môi và lưỡi khi nãy đã làm nơi tư mật này càng ẩm ướt và mềm nhũng ra, Nghiêm không muốn Hạ đau nhưng muốn thăng hoa phải trãi qua giai đoạn này.
Hạ biết khi nãy là Nghiêm cố tình xoa dịu cô, xoa diệu nơi thịt mềm riêng tư ấy. Vì không chỉ Nghiêm dùng môi để mút sát, dùng tay để ra vào có điểm dừng mà còn là xoa nhẹ, là hôn yêu thương.
Tay dừng lại, đã chuẩn bị tâm lí và rất mạnh mẽ để tiến vào nhưng nghe câu này, nghe người yêu gọi tên lại mang theo giọng nghẹn ngào vì đau. Nghiêm lại đau lòng.
Cái giữ tay này rất khác cái giữ vai hay kéo tóc, mỉm cười Nghiêm biết người yêu đã thật sự sẳn sàng.
Sự nảy người nhịp nhàng phối hợp, hai tay bấu chặt vào ga giường, đôi mắt nhắm nghiền, cả người đều toát lên ngọn lửa tình như thêu đối cả hai. Cô gái của Nghiêm đang trao hết thảy cho Nghiêm, từ tình cảm đến thân thể, và cả thân thể này hoàn toàn nghe lời Nghiêm, không hề kháng cự, mà còn là quyến luyến.
Mặc sức nặng trên người mình, Hạ không muốn đẩy ra. Cô không phải chỉ biết nằm để hưởng thụ cảm giác người yêu mang lại, cô còn muốn cảm nhận hơi thở, nhịp tim, và cả cơ thể trần trụi giống mình. Cơ thể Nghiêm của cô cũng là con gái thế mà lại có những vết sẹo khắc sâu, lại gầy như vậy.
Phì cười trước câu nói có chút ngốc nghếch này, Nghiêm cảm thấy thú vị trước sự ví von của Ha. Nhưng mà Nghiêm càng quý trọng tình cảm của chị ấy hơn. Câu từ là gì cũng được, ý chính vẫn là chị ấy muốn biểu thị tình yêu của mình, thay gì là rất yêu lại chuyển thành ẩn dụ dễ thương này.
Vì Hạ luôn muốn ngắm nhìn Nghiêm, lúc ngủ, lúc ăn, lúc vui đùa, lúc làm việc. Cho nên cô mới có thể bất chấp quyết tâm mà rời đi suốt 3 năm. Cô tham lam cũng được, ích kỉ cũng được, cái gì cô cũng không muốn, cô chỉ muốn tình yêu của Nghiêm, càng chỉ là muốn Nghiêm.
Cả người mềm nhũng, tay của tên ngốc này vẫn thủy chung đặt trên ngực còn trêu ghẹo cái phần nhô nhỏ của mình, tay còn lại vẫn còn nằm trong nơi riêng tư của mình. Cho dù có mặt dày đến đâu cũng biết ngại chứ.
Lại thấp người xuống, lần này có lách người sang và không đè lên Hạ nữa, Nghiêm lại áp cả khuôn mặt lên ngực người yêu, còn tinh quái.
Vẫn vô tư mút sát như đứa trẻ khát sữa Nghiêm không muốn rời, tay phía dưới an phận hơn một chút. Dịch mật vẫn còn đọng trong các đốt ngón tay, Nghiêm muốn cảm nhận sự ẩm ướt, chất dịch thơm ngọt này.
Chưa kịp thích ứng bất kì hành động hay lời nói nào của tên ngốc nhà mình thì nơi riêng tư nhỏ bé lại bị lấp đầy lần nữa, nhưng cái cô giận nhất chính là, sao bộ phận này là của cô mà lại không nghe lời cô.
Nói đúng hơn, ngày hôm đó của 3 năm trước Hạ biết bản thân mình không thể buông bỏ hai từ “trách nhiệm”. Tình yêu cả hai tồn tại kéo dài, có đã khó giữ càng khó hơn. An Nghiêm cho cô tất cả, cô biết vì sao, cô không hề trách cứ mà còn là hạnh phúc. Vì Nghiêm thật tâm muốn cùng cô cả đời, cho dù đó là suy tính và bắt buộc thì cũng là điều cả hai nguyện ý. “Trách nhiệm” này không hề miễn cưỡng.
Chắc là chị ấy quên mất bản thân bị thương. Nghiêm chỉ cười tinh nghịch rồi tiếp tục thổi, mà hai tay vẫn hoạt động chăm chỉ.
Câu hỏi cùng ánh mắt rất đáng thương, biểu cảm này là gì đây chứ. Nghiêm thừa biết cô không thể qua được ải này mà.
Hơi nhướng mày Nghiêm nhìn ra cửa phòng.
Sự chắc chắn này làm Hạ có chút thắc mắc, nhưng lời nói từ Nghiêm làm cô không cảnh giác điều gì. Bên cạnh tên ngốc này cô mới là chính mình, cảm giác này rất lâu rồi chưa có lại. Hơn nữa, cô hoàn toàn an toàn, Thái An Nghiêm chưa từng tổn hại Lý Duy Hạ cho dù là trong suy nghĩ.
Mỉm cười, Hạ biết rằng bản thân mình không thể từ chối cho dù là Nghiêm làm gì, có hành động gì, cô luôn dung túng rồi mà.
Một đêm có nhiều sự việc, nhưng hiện tại chỉ đơn giản. Hai cơ thể dính sát vào nhau, hơi thở đều đặn, cùng cảm nhận chân thật cả thể xác lẫn tâm hồn của đối phương. Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ ương mầm hạnh phúc, giấc ngủ đã lâu mới có thể thỏa mãn cả tâm tư, đạt được ước vọng. Thật không nghĩ thời khắc hạnh phúc này lại diễn ra giữa thời điểm mâu thuẫn như vậy.
Hạnh phúc không thể tính toán để có được, đôi khi sẽ là một sự liều lĩnh, cũng là cả sự dung túng dành cho nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)