HỒI TƯỞNG
Một đứa nhỏ chính là một trang giấy trắng, viết không khéo sẽ chính là để lại những vết tích xấu xí không thể xóa nhòa, có khi sẽ chính là nổi ám ảnh cả cuộc đời.
Người phụ nữ nhếch môi, rồi bật cười, giọng cười to rõ mang theo chút oán hận.
Lời lẽ quá nặng nề, giọng nói lại càng lên cao. Người phụ nữ như quẩn bách mà kêu gào nỗi lòng của mình.
Đôi mắt ửng đỏ tràn ngập tơ máu và hơi nước, người đàn ông chỉ còn biết trân trối mà nhìn người phụ nữ trước mặt mình – đây là vợ của anh. Những lời cô nói lại hoàn toàn đúng. Phải, từ lúc yêu nhau đến hiện tại anh chưa cho cô được những gì cô mong muốn. Cuộc sống của cô cũng vì anh mà bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn, thế nhưng cả hai là thật lòng yêu nhau kia mà. Anh yêu cô, yêu cô hoa khôi năm nào ở trường phổ thông biết bao nam sinh mơ ước. Cô cũng yêu anh, đến tận bây giờ khi cô nói những điều đó thì anh vẫn tin. Phải chăng lỗi hoàn toàn là ở anh.
Lời xin lỗi ấy mang theo chính là sự bất lực, chính là sự không biết phải làm sao.
Lại bật cười, người phụ nữa kéo lê vali về phía mình, mắt cô cũng ngấn lệ. Tầm nhìn bao quát căn phòng phía trước, rồi lơ đãng nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà đã từng có tiếng cười, đã từng có hi vọng của cô, đã từng có hạnh phúc.
Im lặng là hiện trạng lúc này, người đàn ông chua xót. Phải, đã 10 năm rồi anh vẫn không thể khiến vợ mình có cuộc sống an nhàn như cô ấy mong muốn. Anh sai sao, đi theo lí tưởng của mình là sai sao.
Giọng nói của cô gái vẫn đều đều không mang nhiều tiếc nuối mà chính là sự kiên định cùng hận ý nhiều năm.
Đôi môi người đàn ông mấp máy cũng chẳng thể mở lời, anh biết chuyện gì sắp xảy ra. Anh biết nhưng sao anh lại không thể ngăn lại được, là anh có lỗi không cho vợ con sự sung túc.
Phịch người xuống ghế người đàn ông lặng lẽ rơi nước mắt. Có lẽ đây chính là vạch đến cuối cùng của cuộc sống hôn nhân hơn 10 năm. Có lẽ đây chính là việc mà vợ anh đã chờ đợi, nói đúng hơn là đúng lúc để thực hiện. Rạn nứt hôn nhân xảy ra đã từ lâu rồi, từ khi bé con của cả hai bước vào sinh nhật đầu tiên.
Người đàn ông trẻ đang cười vui vẻ với con gái khi huơ khẩu súng giả qua lại và cảm giác con mình đôi mắt sáng ngời đang đòi lấy nó. Sự phản ứng của vợ có hơi nằm ngoài dự đoán, anh cũng chỉ muốn chút mới lạ và vui vẻ thôi.
Trừng mắt nhìn chồng, cô vợ trẻ vẫn không buông khẩu súng ra, ánh mắt lại long lên nhìn đứa nhỏ. Trong đầu tràn ngập sự lo lắng, đứa nhỏ từ khi được sinh ra đôi mắt to tròn kia lúc nào cũng sáng ngời lấp lánh, lại rất ít khóc. Trừ 1 tháng vừa chào đời là còn khóc quấy ra thì tháng thứ 2 trở đi đã trở nên lặng lẽ. Vậy mà hôm nay chồng mình huơ khẩu súng giả vui đùa lại tươi cười còn muốn giành lấy như vậy.
Im lặng Thái Hoàng cũng không muốn đôi co về món đồ chơi, anh chỉ nhìn con mình đang tập ngồi mà quơ tay lùa mọi thứ trước mặt ra khỏi cái mâm, nơi đang đặt rất nhiều vật dụng để chọn vào ngày thôi nôi – sinh nhật đầu tiên.
