CHƯƠNG 9
Kết thúc xong kì thi học kì, vào hè Hạ sẽ không đến trường mà trực tiếp ở bệnh viện thực hiện nghiên cứu, cô hẹn Nghiêm để cả hai gặp nhau, cô rất nhớ Nghiêm. Mỗi lần nhìn xuống cây bút gỗ xinh đẹp trong tay mình là lòng lại rộn ràng lên. Cái chính là hình như Nghiêm có chuyện muốn nói, vì cô chưa kịp gọi thì Nghiêm đã gọi trước.
Tay dừng lại không gấp cơm nữa, Hạ ngẩng nhìn tên ngốc nhà mình. Mỗi lần cạnh nhau Nghiêm luôn nhìn cô, dường như cũng không chán.
Vậy còn Hạ thì sao, nếu không nhìn Nghiêm sao biết Nghiêm luôn nhìn mình, thế cô có chán không, đương nhiên là không rồi, đương nhiên Nghiêm cũng vậy.
Nhìn cả đời còn được.
Bỉu môi Nghiêm thích thú nhìn bàn tay xinh đẹp đang lau tay mình, chẳng qua Nghiêm sơ ý lo nhìn Hạ mà để tay quẹt trúng tương ớt thôi. Cơ mà đang có phúc lợi, bàn tay xinh đẹp kia sau khi lau xong còn mân mê tay mình nữa chứ.
Liếc người yêu, Hạ ăn hết phần cơm chiên dương châu mà Nghiêm làm rồi dọn dẹp bàn. Hình như Nghiêm có gì đó quan trọng phải nói, lại có chút khó xử nên nãy giờ ngập ngừng. Trời đánh tránh bữa ăn, cô không muốn cả hai ăn không vui vẻ.
Lúc nào Hạ cũng ăn sạch sẽ đồ Nghiêm làm, và hình như dù cả hai có ra quán thì vẫn vậy. Đúng với chân lí tiết kiệm của hai đứa, lãng phí thức ăn là không nên.
Trở nên nghiêm túc và căng thẳng trước câu hỏi của người yêu, chưa bao giờ Nghiêm thấy khó xử như lúc này khi đối diện với Hạ. Cho dù là lúc tỏ tình Nghiêm cũng rất bản lĩnh và can đảm.
Nhìn Nghiêm có chút bất ngờ, Hạ mang theo nhiều suy tư. Từ đó đến giờ Nghiêm chưa từng nói như vậy, trong trí nhớ của cô việc gì Nghiêm cũng sẽ thẳng thắn không vòng vo, cũng sẽ không báo động trước. Khi báo động thế này có nghĩa là việc quan trọng,có khi là cô hay thậm chí là Nghiêm cũng khó tiếp thu.
Nghe đến điều này chẳng hiểu sao trong lòng Nghiêm bất an, cái gì liên quan đến bí mật đều có vương sự nguy hiểm, không thể phủ nhận.
Nhéo một bên má của Nghiêm, Hạ hừ nhẹ. Đang nghe nhắc nhở rất nhiệt tình, còn đang vô cùng tận hưởng, lại phát hiện tên ngốc này nâng cao trình độ nhớ của cô dành cho mình lên. Làm như lúc nào cũng phải nhớ mới được.
Cái giọng thỏ thẻ này câu hồn phách Nghiêm bay tứ tung rồi, áp chế chính mình vì đây là chỗ đông người Nghiêm chỉ biết câm lặng mà nhìn người yêu. Quán nước này không giống quán nước mọi lần cả hai đến, không có tấm ngăn, càng không có cây xanh. Tự vã cái sự lanh chanh của mình, Nghiêm thật ghét cái tên Thái An Nghiêm cách đây 1 tiếng, biết vậy nghe lời Hạ đến quán quen là được rồi. Dù thể hiện tình cảm không xấu nhưng mà cả hai mà hôn nhau là trời đất hóa hư vô, mà ở đây thì rất nhiều người.
