CHƯƠNG 15
Càng điêu luyện càng tăng thêm sự nghi ngờ. Bước này của Cục trưởng Hải có thể nói là tương đối thành công, Lý Hựu quả là không ngờ có một nhóc con chưa tốt nghiệp, đang là thực tập vào ngay nơi của mình mà điều tra, còn là tra ra ngọn nguồn.
Ngẩng nhìn người đang nói chuyện chính là anh mình, Lý Hựu gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Thiên Vương phá án, danh xưng này Nghiêm đã nghe qua từ chú Huy, còn 2 người nữa là ba của Nghiêm và một ai đó nhưng chú Huy không nói.
Như hiểu điều ông Huy nói, Nghiêm khá bất ngờ. Thiên Vương còn lại là pháp y nổi tiếng những thời kì công nghệ chưa phát triển, là ông ta Lý Hựu sao.
Biểu hiện này làm Nghiêm tăng thêm lo lắng.
Giật mình vì sự nhắc nhở của Nghiêm, Lý Huy càng chau mày thật chật. Biểu hiện của passion đang rõ rệt trên người của Lý Hựu, nhưng khi tỉnh táo ông ta cũng làm được những thứ mình muốn, cần gì phải sử dụng chất này vào lúc này. Ông ta cần tạo sự can đảm về điều gì đây chứ.
Hai người mà ông ta nói đến chính là Văn Thuận cùng Phí Xuân, nhưng hiện tại hình như hai người này đã khác trước đó khi giao đấu với Nghiêm. Chân Văn Thuận rõ ràng chảy máy, khi đi máu càng chảy nhưng mà lại rất cố gắng tiến tới. Phí Xuân khuôn mặt bị Nghiêm đánh bầm tím lại hiện rõ sự ngoan cố.
Thẳng tay nện mạnh vào mặt của Văn Thuận, ông Huy có cảm tưởng người này không biết đau. Đây không phải ma túy chỉ biết gây khoái cảm, mà đây chính là loại chất gây hưng phấn mà tạo sự can đảm, vẫn có thể nghe hiểu xung quanh và tạo nên sự bức phá từ cơ thể người dùng. Họ chính là muốn dùng hết khả năng để lấy mạng của ông cùng An Nghiêm.
Phải con người dù trong hoàn cảnh nào cũng cần không khí và nước. Lý Hựu xây dựng được nơi này thì cũng phải biết cách sinh tồn khi như ở trong đây, coi như sự cẩn thận kia chính là đòn hiểm bật ngược lại ông ta.
Tiếng loảng choảng liên tục phát ra, còn nghe được tiếng nước vương vãi. Như sực tỉnh Lý Hựu nhìn về phía có 4 người đang tranh giành sự sinh tồn. Khắc tinh của passion là nước, chuyện có chút khó tin nhưng là sự thật.
Nhanh chóng Văn Thuận và Phí Xuân hoàn toàn mất cảnh giác mà bị hạ đo ván.
Ánh mắt đó vẫn là ánh mắt anh trai mình, Lý Hựu vẫn tự tin cười.
Bật cười sang sảng Lý Hựu vươn tay nhấc bức ảnh trên bàn mà ngắm nhìn.
Tiếng hét kia vang vọng mà còn mang đau thương, tâm can và tâm trí như bị đánh động, Lý Huy giống như thấy hình ảnh thật lâu của hơn 20 năm trước. Quá khứ đau thương chính là thước phim không thể xóa nhòa, vẫn tự động tua đi tua lại trong tâm trí mỗi người. Năm đó chỉ vì trả thù mà kẻ ác đã ra tay bắt đi vợ của Lý Hựu, hành động lần đó Thái Hoàng cùng ông trực tiếp tham gia, nhưng kẻ ác quá mưu kế, không cứu được người phụ nữ vô tội ấy, mà vô tình để bà ấy cùng kẻ ác kia trầm mình xuống vực, cùng tử nạn. Cũng từ đó Lý Hựu trở nên con người khác, rời khỏi cục cảnh sát hình sự, làm việc ở bệnh viện lớn của thành phố, cũng từ ông và không nhận người thân.
Năm đó trong cơ thể người phụ nữ mà ông ta yêu đã có đứa nhỏ, nỗi ám ánh và đau khổ tột cùng biến Lý Hựu trở nên mất bình tĩnh, không còn phân định đúng sai mà xung đột với Lý Huy cùng Thái Hoàng. Tồi tệ hơn là dẫn đến trở mặt gia đình, ba của Lý Huy cùng Lý Hựu là ông Lý Oai đặc biệt yêu thương Lý Hựu, bởi ông ấy chính là con của người phụ nữ mà ông Lý Oai yêu nhất. Bà Lý mẹ của Lý Huy chỉ là vợ danh chính ngôn thuận, lại là người được mai mối, từ xưa đã có sự chênh lệch yêu thương, ngậm ngùi mà chấp nhận hôn nhân tồi tệ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)