CHƯƠNG 55
Để mặc Nghiêm một bên, Võ Hiên dựa người lên ghế sô pha êm ả rồi thong tha đưa mũi vào để ngửi. Trong tâm trí anh ta có hình ảnh của mẹ, mẹ năm đó chết thật thảm, cả người có rất nhiều máu. Vụ nổ đó xảy ra không ai ngờ, đến khi ba tìm được mẹ thì bà đã ra đi. Lí do đó có đủ để cha con anh ta tìm công đạo cho mẹ, biến tâm huyết của mẹ trở nên vĩ đại hơn chưa. Rồi anh ta nghĩ đến Hạ, người con gái trong chiếc áo blouse trắng ân cần chăm sóc lúc anh ta phải phẩu thuật chân và tập vật lý trị liệu bên nước M. Cô gái ấy chưa từng cho anh ta chút cơ hội, dù là luôn thờ ơ xa cách nhưng lại luôn có sức hấp dẫn.
Ánh mắt Võ Hiên nhìn mình rõ ràng rất nguy hiểm, có cả cảnh cáo. Còn nụ cười đểu giả kia lại rất giống nụ cười ở nơi chờ máy bay bên nước M ngày ấy. Chắc chắn trong đầu Võ Hiên đang liên tưởng đến cô gái nhà Nghiêm.
Bật cười Võ Hiên ném lọ thủy tinh xuống rồi từ từ đứng lên, đi tìm mục tiêu của sự kích thích này.
Có chút mơ hồ nhưng rất nhanh trấn định lại Nghiêm cũng đi ra theo sau. Cuối cùng thứ chất năm xưa từng làm mưa làm gió đã xuất hiện. “Passion” mà còn lại đang tồn tại trong tâm trí của Nghiêm, nhưng báo cáo cho Nghiêm biết không có mục đích nó sẽ không thể khắc chế lâu được. Nghiêm sẽ nhanh lấy lại tỉnh táo, giờ có chút chóng mặt nhưng vẫn có thể điều khiển hành vi.
Không tài nào ngủ được Duy Hạ nắm chặt hai tay vào nhau mà ngồi ở giường mà lo lắng. Từ lúc về nước và gặp Nghiêm, lại cùng làm việc cho tập đoàn Cường Thịnh cô và Nghiêm chưa từng liên lạc qua điện thoại, nếu muốn biết đối phương ra sao Nghiêm sẽ tìm cách cho cô nhìn thấy, và cô sẽ dựa và những lúc Võ Hiên tìm mình mà biết chút thông tin. Khi có cơ hội để gặp Nghiêm, không cần biết là Võ Hiên mời đi đâu cô cũng sẽ tới. Cô biết chỉ cần có Nghiêm thì cô hoàn toàn an toàn, cũng như để Nghiêm cùng mình gần nhau, cho dù là giây phút ngắn ngủi, cũng phải có người thứ ba thì cô cũng mãn nguyện trong lòng.
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trước mặt luôn làm Võ Hiên mê luyến, Duy Hạ không cần phải làm ra hành động quyến rũ nào, cũng không cần nói lời ngon ngọt vậy mà anh ta vẫn không thể buông tay.
Động tác rất tự nhiên khi vào phòng mình của Võ Hiên làm Hạ khó chịu thật sự, người cô mong là An Nghiêm. Dù biết việc Nghiêm đến là không thể nhưng mà cô cũng không muốn gặp người khác để không cô đơn.
Khoan đã trên người Võ Hiên có một mùi hương, và quen thuộc với cô. 3 năm qua ở nước M mùi hương này ám ảnh cô cả trong giấc ngủ, và trước đó mùi hương này đã gây sóng gió, lại tạo nên sự tranh đấu vì lòng tham của những con người được gọi là quan chức cấp cao, cho cái được gọi là bí mật quốc qia
Không vội trả lời Võ Hiên đang bận, bận ngắm nhìn dáng vấp và đặc biệt là khuôn mặt của cô gái phía trước mình. Duy Hạ thật sự rất đẹp, lại là bác sĩ. Có lẽ anh ta giống ba mình yêu thích một cô gái là bác sĩ cứu người. Mẹ anh ta cũng là bác sĩ, còn là một tiến sĩ y khoa.
Đưa một tay đẩy ngang vùng ngực của người đàn ông đang cố gắng ôm chặt lấy mình, Hạ dùng sức mà vung tay khỏi bàn tay to lớn đang giữ chặt tay còn lại của cô. Ánh mắt Võ Hiên có chút mê mang, hơi thở lại rất gấp gáp, anh ta hiện tại hoàn toàn khác thường ngày. Nói đúng hơn là không có sự kiên nhẫn đối với cô.