Chống một tay lên cằm, một tay nghịch tóc mình Hạ mỉm cười xinh đẹp. Nghiêm sợ cô đi xa cho nên chọn quán gần trường, thật sự rất gần, cô chỉ cần băng qua con phố trước quán là sang được cổng thứ 2 của trường. Thường khi cô học trên cổng số 1 nên quán nước ở đó cũng nhận hai người làm khách quen, mà hôm nay cô học cổng số 2, mà cũng vì trường không nhỏ cho nên Nghiêm mới lo cô đi nắng bị mệt. Để xem còn dám trêu cô.
Bất ngờ khi Nghiêm tiến sát lại và rất tự nhiên choàng tay qua eo còn kéo cô áp sát vào người minh, tim Hạ tự khắc đập kịch liệt.
Hơi thở cận kề của Nghiêm phả vào vành tai của mình làm mặt Hạ đỏ ửng, cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình rồi mắng “yên chút coi, nhảy lung tung”.
Bật cười nhưng chỉ vừa đủ cả hai nghe, Nghiêm đắc ý. Đâu phải có mình Nghiêm không kiểm soát được cảm xúc, muốn gần gũi và chạm vào Hạ. Rõ ràng cô gái nhà Nghiêm cũng không thua gì, chỉ cần gần Nghiêm là mặt đỏ tim đập loạn xạ thế kia.
Cảm giác gần một người lại làm bản thân bối rối, có chút ngại ngùng, tim đập kịch liệt. Quan trọng lại không muốn tách ra khỏi người đó, cảm giác gần gũi lại thân quen ấy chính là một biểu hiện của tình yêu đấy.
Quay thẳng khuôn mặt để nhìn người yêu, Nghiêm cũng không đùa nữa. Tay có chút ôm chặt chiếc eo nhỏ của Hạ, lòng cũng căng thẳng.
Nhận ra khác thường của Nghiêm, Hạ tìm tay người yêu rồi nắm lấy.
Tròn mắt vì ngạc nhiên, Hạ mấp máy mối, lòng lại nghĩ nhanh hơn lời nói “cả hai tạm xa nhau sao”.
Lòng Hạ với Nghiêm thế nào chẳng lẽ Nghiêm không rõ, chị ấy hiểu Nghiêm cho nên sẽ không quá tra xét, cũng lại là giải tỏa sự nghi vấn trong lòng bằng sự quan tâm.
Có khổ sở không, có đấy. Hạ không phải cô gái bi lụy vì tình, cũng không khóc nhòe, hay làm nũng, cũng không phải sợ cô đơn. Bở lẽ luôn có Nghiêm bên cạnh, không cận kề sớm hôm nhưng luôn trong tâm trí và trái tim, ý nghĩ can đảm của cô đều từ Nghiêm mà ra. Giờ nghe điều này sao cô lại không hụt hẩng, quan trọng hơn là cô lo lắng. Xa tầm mắt của cô Nghiêm có an toàn không. Dù biết chỉ là suy nghĩ có chút viễn vông, nhưng cuộc đời sóng gió này có buông tha bất kì ai.
Tư thế cả hai đã là đối mặt nhau, Nghiêm rõ ràng thấy hơi nước trong đôi mắt xinh đẹp của người yêu. Hạ khóc, trong trí nhớ của Nghiêm về chị Hạ và cô gái xinh đẹp hiện tại là người yêu của mình, Hạ không phải cô gái mít ướt, tùy tiện bộc lộ cảm xúc. Chỉ là khi vượt giới hạn chịu đựng chị ấy sẽ khóc, và khóc bên Nghiêm.
Cả hai đã tạm xa nhau như vậy, câu từ phát ra nhẹ nhàng, nhưng phải sẳn sàng tâm lí rất nhiều mới có thể bình tĩnh đối mặt. Cuối cùng vẫn là vì nhớ thương cầm lòng không đặng mà khóc cùng nhau, khóc thút thít, nhưng dai dẳng và cũng như làm lòng cả hai thêm khổ sở. Chỉ hi vọng lần này cả hai không phải chịu điều gì không may.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)