CHƯƠNG 83
Trinh sát khắp nơi đang ra sức hỗ trợ tổ điều tra truy tìm tông tích của tàn dư Võ gia. Tin nằm vùng cho biết đã phát hiện nơi trú ngụ của bọn người này. Qua điều tra còn biết thêm họ có vũ khí cho nên phải báo cáo lên phòng cảnh sát hình sự, không thể tùy tiện hành động.
Siết chặt tay thành hình nấm đấm, chưa bao giờ Nghiêm cảm thấy cơ chế của cục cảnh sát mình có vấn đề như lúc này. Nội gián tìm cách cho thông tin tràn ra ngoài, gây khó khăn điều tra. Giờ thì thêm một cấp trên chỉ biết quan hệ xã hội, không quan tâm đến phá án, cũng không muốn tiếp xúc với án tử. Người này được cử đến đây là vì điều gì kia chứ, chức vụ gì Nghiêm không quan tâm, nhưng làm việc thì phải có trách nhiệm. Cứ như thế này chính anh ta sẽ phá hỏng mọi thứ.
Nhận ra thái độ lạ của mọi người, ông Huy nhíu mày. Mọi việc xem ra đã tạm thời ổn, sau khi có cuộc họp khẩn và biết Nghiêm đã phát lệnh hành động, Hạ cũng về nhà. Thời điểm Nghiêm và con gái mình trở lại cục, cả hai đứa liên tục trong cục này mà làm việc, chỉ về thăm nhà được vài tiếng. Đã 3 ngày trôi qua, mới gọi là thả lỏng. Siết chặt điều tra không ngừng nghĩ, vận dụng tư duy và sức lực rất nhiều. Ông biết ai cũng rất mệt mỏi, chỉ cần có phát hiện và được hành động họ đều rất phấn khích. Nhưng bây giờ có vẻ như, tâm trạng của họ bị tụt dốc.
Chính là hai từ “quyết định” này gây rắc rối cho Nghiêm. Cũng vì điều này Nghiêm bị phó phòng phê phán, nói lạm quyền. Lại ra lệnh không được tự ý hành động phải báo cáo trước với anh ta. Anh ta được bổ nhiệm vào ngày hôm sau khi Nghiêm quay về cục, thật may những quyết định trước đó đều đã được chú Huy thông qua, nếu không để phải chờ thì không những không có lệnh khám xét mà ngay cả thẩm vấn Võ Hiên hay Võ Cường cũng bị phó phòng nay gây rối. Anh ta muốn học, tốt thôi nhưng sự chuyên nghiệp không có, Nghiêm thật sự rất khó giải thích cho người lãnh đạo như vậy.
Biết bản thân lỡ lời, Hoành im lặng lùi về sau. Thời gian cứ trôi, ai nấy cũng đều sốt ruột, chuyên án đã dần kết thúc. Ở đâu ra một phó phòng như vậy chứ.
Ở lại, Văn Chinh tiếp tục cười giả lã và vài câu khách sáo để làm quen với ông Huy.
Ông Huy cũng không hiểu lệnh điều động nhân sự lần này sao lại có cảm giác vô cùng bất hợp lí đến như vậy. Cậu trai trẻ này có chút nào là ra dáng một cảnh sát tra án, hay một lãnh đạo dẫn dắt đội đâu chứ.
Không gian rơi vào im lặng khi nhìn ra nét căng thẳng của Nghiêm.
Còn Nghiêm nghe xong báo cáo chính là một cảm giác nặng nhọc, rất khó chịu.
Hít một hơi, Nghiêm kiềm sự nóng giận của mình.
Những cảnh sát có mặt hoang mang cực độ, ai nấy đều đặt câu hỏi. Hoành cảm thấy không ổn, hình như đội trưởng của họ đang rất nóng giận thì phải. Vất vã lắm mới tra ra được nơi bọn người Võ gia trú ngụ, lệnh điều động vừa thông qua, giờ lại bị hủy bỏ.
