Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 48

480 0 0 0

CHƯƠNG 48

Từ Đinh biến mất khỏi bệnh viện, không chỉ trước mắt những cảnh sát được phân công bảo vệ mà còn trước mắt người của Võ gia. Thông tin từ phía cảnh sát cho Võ gia sự an tâm cho nên chỉ theo dõi và khống chế Từ Đinh, không hề có động tĩnh gì bên ngoài để cảnh sát phát hiện được, vậy mà giờ muốn theo dõi cũng không được.

Dùng chân đạp mạnh vào người những thanh niên mặc đồ đen đang đứng khom lưng trước mặt mình, một người che kín mặt dưới lớp khẩu trang hít thở loạn xạ mà hét lên.

  • Đồ ăn hại, bao nhiêu người, tao cử đi bao nhiêu người hả. Không cần cho tụi công an biết là có chúng ta can dự, cũng không cần phải giết nó. Chỉ cần xung quanh đó không để người nào khác ngoài chúng ta và công an tiếp cận được nó. Tao đã cặn dặn ra sao?
  • Cậu chủ bình tĩnh lại – sự phát tát nóng giận của Võ Hiên sớm muộn cũng gây chuyện không hay, mà còn là chuyện lớn. Huy Mạnh vội vã chen lời giúp anh ta bình ổn hơn

Ngồi phịch xuống ghế, từ từ tháo khẩu trang rồi ném xuống, giọng nói của Võ Hiên vẫn chát chúa không hề dễ chịu.

  • Tụi bây vẫn ăn hại, chỉ có 3 tên mà cũng đấu không lại, nói đúng ra là tìm không ra. Cái bệnh viện đó so với Hòa Ái chỉ bằng một nữa vậy mà, xem đi, hậu quả

Tình thế vẫn còn căng thẳng những thanh niên mặc đồ đen càng im lặng, nét mặt sa sầm xuống, còn vương sự sợ hãi. Bởi vì đối diện không chỉ có cậu chủ của mình mà còn có rất nhiều thuộc hạ khác.

  • Huy Mạnh, anh tiêm liều lượng thế nào? – châm ngòi thuốc để giữ bình tĩnh Võ Hiên quay sang Huy Mạnh nghiêm túc hỏi
  • Chỉ mới một liều, tôi định chờ cậu ta tỉnh táo rồi nói chuyện, nhưng – bỏ lửng câu nói Huy Mạnh cảm thấy lần này quả là thất bại. Anh ta lại tính không lại bọn người ẩn danh đó, thời gian tỉnh của Từ Đinh rất ngắn, có lẽ giờ đã tiếp tục ngủ
  • Một liều thì thằng nhóc đó chờ làm người ngu cả đời được rồi. Tạm thời ai đem nó đi cũng được, cũng không ai biết cách làm cho nó tỉnh táo ngoài chúng ta. Mà dù nó có tỉnh táo cũng không làm gì được – cười bỡn cợt, cũng không biết đối tượng chính xác. Võ Hiên tạm xem Từ Đinh là người mà mình cười chê. Vốn dĩ không muốn giết thằng nhóc đó, chỉ là nó cả gan để tình trạng như vậy ra khỏi quán bar lại còn tìm đúng anh ta mà uy hiếp. Thằng nhóc này vốn nhát gan, bị bạn ăn hiếp còn bị người yêu bỏ, vào bar Hồn Phiêu làm lại dùng toàn bộ số tiền kiếm được tìm sự can đảm, cũng còn khôn không sử dụng ma túy nhưng dùng thứ này cũng có kém hơn bao nhiêu, thậm chí còn lợi hại hơn
  • Hôm nay có cuộc giao dịch quan trọng, toàn bộ người ở đây đi theo tao
  • Dạ cậu chủ

Nhịp nhịp tay lên chiếc xe hơi đời mới vừa cùng mình đến, An Nghiêm giương đôi mắt to tròn lại rất sáng sau chiếc kính râm cách điệu mà nhìn xung quanh. Đây là một khách sạn thuộc quyền sở hữu của Võ Hiên. Dưới tập đoàn Cường Thịnh là khối lượng tài sản vô cùng lớn ví như bệnh viện Hòa Ái. Mà dưới Võ Hiên lại có không ít những tài sản của riêng anh ta. Tuy Võ Hà chỉ có những cửa tiệm massage và không có thêm gì nhưng doanh thu của những cửa tiệm này mang lại chính là con số đáng mơ ước. Cô gái đó cũng không phải loại con cái nhà giàu xài tiền phung phí cho nên chỉ cần bình bình mà sống cũng có số tiền dư giả đến cuối đời không lo nghĩ, cho dù ba và anh trai của cô ấy có sa cơ thất thế.