Thở dài người đàn ông đứng tuổi thật bất đắc dĩ, nhiều năm như vậy mà ánh mắt con trai của ông chưa từng nhìn ông nhẹ nhàng, vẫn là sự kiên định không chút xê dịch.
Có chút giật mình khi Thái Hoàng lớn tiếng, cô vợ cũng rất nhanh giữ lại tư thế đạo mạo của mình, đã đến nước này rồi không thể lui được nữa. Cho dù cô có đưa ra lí do li dị trước nhưng cô không thể khuất phục. Cô phải cho người được gọi là chồng này biết, anh ấy đã phạm sai lầm. Lí tưởng và lối sống bình đạm của anh ấy không có tham vọng và cầu tiến đã phá vỡ hôn nhân, đánh sập hạnh phúc của một gia đình. Anh ấy mất cô là do bản thân anh ấy không cố gắng, không phải do cô.
Không trả lời, người vợ biết chồng mình bình thường điềm đạm nhẹ nhàng nhưng cũng đang nổi giận. Cô cũng từ tốn đặt đơn li hôn xuống bàn, phần vị trí kí tên của mình cô cũng đã kí vào, chỉ còn lại khoảng trống cạnh bên. Cô biết Thái Hoàng dù có tức giận, dù cả hai có đang cải vã thì anh ấy vẫn sẽ sòng phẳng và tử tế cho cô ra đi không ràng buộc. Anh ấy cũng sẽ không làm khó cô, hay là dây dưa khiến cô không thoải mái. Bởi lẽ tình yêu của cả hai xuất phát từ tin tưởng nhân cách của nhau. Đến bây giờ cô vẫn tin nhân cách của anh. Nhếch môi tự giễu, còn nhân cách của cô có lẽ anh ấy đã thật sự bị hù sợ. Hết cách rồi, cô phải tìm con đường riêng cho mình.
Nhắc đến con tâm người phụ nữ cũng có chút chần chừ, nhưng rồi lại kiên định.
Đón con sao, đi 10 năm là để lập nghiệp sao. Cô có thể nói với anh mà, hay quả thật cô muốn rời khỏi cha con anh, là chính thức rời khỏi cuộc sống hôn nhân của cả hai. 10 năm sau, đời người được bao nhiêu cái 10 năm. Chưa tính con của hai người đứa nhỏ từ bé đã không thích quấy khóc, lại rất lặng lẽ. Cô ra đi chắc chắn là sẽ cú sốc của con bé, với tính cách của con bé sẽ là dồn nén và tự ép bản thân mình. Cô muốn li dị, được là chuyện của hai người. Cô muốn đi rời bỏ nơi này, đươc thì cũng là rời bỏ anh nhưng cũng là lời bỏ cả con của cả hai - đây đã là chuyện của cả 3 người. Anh coi như cô muốn buông tay rời bỏ, anh cũng không làm khó. Nhưng con thì khác, đó là máu mũ là sợi dây gắn kết thiêng liêng tình mẫu tử kia mà.
Sự căm phẫn tan rã nhanh chóng, là anh liên lụy cô. Anh biết giải thích và nói ra sao.
Lời lẽ dịu dàng này sao nghe cay đắng, lại quá đau lòng. Đôi mắt mờ ảo sau hơi nước cố gắng mở ra, anh muốn nhìn thật kĩ thật lâu người phụ nữ của mình, có thể là lần cuối.
Xoay người cô gái cũng giương đôi mắt có hơi nước nhìn chồng mình, cô mỉm cười. Có lẽ đây là nụ cười dễ chịu cuối cùng cô dành cho anh. Cô hiểu anh vẫn còn yêu cô, nhưng đối với cô thì qua năm tháng, qua nhiều sự việc không tưởng thì tình yêu kia đã trở thành nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Bàn tay buông lơi Thái Hoàng cúi mặt, chua chát thay lúc này đây anh làm gì có lí do mà níu kéo cô nữa.
Anh giải quyết bao nhiêu sự đen tối nguy hiểm của xã hội, bảo vệ không biết bao nhiêu người. Vậy mà vợ mình anh chỉ có thể trơ mắt mà nghe cô chấp vấn. Lại chỉ có thể để cô 1 mình đối diện, khi anh xuất hiện thì mọi việc đã trở thành không xóa nhòa. Tuy anh cũng xử lý được những con người đó nhưng vô tình trở thành nỗi ám ảnh của cô.
Chiếc xe hơi đời mới chạy ngang, Thái Hoàng cười chua chát. Anh sai, phải là tại anh, tờ đơn li hôn còn nằm trên bàn cô đã kí. Anh biết cô cần cuộc sống tốt hơn, lấy bút rồi nặng nề kí vào. Anh sẽ hợp thức hóa nó để cô không phải chật vật, đoạn chuyện cũ này coi như bị chôn vùi. Sự bất hòa xảy ra kéo dài, nối tiếp nhau trở thành sóng gió của hôm nay cũng nên kết thúc. Yêu, từ ấy đã trở nên xa vời với cả hai. Năm tháng qua đi để lại trong tâm hồn người phụ nữ anh yêu chỉ là oán hận, là sợ hãi và cả thất vọng.
Đằng sau cánh cửa của căn phòng gần sát hàng ghế sô pha cũ màu, có một đôi mắt to tròn ngấn nước. Con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình đối diện. Một đứa nhỏ thì thay đổi được gì. Khi nghe ba nói còn con thì sao, An Nghiêm đã nghĩ mình sẽ là nguyên nhân để mẹ ở lại. Nhưng không, hình như nhắc đến mình mẹ càng thêm mệt mỏi và căm phẫn ba. Sinh nhật, Nghiêm không biết sinh nhật, từ khi nghe hiểu và biết nói Nghiêm chỉ biết. Ba sẽ không hứa điều gì, còn mẹ lại chưa bao giờ thực hiện lời hứa. Cho dù đó là những điều nhỏ nhặt nhất.
Nghe tiếng gọi của ba mình, An Nghiêm lau nước mặt rồi hé cửa, đúng là ông nội.
Chỉnh lại tư thế Thái Hoàng ngồi ngay ngắn, anh nhìn ba mình rồi thở hắt ra.
Biết lại làm ba tức giận nhưng Thái Hoàng quả thật có việc quan trọng. Chuyên án này rất nguy hiểm cần thời gian dài để thực hiện. Trước đó anh không có ý định tham gia vì nghĩ đến vợ con, nhưng giờ còn gì đâu một gia đình cố gắng vun đắp. Vợ anh đi rồi, anh cũng như chênh vênh. Anh ra sao cũng được nhưng còn An Nghiêm, An Nghiêm là tình yêu của cả hai, bây giờ chính là ánh sáng suy nhất của đời anh.
Giọng trẻ con non nớt làm hai người đàn ông trưởng thành chú ý. Trong giọng nói non nớt ấy là sự kiên định rõ ràng.
An Nghiêm xuất hiện trước cảnh cửa phòng mình rất nhẹ nhàng cũng như lời nói vừa phát ra, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Sự im lặng bao trùm cả căn nhà. Thái Hoàng sửng sốt nhìn con mình, những điều con nói anh đều biết. Chỉ là anh không nghĩ mình vô tâm như vậy, con còn nhỏ mà đã tự đến trường, thậm chí còn biết thế nào để đi xe buýt. Khi về nhà sẽ tự giác tắm rửa, rồi ngoan ngoãn ăn cơm không hề đòi hỏi, càng không ương ngạnh.
Nghe tiếng khóc của ba, Nghiêm cũng khóc. Khóc không phải vì mình thiệt thòi hơn các bạn, mà vì mẹ đi rồi. Có mẹ thì chí ít Nghiêm còn biết cảm giác được nhắc nhở, bị la rầy. Không có mẹ căn nhà lại càng trống trãi, ba lại càng buồn hơn. Nghiêm biết ba không giàu có nhưng ba yêu mẹ nhiều lắm, ba luôn muốn mọi điều tốt đẹp đến với hai mẹ con Nghiêm. Còn ông nội, ông cũng thương cả nhà Nghiêm nhưng nếu ba không muốn về với ông, Nghiêm cũng sẽ không.
Khuôn mặt từ giận dữ với ba thành hiền từ với mình của ông cũng làm Nghiêm nhẹ nhõm. Ông hình như rất giàu đi xe hơi còn có người đi theo nhưng mà ông cũng gần gũi với Nghiêm. Từ khi nhận thức và biết đến ông, Nghiêm luôn thấy như vậy.
Mỉm cười xoa đầu Nghiêm, ông Thái Thịnh nhìn xung quanh căn nhà rồi thở dài. Thái Hoàng quyết tâm làm cảnh sát, ông không thể cản. Căn nhà tuy không quá xơ xác nhưng lại rất đơn giản. Ông ở biệt thự đi xe hơi mà con mình lại cơ cực từ nhỏ đến lớn, ông làm cha thật vô trách nhiệm mà. Bước đến thắp một nén nhang cho người phụ nữ kiên cường đã qua đời, ông Thịnh trầm ngâm mang theo tự trách. Năm đó nếu ông không vì “gia tộc” bỏ lại bà thì cũng không có sự việc ngày hôm nay. Thái Hoàng vẫn không chịu về với ông, lại khiến cuộc sống của con vất vả. Ngày đó ông rời xa mẹ của Hoàng, bây giờ đối ứng Lưu Đào rời xa con của ông. Quả báo từ ông mà ra.
Cả căn nhà cũng rơi vào im lặng, chỉ nghe tiếng thở đều của từng người.
Không lâu sau, ông Thịnh cũng rời khỏi, Hoàng cùng Nghiêm im lặng ngồi cạnh nhau. Căn nhà lại trở nên cô tịch hơn, chốc chốc lại nghe tiếng động cơ xe ngoài phố. Nhà trong hẻm nhỏ vỏn vẹn 2 gian phòng, 1 gian bếp nối dài phòng khách. Đồ gia dụng đầy đủ nhưng có được chính là công sức của cả hai vợ chồng. Vậy mà cô vẫn đi, đi để thoát khỏi sự gồng gánh gia đình và cả sự nguy hiểm. Làm một nhân viên công chức lương nhà nước không có phát sinh thêm, anh tiết kiệm để có thể phụ vợ. Nhưng anh quên rằng vợ anh rất xinh đẹp hiện tại lại quá xơ xác và tiều tụy. Công việc cuốn anh đi và cũng không quay lại nhìn, không nhìn để thấy sự thay đổi càng lúc càng nhiều của vợ mình. Là anh sai, thật sự là anh sai.
An Nghiêm ngồi lặng lẽ, giống như để chia bớt tâm sự cho ba mình. Nghiêm cũng không khóc lóc la lối mà chạy theo, không hiểu sao dường như tính cách của Nghiêm không giống những đứa trẻ khác. Khi vui vẻ cũng sẽ không quá phấn khích, khi buồn cũng chỉ im lặng. Mỗi ngày đi học về trong nhà chỉ có một mình. Tối mẹ sẽ về có khi mẹ sẽ mua cho Nghiêm chút đồ ăn ngồi nhìn Nghiêm ăn rồi xoa đầu Nghiêm. Chốc mẹ lại thở dài lẩm nhẫm gì đó. Sáng ra Nghiêm lại tiếp tục tự thân đến trường, Nghiêm chỉ học mẫu giáo không đi nhà trẻ, vào học cũng không bằng các bạn, lại không thích nói chuyện cho nên không mấy ai chịu chơi với Nghiêm. Về nhà cũng có một mình, khá hơn sẽ có thiếm hai nói chuyện cùng và ăn cơm cùng, không thì cũng một mình. Còn ba, ba rất bận nhưng khi về nhà sau khi ba an ủi mẹ, làm mẹ bớt giận thì sẽ nói chuyện với Nghiêm.
Và cũng có khi bé Nghiêm sẽ lặng lẽ ngồi cạnh ba mà nghe ba thở dài, khi mệt sẽ tự dựa vào sô pha mà ngủ. Nghiêm từ bé đã giống bạn của ba rồi.
Ngẩng đầu để nhìn người vừa hỏi mình, Thái Hoàng có chút chua xót lên tiếng.
Bước chân khựng lại, mang theo sự sửng sốt rồi lại kéo theo tiếng thở dài. Người đàn ông cũng không biết nên dùng từ ngữ nào, gia đình của chiến hữu mình thật sự tan rã.
Thái Hoàng tự giác mỉm cười, cô bé này mới đúng là trẻ con mang đến sự hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng rồi nhìn sang con của mình anh càng tự trách hơn, An Nghiêm có nhiều nỗi niềm ẩn giấu không thể chia sẽ cùng ai, khuôn mặt cũng không thoải mái tự nhiên như cô bé kia. Xoa đầu con anh nhẹ giọng.
Và chờ mong ở đây chính là vật chất, vì Thái Hoàng là trưởng tử của Thái Gia, đáng tiếc như Hoàng nói anh là đứa con ngoài giá thú. Mà bạn của anh thì không muốn để gia đình nhỏ của mình vấn thân vào sự tranh đấu không nên có của gia tộc đó.
Ấy thế mà lại là nguyên nhân khiến Lưu Đào rời đi.
Chỉ cười không nói ánh mắt An Nghiêm rơi vào dáng người cao hơn mình một chút phía trước. Chị ấy đẹp thật, đầm hồng da trắng, cười rất đẹp nha. Rồi chợt Nghiêm nhớ đến mẹ, khi mẹ cười cũng rất đẹp nhưng mà cũng lâu rồi Nghiêm không thấy mẹ cười vui vẻ xinh đẹp như thế nữa. Có phải mẹ rời khỏi cha con Nghiêm mẹ sẽ cười vui hay không.
Mỉm cười xinh đẹp, Duy Hạ tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nghiêm rồi kéo đi, cô bé quan sát ở đây có 2 phòng nên nhìn Nghiêm chờ đợi.
Lập tức hiểu ý Nghiêm dẫn Hạ vào phòng mình, cho dù nhà không rộng rãi nhưng ba mẹ luôn cho Nghiêm có không gian riêng. Cũng vì điều đó Nghiêm tự lập từ rất sớm.
Gục mặt vào 2 lòng bàn tay Thái Hoàng nén tiếng khóc của mình. Nghiêm chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh không làm phiền, con bé chỉ muốn cho anh biết anh không một mình. Phải anh phải sống thật mạnh mẽ, thật xứng đáng với con. Cho dù vợ anh đã có ý không đồng thuận công việc và cách sống giản dị của anh nhưng An Nghiêm thì khác. Con bé rất tự hào về anh, anh không được làm con thất vọng.
Bên trong căn phòng nhỏ có 2 cô bé đồng dạng sạch sẽ, tinh tươm chỉ ngồi im lặng, thoảng chút lại nhìn nhau mỉm cười.
Mái tóc xoăn tự nhiên của Nghiêm thu hút ánh nhìn của Hạ, đuôi tóc phía sau vai không nhiều được cột hờ hững, phía trước chỉ có vài sợi tóc nhỏ gọn gàng trên trán. Nghiêm mặc áo thun vải rộng dài tay, quần thể thao gọn gàng. Thoạt nhìn rất thoải mái, nhanh nhẹn không hề rườm rà. Mà cả người Nghiêm toát lên cả một cảm giác tươi sáng, thế nhưng vẫn đem lại sự lặng lẽ đối với Hạ. .
Chị gái này sao cứ nhìn mình, làm Nghiêm ngại đỏ cả mặt. Đã thế còn lục lọi ba lô lấy một cọc giấy A4 còn được gói kĩ lưỡng và một hộp bút màu sáp. Chị Hạ biết sở thích của Nghiêm sao.
Đôi mắt to tròn lại lần nữa ngập nước sau câu nói nhẹ nhàng kia, nhưng lại chạm đáy nỗi đau mà Nghiêm chưa thật sự bộc phát. Hôm nay là sinh nhật Nghiêm.
