CHƯƠNG 89
Tên dẫn đầu im lặng vì anh ta tin lời Hạ nói. Đúng là số đông đối phó 1 người con gái tưởng chừng rất đơn giản, nhưng chuyển biến này là một cách tự hạ thấp phong độ. Những kẻ theo anh ta không biết nhìn xa, có ai đi bắt 1 cô gái mà cần nhiều người như vậy hay không, không phải thiếu tự tin thì là gì. Hơn nữa, cô cảnh sát kia đâu chỉ có kĩ thuật tốt, cầu não của cô ấy cũng rất hay.
Lùi một bước khi bị đại ca hét vào mình, tên thanh niên trẻ không dám nói nữa.
Lời này là ý gì đây chứ. Trầm mặt suy xét vấn đề, cũng chẳng qua là tìm cách đe dọa.
Lòng có chút đau, Nghiêm nghiến chặt răng và cố gắng bình tĩnh. Anh ta nói đúng, Nghiêm không có bản lĩnh nhìn Hạ xảy ra chuyện, Nghiêm sẽ điên thật sự và sẳn sàng giết chết họ rồi kết liễu mình. Nghiêm thừa nhận mình không phải người chính nghĩa, vì nghĩa quên tình. Nghiêm chỉ là con người, không chỉ là cảnh sát làm việc phải đúng chức trách, mà Nghiêm còn là người yêu của Hạ. Chữ hiếu không tròn Nghiêm chấp nhận không được siêu sinh, Nghiêm thật tâm không chịu đựng được nếu Hạ xảy ra chuyện mà mình thì bất lực.
Có lẽ ngoại trừ sinh, lão, bệnh, tử là quy luật ra thì những gì khác nó sẽ chính là con dao hai lưỡi giết chết con người.
Cô gái này quả nhiên nguy hiểm, khi cô ấy tức giận chính là bùng nổ nhưng lại có thể điều chỉnh được hành vi, cũng như khi cảm xúc dâng trào mạnh mẽ cô ấy sẽ lập tức không màn sống chết mà bảo vệ điều mình yêu thương.
Câu hỏi, cũng chính là lời thách thức với Nghiêm.
“rắc”
Hành động rất lí trí, Nghiêm có súng nhưng không sử dụng, chứng tỏ Nghiêm vẫn nhớ tư cách của mình là ai, không thể tùy tiện nổ súng, nhưng cướp súng từ những tên được xem là tội phạm thì đủ tư cách.
Một câu nữa đùa nữa thật, nhưng cảm giác chính là có thể thành sự thật.
Đây chính là nguy hiểm, chỉ cần Nghiêm giơ súng bắn tin chắc hôm nay anh ta thực hiện kế hoạch này là thất bại ê chề, cho nên anh ta phải thực hiện trước một việc, đó là đứng rất gần Duy Hạ. Anh ta phải đưa cô gái này về, không thể để cô ấy có chuyện không hay cho nên không giao nhiệm vụ bắt lấy cô ấy cho ai cả. Với bọn người chỉ có tay hành động, đầu không động này sẽ hỏng toàn sự việc. Nếu lỡ bọn chúng nổ súng bắn Hạ từ tức giận thì ông chủ nhất định không tha cho bất kì ai.
Cũng vì ngay từ thời điểm Nghiêm xuống xe đã nhìn thấy tên cầm đầu đứng rất gần Hạ, chỉ cần Nghiêm làm càng anh ta sẽ gây hại cho chị ấy. Nhưng cũng vì Nghiêm và Hạ đều biết, họ cần đưa Hạ về sẽ không dám gây hại, Nghiêm phải cảnh cáo trước. Nghiêm muốn họ miêu tả Nghiêm với ông chủ của họ, có thể đây là tín hiệu tốt nhưng mà cũng là con đường nguy hiểm. Cho dù đã bàn trước kế hoạch dự trù nhưng tình huống này, Hạ bị bọn chúng uy hiếp diễn ra quá nhanh, mà Hạ thì chính là muốn đi theo họ để phanh khui mọi việc giúp Nghiêm. Hành động này với thời điểm này Nghiêm khó mà cản được Hạ.