  • Đi thôi
  • Ừ - miên man suy nghĩ cũng không quên cảnh giác, Võ Hiên vừa ra đến xe đã lên tiếng đánh động mình. Nghiêm vào ghế sau, để ghế phụ trước cho Võ Hiên và người lái là Huy Mạnh

Hôm nay trưởng khoa có việc quan trọng nên rời khỏi bệnh viện. Không hỏi cũng biết chắc rằng có liên quan đến tổng công ty. Vào bệnh viện được thời gian Duy Hạ rất dễ dàng bắt được nhịp sống của người luôn xem mình là kẻ tình nghi này. Huy Mạnh rất trung thành với Võ gia, cho dù là trước hay sau lưng cũng tuyệt đối không tỏ thái độ với Võ gia. Có thể anh ta diễn quá giỏi, nhưng cô nghĩ sẽ không thể giỏi như vậy. Bởi lẽ ánh mắt anh ta mỗi lần nhìn Võ Hiên thể hiện rõ anh ta sẽ không hại con người đó.

  • Chị bác sĩ

Bước chân dừng lại, tai có chút cảnh giác. Hạ hơi chếch ánh mắt giống như lơ đểnh nhưng thực tế là xác định vị trí camera, cô đi thẳng về phía trước.

  • Bác – gấp rút gọi lần nữa cô gái thật sự sợ Hạ lơ mình, nhưng nhìn động tác một ngón tay đặt lên đôi môi xinh đẹp ấy ý báo mình im lặng, cô gái liền nghe theo

Hài lòng biểu hiện của cô gái, Duy Hạ nhích người đi sang phía cô gái. Sở dĩ cô đi thẳng vì hướng cô gái đứng là vị trí gần nhà vệ sinh, nếu cô ngang nhiên quẹo sang sẽ bị camera bắt cận cảnh ngay.

  • Em tưởng chị không muốn gặp em?
  • Em là con của chú Kiệm – ngạc nhiên khi không nghĩ cô gái này sẽ tìm mình, Hạ hỏi để xác nhận

Cô gái gật đầu, nghe nhắc đến ba mình nước mắt của cô lại trực trào nhưng cô nhanh chóng quẹt ngang. Hạ nói đúng cô không thể phụ lòng ông, là ông làm tất cả để cô được sống. Cô phải kiên cường còn chăm sóc mẹ. Thế nhưng nếu cô im lặng về điều mình biết thì lương tâm sẽ cắn rứt, cô biết ba của cô hi sinh tính mạng để đổi lại cho cô, nhưng đến bước đường này cũng là sự trả giá, trả giá cho việc làm không đúng của ông năm xưa.

  • Đây là – cầm sắp tài liệu mà cô gái đưa cho mình, cảm giác trong Hạ là sự hồi hộp. Những gì của 3 năm trước giống như hiện diện trước mặt cô

Biểu tình của Hạ cũng chính là thờ ơ, cô gái không biết chị bác sĩ xinh đẹp này đang nghĩ gì. Nhưng mà biểu hiện hôm ở nhà xác lúc cô vào nhìn ba mình đã cho cô biết, Hạ là người đáng tin, hơn nữa khi bình tâm cô cũng biết Hạ chính là bác sĩ mà lần duy nhất cũng là cuối cùng khi cô đến gặp ông, ông đã nhắc qua. Hạ đã để ông dễ chịu ở những giây phút cuối đời.

  • Em không rõ lắm, nhưng em biết vì những thứ này mà gây hại cho ai đó. Hơn nữa Võ gia hành hạ ba em nhiều năm cũng chỉ vì muốn có nó, cũng vì năm xưa ba em đã phạm sai lầm

Hoàn toàn im lặng, cũng không cho ra mặt biểu tình gì. Hạ siết chặt tài liệu, cô nhanh gom chung vào bệnh án của mình. Lập tức trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của tên ngốc cô yêu là An Nghiêm thân thương nhà mình, và có cả ba. Cô biết đây chỉ là một phần không phải toàn bộ, nhưng việc năm đó đã giết chết nhiều người.