Ánh mắt to tròn càng khó chịu hơn bao giờ hết. Võ Hiên không phải người có tâm địa tương đối hiền lành, nhưng chí ít anh ta cũng không quá thô lỗ, lời nói thường ngày có thể mang hơi hướng uy quyền, có khi bỡn cợt người khác. Thế nhưng cô cũng chưa từng thấy qua anh ta có câu từ gọi là khát vọng và ánh mắt tràn đầy dục vọng như vậy. Hương liệu trên người anh ta không phải hàng trắng kích thích, cũng không phải xuân dược mà là một loại gây hưng phấn và tạo cảm giác dũng cảm để thực hiện và cảm thụ việc mình đang làm, nói đúng hơn là những việc thường nhật nghĩ bản thân sẽ làm.”Passion”
Nghiến chặt răng, hai bàn tay cuộn tròn tức giận, lời lẽ như vậy mà một người luôn khoác lên trang phục lịch sự, cư xử thường ngày lễ độ có thể nói ra. Cô không hề đoán sai về anh ta, tâm lý cực đoan và nguy hiểm. Sẳn sàng hành động một cách cố chấp khi trong đầu đã nghĩ đến điều gì không tốt lành.
Nhíu mày, Võ Hiên cảm thấy Duy Hạ có phần ngu ngốc. Anh ta đã nói đến vậy mà cô còn có suy nghĩ anh ta sẽ lùi bước sao. Đây là địa bàn của anh ta, hơn nữa hiện tại trong đầu anh ta không có gì ngoài cảm giác phải làm cho bằng được, phải biến cô gái này trở nên khiếm nhã dưới thân mình.
Bộ mặt thật của Võ Hiên là đây sao, không thể tin được. Mà dù trước mặt Hạ có phải Võ Hiên thường ngày và sau khi sử dụng “passion” hay không thì tuyệt đối cô không để chuyện gì phát sinh. Dù là bắt buộc cô cũng không thể có lỗi với Nghiêm và cả bản thân mình, còn một chút hi vọng cũng không bỏ qua.
Đang dần chạm được đến vị trí mà mình khao khát thì phải dừng lại, ánh mắt thấp xuống nhìn chầm chầm vào sự mấp máy từ đôi môi đỏ mọng của cô gái xinh đẹp sát mình, tai có chút lùng bùng. Câu này có nghĩa là sao, anh ta đang muốn cái thứ được gọi là quý giá thiêng liêng của người con gái. Hạ nói vậy nghĩa là sao, rồi ánh mắt anh ta đặc biệt trở nên nguy hiểm và có cả sự căm phẫn.
Võ Hiên xô mạnh Hạ xuống giường.
Lực tay mà Võ Hiên tạo trên tay mình quả thật làm Hạ đau, khi xô ngã cô anh ta cũng dùng sức rất mạnh.
Bật cười dù rằng cả người đang bị kiềm chặt, mà cảm giác bị kiềm hãm này chẳng hề an toàn, cũng không vững vàng Hạ chỉ có chút muốn cười. Võ Hiên cũng chỉ được đến đây, cũng vì nghĩ rằng cô còn thứ quý giá gọi là lần đầu của người con gái thông qua điều tra mà kiên nhẫn với cô lâu như vậy.
Cảm nhận cả người bị dồn có chút khó thở, hai tay của Hạ dùng sức nắm chặt cổ tay của bàn tay đang bóp chặt miệng của mình, Hạ thật sự rất đau. Trong đầu không biết sao lại hiện rõ hình ảnh của Nghiêm. Cô cười, lai có chút tuyệt vọng, nếu bây giờ cô chết có phải Võ Hiên sẽ hết hứng thú với cô. Tiếng cút áo rơi xuống sàn rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe được.
Cũng có chút nới lỏng tay, bởi có gì đó không đúng. Không có tiếng hét, càng không có tiếng khóc. Võ Hiên nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, Hạ có đôi mắt rất đẹp nhưng lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn xung quanh. Tính cách của Hạ từ lâu anh ta đã biết, rất thờ ơ và lạnh lùng, thế nhưng con người ai cũng biết sợ, biết đau. Anh ta biết cô thật sự đau, nhưng sao ngoài tơ máu màu đỏ căm phẫn trong đôi mắt xinh đẹp kia lại không có sự cầu xin nào.
Tuyệt vọng khi biết chắc chắn Võ Hiên không bỏ qua, nhưng hình ảnh Nghiêm hiện ra làm trái tim Hạ đập kịch liệt, lí trí vực cô dậy. Dùng sức lực của mình cô sờ loạn về phía gối nằm, chính xác là dưới gối có cây bút mà Nghiêm tặng. Bút đó chính là một lưỡi dao nhọn mà lần trước cô vô tình làm mình bị thương mà bật thốt tên Nghiêm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)