Khi kế hoạch vây bắt bị thất bại, Nghiêm và chú Huy đã họp gấp và tham mưa cùng cục trưởng, mọi người cũng đã có tình tiết mới. Những người đang bị điều tra trong đó người đáng chú ý nhất là phó tổng tư lệnh Phạm Hòa Uy, ông ta cũng là người xuất hiện năm đó khiến cảnh sát rút lui toàn bộ lực lượng sau vụ nổ. Và là người bao che cho Lý Hựu cũng như kiên quyết bảo vệ công trình “passion” là bí mật quốc gia. Mà theo một nguồn tin mật thì gần đây bên phía bộ ngành đó có một số chuyện, là bí mật không thể tiết lộ. Nhưng có chút liên quan đến Minh Khoa, chỉ là vô tình phó tổng tư lệnh này đến nói chuyện với ba của cô ấy. Cô ấy phát hiện con trai ông ta có vấn đề, còn ý tứ thăm dò Khoa. Cũng vì vậy mà Khoa đã báo với Hạ để đề phòng.
Lái xe thật nhanh quay về cục cảnh sát, Nghiêm gần như dùng toàn sức lực mà trấn an mình. Trơ mắt nhìn Hạ bị đưa đi là hình ảnh xấu nhất, đau lòng nhất trong cuộc đời này của Nghiêm. Nghiêm không tưởng được có lúc mình vô dụng như vậy. Cho dù đây là phép thử của Hạ, và phép thử này dù thế nào Nghiêm cũng phải tính đúng, phải giải được bài toán này. Hạ đã vì Nghiêm thì Nghiêm phải cố gắng,
Vì biết Nghiêm nhất định không muốn mình đi, Hạ chỉ đành chủ động. Cơ hội này không phải dễ có, nếu thật sự là ông ta thì ẩn số sẽ được giải.
Nghiêm yếu ớt và đau thương thế này ông Huy không quen, cũng chưa từng nhìn thấy. Nếu đã thấy thì chỉ liên quan đến một người, con gái của ông.
Cục cảnh sát đã cho rất nhiều lực lượng hỗ trợ điều tra bọn người Hướng Dương. Thu và Diễm ở lại cục để tiếp tục lập báo cáo và tra một chút về tư liệu tài chính. Võ Hà đã được kiểm tra sức khỏe, cô ấy chỉ bị mất nước và suy nhược. Hiện tại đã có thể ổn định hơn, ngoại trừ Diễm ra cô ấy không muốn tiếp xúc với ai. Nhưng mà ngay cả với Diễm cô ấy cũng chỉ để ở cạnh bên, không muốn nói chuyện. Nhất là khi nhìn thấy An Nghiêm cô ấy sẽ có chút lo lắng, không biết Nghiêm có bắt được chị mình chưa. Cô rất muốn hỏi Diễm nhưng không thể mở lời.
Ngước nhìn Diễm, Hà co gối vào nhau. Ở đây là cục cảnh sát, cũng là cảnh sát đưa cô rời khỏi hiện trường hỗn loạn đó. Thay gì ở trong căn phòng không biết ngày đêm, bị giam lỏng cùng sợ hãi thì giờ cô cũng phải bị nhốt trong một căn phòng khác. Nhưng chí ít, cô có Diễm bên cạnh.
Những gì Diễm nghĩ là đúng, Võ Hà thật sự không biết phải làm sao. Ba, anh hai, chị ba là 3 người thân duy nhất của cô trên đời này. Nhưng sự thật càng lúc càng rõ nét, chính là họ đã có tội, có hại người, cô càng thêm đau khổ. Cô không trách họ bởi vì trãi qua bao nhiêu năm, cô luôn được họ bảo bọc yêu thương. Nhưng cô không thể bao che cho sự nhẫn tâm của họ, cũng không thể lấy lí do gì để mà biện minh. Nhưng cô cũng phải sống, biết đâu tội của họ được giảm một chút, cô có thể chăm lo khi họ ở trong tù và ra tù. Cũng như sống để đền tội thay gia đình mình, còn Diễm. Đương nhiên cô có hận, nhưng cô lại không nỡ, lại càng không thể nhiệt tình, tình cảm với chị ấy. Bỡi lẽ ánh mắt chị ấy nhìn cô luôn chân thành như ngày mới quen biết nhau, luôn tha thiết như lúc chị ấy vì cô mà ngã xuống, đối diện với cái chết.
Đi theo Nghiêm khi Nghiêm chỉ tay về phía trước, Diễm lại nhìn Võ Hà lần nữa.
Căn phòng yên tĩnh hơn, mệt mỏi Võ Hà cũng chìm vào giấc ngủ của riêng mình. Có lẽ, đến lúc nào đó cảnh sát cũng sẽ đưa cô đi để lấy lời khai, khi ấy cô sẽ nói gì. Thôi thì, cứ để mọi chuyện trôi theo đúng quy luật của nó.
Có lẽ đây là đáp án tốt nhất vào lúc này, cho Võ Hà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)