Vậy mà người cất giữ một phần điều đó lại là cô gái nhỏ này, cô gái suýt mất mạng vì bệnh tật. Lạ thay lại có được sự sống ấy nhờ sự trao đổi giữa ba cô ấy và những người cùng muốn có một phần sự thật này.

  • Tôi không sao mà
  • Cô chủ nghe lời đi, cô bị trật khớp tay phải băng lại, ở đây có khu vực riêng khám bệnh cho nhà của cô chủ mà

Giọng nói càng lúc càng gần, hình như là của hai người con gái, và hình như có chút quen. Hạ ra hiệu cho cô gái cùng mình tự nhiên ra khỏi dãy hành lang này. Nếu có người thấy nhất định sẽ bị nghi ngờ, chỉ nên đi sang vị trí nhà vệ sinh mà đi ra.

  • Ai

Bốn ánh mắt nhìn nhau, còn chưa kịp ngạc nhiên mà gọi tên nhau, thì từ “ai” hung tợn của người đàn ông phía sau cũng đã lấy hết sự chú ý của cả 4 cô gái.

  • Cô em bệnh thì đi khám bệnh, lại đeo khẩu trang vào khu vực này làm gì? – đến gần phát hiện chỉ là những cô gái có chút vóc dáng, lại có hai cô gái khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Tên hung tợn khi nãy chuyển sang giọng bỡn cợt pha chút hung dữ
  • Tại sao tôi không thể vào? – hắng giọng khuôn mặt xinh đẹp của Võ Hà đã hết sức cau có sau lớp khẩu trang
  • Chao, sao nhìn em căng thẳng thế. Em không biết khu vực này là của ai sao? – tràn đầy thích thú khi cô gái xinh đẹp như thế mất hứng, gã đàn ông càng cợt nhả hơn. Chỉ là khi nhìn sang cô bác sĩ khuôn mặt lạnh tanh kia cùng cô gái cạnh cô gái xinh đẹp đang có chút thủ thế với mình thì anh ta lập tức cụt hứng, và có chút không dám nhìn nữa. Phụ nữ quá lạnh lùng, càng khó khuất phục. Chỉ còn lại cô gái ốm yếu mặc đồ bệnh nhân, không đáng chú ý
  • Tôi là Võ Hà, có vào được không? – nói ra thân phận của mình Võ Hà đang rất bực anh trai. Khu vực này của Võ gia để khám bệnh, tới đây đều là Huy Mạnh đích thân khám, nhưng hiện tại không có anh ta ở đây, mà thuộc hạ lại thô lỗ
  • Ai không biết cô chủ tên Võ Hà, cô em đừng nói càng – không chút run sợ gã đàn ông tiến thêm gần Võ Hà cốt để nhìn kĩ. Anh ta cảm thấy nếu là cô chủ nhà họ Võ thì phải có vệ sĩ đi theo, phải trang hoàng lắm. Dù sao cũng được cả đám thuộc hạ gọi là cô chủ mà
  • Anh muốn làm gì?
  • Diễm – sự phản ứng quá nhanh của Diễm, làm Võ Hà bất ngờ. Cô bị Diễm kéo ra sau lưng cô ấy. Tuy bật thốt tên cô ấy là vì ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại có vui sướng khó tả

Sự tự khắc cười của Võ Hà, Duy Hạ đã thu vào mắt. Cô chủ nhà họ Võ quả thật có chút ý tứ với cô gái tên Diễm kia. Theo Hạ biết Võ Hà cũng không phải con nhà giàu đanh đá ăn chơi, cô ấy trông rất vô hại, lại xinh đẹp. Cô gái này cũng có chút suy nghĩ cho người khác khi mủi lòng, cũng đúng là một cô gái lương thiện.