Tay cầm nắm cửa buông lỏng, phòng cách âm không tốt nên cuộc đối thoại của 2 đứa nhỏ Thái Hoàng cùng Lý Huy đã nghe hết.
Hoàng buông tay rồi cười chua chát, anh tuột người xuống tường trước phòng con.
Câu hỏi thất thần của bạn làm Lý Huy thêm trầm ngâm. Có cần phải tàn nhẫn với đứa nhỏ như vậy.
Xoay người đứng lên Thái Hoàng hơi hé cửa để nhìn con mình, một đứa nhỏ nên khó chịu thì khóc thật lớn vào, vui vẻ thì cười thật to vào. Con của anh lại không được như vậy, là cho vợ chồng anh chỉ mang lại sự bất an cho con. Khiến con mình phải tự tạo nên sự an toàn bằng cách tập làm mọi thứ để không trở thành gánh nặng, lặng lẽ đến không tiếp xúc với quá nhiều người. Trong khi tuổi của con anh hiện tại chỉ nên vô ưu vô lo mới phải.
Câu hỏi của bạn làm Lý Huy hơi chạnh lòng, nhìn qua he hở anh thấy con gái mình đang như vỗ về cô nhóc đáng yêu kia. Mỉm cười anh tự khắc gật đầu.
Tiến lại ghế Thái Hoàng cứ như tiếp tục tự thuật về đứa con bé bỏng, cũng như là sự tự trách của chính mình. Anh vì lí tưởng, vì công việc làm vợ vắng vẻ, lại khiến cả vợ và con không có cảm giác an toàn. Vợ anh lo sợ tính mạng, con anh lo sợ bị bỏ rơi.
Im lặng lắng nghe, trong ánh mắt Lý Huy ánh lên sự tự hào dành do đứa nhỏ và cho cả Thái Hoàng. Ấn tượng đầu tiên của anh về đứa nhỏ này chính là rất lễ phép, rất ngoan nhưng mà lại không hiếu động. Chỉ là rất nhanh nhẹn, làm việc gì cũng mau lẹ.
Cái lắc tay mạnh của bạn cùng câu nói như lần nữa giống một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim mình. Con của anh có phải rất sợ, sợ là gánh nặng. Mẹ nó có biết, và anh có cảm nhận được. Hay anh chỉ biết con mình trưởng thành trong suy nghĩ quá sớm.
Ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy Hạ lại xót xa. Không hiểu sao sự khổ sở của Nghiêm lại làm Hạ buồn bã. Nghiêm khóc rất lặng lẽ không có gào thét cũng không tạo âm thanh, chỉ đơn giản rơi nước mắt và hít hà từ mũi. Hạ muốn nhìn thấy khuôn mặt bầu bỉnh này hiện lên nụ cười ngây ngô, hồn nhiên chứ không phải thế này.
Cứ thế trong vòng tay ấm áp của Hạ mà Nghiêm chìm dần vào giấc ngủ. Giấc ngủ lại có sự an toàn thoải mái trong lòng người bạn mới quen, thế mà Nghiêm lại không có cảm giác xa lạ. Đêm qua Nghiêm không dám ngủ vì sợ mẹ đi khi mẹ dọn quần áo. Vậy mà khi sáng ra ba vừa về thì ba mẹ cãi nhau và mẹ vẫn đi, mẹ không cần bé Nghiêm nữa.
Cho đến bây giờ Nghiêm vẫn khÔng Lý giải được vì sao mẹ lại như vậy. Vì cuộc sống quá khó khăn quá nguy hiểm, hay vì lòng tham và sự ích kỉ.
Ngày hôm đó chỉ đơn giản ôm Nghiêm rồi nghe tiếng thở đều để biết Nghiêm đã ngủ, Hạ cũng không biết vì sao Nghiêm khóc. Chỉ khi về nhà hỏi ba thì mới biết. Ngày mẹ Nghiêm bỏ đi cũng chính là sinh nhật của cô nhóc. Từ lúc đó Hạ đã tự hứa trong lòng, sinh nhật của Nghiêm phải để cô nhóc vui vẻ nhất có thể.
Phải chăng cũng ngày hôm đó chính là quy định về sau, là duyên phận cả đời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)