Ông Huy không muốn trò chuyện nhiều với phó phòng mới này. Ông là cấp trên có thể chia sẽ kinh nghiệm và chỉ dẫn, nhưng có vẻ cái cậu ấy cần không phải những kinh nghiệm phá án, hay dẫn dắt đội. Sai lầm có lẽ đã bắt đầu từ lí tưởng và quan điểm trong công việc. Ông nhớ không lầm người này từng là thanh tra giao thông thì phải. Đến đây là do điều động, người điều động cậu ta có lẽ cũng có chút uy quyền và cả sự thiên vị.
Thời điểm này chỉ mới bắt đầu thì xung kích đã thất bại, không phải chuyện nhỏ.
Xem ra nhân vật phù phiếm chỉ biết nói không biết làm là đây, thì ra giả vờ oai nghiêm, nịnh hót đến ghê tởm là có thật. Tất cả cảnh sát có mặt đều cười khinh.
Ông Huy chưa lên tiếng đã bị chen vào, còn nói chuyện rất khó nghe làm ông thêm không hài lòng. Không phải do hành động của mọi người có sai sót, mà là vì tên thanh niên không biết tốt xấu này. Câu nói vì nóng giận khi nãy của Hoành ông đã hiểu.
Cả người Nghiêm nóng rực, lời nói che lấp sai lầm này sao lại nhẹ nhàng như vậy. Đúng là không có chút tư cách nào, không một chút trách nhiệm. Kéo dài thời gian để đối tượng tình nghi bỏ chạy, giờ lại giống như phủi tay.
Nhíu mày, Văn Chinh từ khi đến đã không vừa mắt Nghiêm. Con gái gì mà lúc nào cũng nghiêm túc lạnh nhạt, chỉ làm việc. Người thì cao ráo, chẳng hề mềm mại, tay có cả cơ. Khuôn mặt cũng ưa nhìn nhưng không hề cho anh ta hứng thú. Cả cái tổ điều tra, nhất là phòng điều tra đội A lúc nào cũng căng thẳng, cứ chút là có báo cáo, chút là có báo cáo phiền chết anh ta. Giờ còn dám đặt câu hỏi.
An Nghiêm đang phản ứng quá khích, ánh mắt vô cùng căng thẳng chiếu thẳng lên Văn Chinh. Ông Huy biết Nghiêm không muốn ông can dự quá sớm, không khéo sẽ bị tên này lôi vào cuộc. Tư cách này mà vào đây làm phó phòng điều tra chỉ có thể là quen biết, gốc quá to và cao. Thật sự cần phải chỉnh đốn lại ngay.
Câu này làm Hạ dừng chân, vị phó phòng kia sao có thể vô lý như vậy. Nghiêm của cô đã làm gì sai, anh ta sai rành rành mà còn cuồng ngông. Đừng nói là tổ điều tra phát hiện anh ta có vấn đề, ngay cả những tổ khác cũng vậy, thậm chí là cô chỉ vào cục cảnh sát chưa bao lâu cũng nhìn ra. Anh ta không hề muốn hòa nhập vào nơi này, mà muốn biến nơi này thành chỗ của anh ta.
Không thể ngoài cuộc được nữa, ông Huy phải lên tiếng. Chuyên án này là bảo mật, cục trưởng Hải mới là người có thẩm quyền cao nhất, mà ông ấy đã cho Nghiêm tự quyết. Khi có biến chuyển mới thì phải xin ý kiến cấp trên.
Xám mặt, Văn Chinh có chút ngập ngừng, lời lấp liếm này xem ra không có hiệu quả. Những người ở cục cảnh sát này hình như không thích nghe lời ngon ngọt, đặc biệt là tay trưởng phòng này. Nghe nói đội trưởng đội A là do ông ấy đào tạo, thầy nào trò nấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)