  • Muốn làm gì sao, cô gái xinh đẹp như vậy nựng mặt cũng không quá đáng
  • Có – gằn giọng ánh mắt Diễm long lên, trong tâm trí chỉ có đúng một suy nghĩ không thể để bất kì kẻ nào làm gì Võ Hà, điển hình là gã thô thiển phía trước
  • Con mẹ nó, con điên này – hàng loạt từ tục được gã đàn ông sử dụng. Tay vừa vương ra muốn thực hiện ngay hành động song song lời nói với Võ Hạ thì đã bị Diễm gạt ngang, còn bị đá vào bụnng, chưa xong cô gái tưởng nhu nhược này còn đấm móc một cú thật chuẩn xác từ dưới cằm lên khiến gã ta choáng váng
  • Cô chủ - tiếng oành oành phía sau lưng càng lúc càng gần, hai nam thanh niên trẻ thở hồng hộc chạy tới

Đây là vệ sĩ của Võ Hà, theo lệnh không được đi quá gần cô. Hôm nay vô tình bị gãy guốc mà cô vấp tay chống xuống sàn. Lúc đó Diễm đã chạy ra nhấc cô lên để cô không nằm dài xuống khó coi, nhưng không may tay trái vẫn bị trật khớp.

Bình thường cô đến cửa tiệm mà Diễm làm thì luôn là cô giải vây cho cô ấy. Hôm nay thật sự là quá ngạc nhiện, Diễm có võ sao, lại còn phản ứng rất nhanh lẹ. Cái cô chú tâm đến và bận điều khiển chính là cảm xúc của mình lúc này. Diễm lại là người mang đến sự an tâm và có phần bối rối cho cô.

  • Cô chủ sao? – gã đàn ông thảm hại một tay ôm bụng, một tay che mũi vì bị chảy máu nuốt ực nước bọt có chút sợ hãi hỏi lại. Võ Hiên cậu chủ của gã ta rất thương em gái, chưa tính đến chủ tịch Cường là ông chủ lớn xem Võ Hà như báu vật
  • Anh lập tức cút – một vệ sĩ nghiến răng kéo áo gã đàn ông gây sự rồi lôi đi, không ngừng bồi thêm một câu
  • Cảm ơn cô Diễm, xin lỗi cô chủ - một anh vệ sĩ còn lại rất khẩn khoảng cúi đầu

Thấy anh ta như vậy Diễm quả thật không biết làm sao, cô không muốn nhận lời cảm ơn, chỉ muốn không để Võ Hà chịu thiệt.

  • Được rồi tôi không sao, có chị Hạ ở đây tôi nhờ chị ấy băng bó
  • Nhưng mà – không dám đi xa anh vệ sĩ ngập ngừng

Biết họ lo lắng, dù sao thì nếu anh của cô biết chuyện thì họ cũng không yên thân, nhưng mà nếu Hạ giúp cô băng tay thì không phải khu vực riêng này. Chỗ này chỉ có người Võ gia, Huy Mạnh và thuộc hạ thân cận hay thuộc hạ canh giữ mới được vào. Gã lúc nãy chắc là người mới.

  • Đến phòng nghĩ của tôi, hai người có thể đứng ngoài – tình thế có chút khó khăn, với lại cô gái cạnh bên Hạ có vẻ hơi mệt. Mà trên tay cô lại có một số tài liệu quan trọng, cần phải nhanh chóng rời đi chỗ này
  • Cứ vậy đi

Sau khi Võ Hà quyết định thì tất cả mọi người lập tức rời khu vực cận nơi quan trọng dành riêng cho người Võ gia đến thẳng phòng nghĩ của Hạ, nói đúng hơn là của các bác sĩ nữ trong Hòa Ái.

Đưa cô gái về phòng, Hạ nhanh chóng quay lại phòng nghĩ. Khi đi cô đã hướng dẫn vị trí giường của mình cho Võ Hà. Chuyện diễn biến không thể tưởng, người giúp cô giải vây hôm nay lại là Võ Hà cùng cô gái tên Diễm đó. Nhìn xung quanh như một thói quen, Hạ phát hiện vệ sĩ của Võ Hà rất tuân lệnh, quả thật đang canh giữ trước cửa phòng nghĩ. Tiến vào trong cô cũng không đóng cửa, giờ này cũng không phải giờ nghĩ trưa, chỉ vì cô có bệnh nhân ở khu vực cận nơi dành riêng cho người nhà Võ gia nên mới đi ngang qua, lại vô tình gặp cô gái con ông Kiệm. Càng không ngờ hơn là gặp được cô chủ nhà họ Võ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: