CHƯƠNG 75
Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi cả một vùng trời, khu biệt lập của Võ gia bị phong tỏa. Toàn bộ khuôn viên bệnh viện lập tức bị cảnh sát bao vây để tìm người khả nghi. Để tránh những phiền toái trong lúc tra án, phía cục cảnh sát đã liên hệ với bộ ngành có liên quan hỗ trợ trong việc triệu tập cổ đông của Hòa Ái để giữ vững cục diện ở bệnh viện.
Sự rối rắm bên ngoài hoàn toàn trái lập với sự điềm nhiên và xem như không có gì ở cục cảnh sát. Đã 2 giờ đồng hồ từ lúc đưa Võ Cường cùng Võ Hiên về cục để hỗ trợ điều tra. Luật sư của họ vẫn đang rất hợp tác làm theo luật.
Chỉ là dù có gạt đi lo lắng nhưng không liên lạc được với bên ngoài cũng làm cha con họ có chút căng thẳng.
Nhận ra hai người này muốn dùng thế nghi binh, ông Huy cũng không vội. Xung đột ở khu vực ngoại ô chính là phiền phức đối với Võ gia. Chỉ nhiêu đó thôi cũng có quyền giữ họ lại mà điều tra xem xét. Giờ là bệnh viện Hòa Ái, Huy Mạnh thất bại trong việc thủ tiêu bịt đầu mối. Cho dù cậu ta tự nhận là bản thân mình làm không liên quan gì đến Võ gia thì chí ít An Nghiêm và Duy Hạ vẫn có thể làm nhân chứng.
Buông Nghiêm ra, thính giác lập tức ấm áp, tiếng gọi này rất thân thương, kia cô gái xinh đẹp ấy không phải là con gái của ông hay sao.
Cảnh tượng này làm sao không xúc động, sao không xao xuyến cho được. Hạ đã vì Nghiêm mà để gia đình xa chị ấy, vì Nghiêm mà Hạ mang danh ích kỉ. Cuộc sống này không dám nói trước điều gì nhưng mà, đối với Nghiêm đây chính là cả đời.
Vì hai chữ “cả đời” này nên Hạ cũng chấp nhận đánh đổi.
Đôi bàn tay siết chặt, gân tay nổi lên từng cơn. Ẩn dưới lớp khẩu trang là cái nghiến răng đầy căm phẫn. Chiếc nón kết che đi đôi mắt híp lại đầy mưu toan, cả người chính là luồn khí lạnh lẽo âm ưu. “Tôi sẽ bắt các người trả giá”.
Thực hiện xong những thủ tục cần thiết, toàn bộ những hiện trường như xung đột ở ngoại ô vị trí tiệm massage, biệt thự Võ gia và cả bệnh viện Hòa Ái cảnh sát đang hoàn toàn làm chủ. Ông Huy cũng đang xin lệnh khám xét bar Hồn Phiêu, tin chắc cục trưởng Mạnh Hải cũng đang rất nhanh an bài.
Vừa trở về, sau khi để Hạ lần nữa kiểm tra vết thương cho mình Nghiêm lập tức mở cuộc họp khẩn. Từ lúc theo Trần Luân rời khỏi nhà của Hùng Dũng và đi ngang khu ngoại ô, trận xung đột kia chính là mở màn cho những trận chiến tiếp theo. Thật không nghĩ án binh bấy lâu, hiện tại đã có thể đưa được cha con Võ gia đường đường chính chính về cục cảnh sát. Chỉ là nguyên nhân lại là sử dụng vũ trang và bạo lực hành hung, lại chưa nhắc đến nhiều về “passion”. Nhưng mà cũng sẽ sớm có nguyên nhân cốt lõi để khởi tố lên viện kiểm soát nhanh thôi.
Dừng một chút ông Huy tiến đến cạnh Nghiêm rồi hướng mọi người bắt đầu giới thiệu. Từ cửa tiến vào ông có nhìn sang Nghiêm để xem phản ứng, quả nhiên có bất ngờ. Thì ra con gái của ông đến giờ vẫn chưa nói gì, mà đứa nhóc ngốc này cũng không bao giờ tra hỏi. Để xem lần này hai đứa nhỏ tự xử lý nhau ra sao
Cũng như ông Huy, Hạ rất muốn biết phản ứng của Nghiêm. Nghiêm đã thay đồ khác và tinh tươm hơn, là cảnh sát hình sự thường xuyên điều tra cho nên rất ít mặc cảnh phục. Vẫn là sơ mi, quần tây cùng giày da, rất thoải mái, không cứng nhắc lại mang sự cá tính. Phong thái dẫn đầu này mới đúng là vị trí của Nghiêm. Thật sự rất tự hào.
Cả phòng ngạc nhiên nhìn nhau, báo cáo điều tra có đề cập đến passion nhưng thực tế không ai hiểu rõ lắm. Họ chỉ biết Từ Đinh có chất này, Thanh Diễm hiện tại cũng vậy, hai nạn nhân tử vong đầu tiên cũng có. Ngay cả báo cáo từ một người đàn ông tên Nguyễn Văn Kiệm theo phương thức “chấp nhận điều trị” ở Hòa Ái cũng nghi ngờ có cả chất này. Họ đều nghĩ đây là nguyên nhân, nhưng diễn biến càng phức tạp. Bắt đầu họ cũng dần chuyển sang nhận định loại hương dược này chính là vũ khí giết người. Thế nhưng lại có thêm một loại mới, quả nhiên làm họ có chút căng thẳng.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra. Tất cả đều đang rất cẩn trọng và tinh ý mà phân tích nội tình, bất kể chi tiết đơn giản nào cũng không thể bỏ qua. Việc quan trọng bây giờ chính là chờ tin tức từ Thịnh và Thu.
Từ rạng sáng sau khi khống chế được Hòa Ái và trở về cục cảnh sát cả Nghiêm cùng Hạ đều chưa nghĩ ngơi. Có quá nhiều điều để suy nghĩ, Nghiêm là cảnh sát đã quen với nhịp điệu này. Còn Hạ chị ấy là bác sĩ tin rằng làm việc quá giờ hay trực đêm là bình thường. Nhưng chị ấy còn là người yêu của Nghiêm.
Cuộc họp kéo dài Hạ cũng có chút mệt mỏi. Cô được vào phòng riêng của đội trưởng đội A tức là phòng của Nghiêm để làm việc. Tải toàn bộ tài liệu mình đã cẩn thận lưu trữ và có thêm từ một cộng sự trong lúc cô làm việc ở Hòa Ái, cô lập tức phân tích để xác nhận phán đoán của mình. Tin của tổ giám định và cảnh sát ở Hòa Ái cho hay, ở khu biệt lập có cả phòng thí nghiệm, có lẽ cô có thể dùng sau khi tổ giám định lấy những vật chứng cần thiết.
Ngẩng nhìn tên ngốc nhà mình đang ngố ra mà nhìn mình, Hạ chạm tay vào ly sữa nhưng là cố tình chồng lên tay của Nghiêm. Nơi cô ngồi chắc rằng ba và Nghiêm đã từng ngồi qua. Để cô yên tĩnh và không ngại với không khí ở đây cùng con người nơi này. Nghiêm rất tế nhị để cô trong phòng làm việc. Ngay cả Nghiêm cũng rất lịch sự không làm phiền. Có lẽ đã không chịu nổi việc cô cứ vậy mà không nghĩ ngơi, không cản được mà lo lắng. Cho nên mới vào và làm chút gì đó.
Nhìn hai bàn tay che mất cả hình dạng của ly sữa, Nghiêm phì cười. Cả câu hỏi cũng giống trêu chọc hơn. Cục cảnh sát nhất là phòng cảnh sát hình sự là nơi tương đối không có màu hồng. Một cô gái vào đây chính là đồng ý che lấp xuân xanh của mình, Nghiêm không quan tâm mình thế nào. Nghiêm chỉ lo người yêu cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi. Cũng không biết chị ấy sẽ hỗ trợ đến khi nào, là khi phân tích xong hay là theo cho đến vụ án kết thúc. Nghiêm chỉ quan tâm cảm giác của chị ấy, cũng như để chị ấy thoải mái nhất có thể Nghiêm sẽ thả lỏng không tra hỏi bất kì điều gì.
Thật là, bật cười thành tiếng Hạ rướn người rồi áp sát mặt vào mặt người yêu một chút. Không tra hỏi cô chính là phong thái của Nghiêm, Nghiêm tôn trọng các mối quan hệ của cô và cả việc cô làm. Nghiêm chỉ can thiệp khi có cảm giác cô sẽ không an toàn. Viêc tham gia nhập cuộc như vừa rồi ở Hòa Ái nếu Nghiêm biết được sẽ nhất định không đồng ý. Nhưng chuyện cô đã đi trước một bước, cô cũng biết người yêu mình hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn, chưa thể phát tiết. Bây giờ cô đang ở đây, cục cảnh sát, còn đường đường chính chính ở trong phòng làm việc của Nghiêm. Địa bàn của Nghiêm, cô biết Nghiêm sẽ nhẹ lòng hơn. Cũng không muốn người yêu lo lắng cô sẽ rất ngoan ngoãn hợp tác. Cũng như nhất định khẳng định với Nghiêm, cô có khả năng làm việc tầng suất cao, chuyên nghiệp và bảo vệ được mình.
Có lẽ cái cả hai cần, vẫn là sự an toàn của đối phương. Chỉ cần đối phương bình an, có thể cùng mình nắm tay, mỉm cười, ôm nhau, hôn nhau. Cảm giác gần gũi thân quen ấy chính là hạnh phúc nhất.
Cho dù sự lãng mạn của họ cũng không phải trong khách sạn sang trọng, khu du lịch nào đó thơ mộng với những món quà lãng mạn như nến và hoa. Thậm chí cái họ đối mặt là sự sống và cái chết, thì ở cạnh nhau cũng chính là ân huệ và hạnh phúc.
Quả nhiên vô cùng tinh ranh, Nghiêm biết Hạ hiểu mình. Khi làm việc đương nhiên Nghiêm rất nghiêm túc, nhưng làm sao có thể không có vài lời trêu chọc người yêu để giảm căng thẳng. Đúng là Nghiêm có chút không vui và lo lắng. Chị ấy che giấu giỏi như vậy, đến mức Nghiêm cứ tưởng chỉ là trùng hợp.
Vẫn rất chăm chú vào từng đường nét thay đổi trên khuôn mặt của người yêu. Hạ đưa lại ly sữa cho Nghiêm.
Nhận ly sữa Nghiêm cũng uống vài ngụm, vừa thấy Hạ rời vị trí ngồi còn tưởng chị ấy cần gì. Chưa kịp đứng lên ở ghế đối diện thì bàn tay xinh đẹp đã đặt tay lên vai của mình mà ấn xuống. Chị ấy còn kéo cổ áo chệch xuống một chút, thì ra là xem vết thương.
Ấm áp quá, cái ôm này giống như một dòng nước ấm đang chảy vào trong cơ thể. Cũng phải, Nghiêm vừa cho cô uống chút sữa nóng, còn là sữa tình yêu. Nghiêm của cô hiện tại như đứa trẻ đang cảm thấy an toàn.
Đêm, ngoài trời vẫn có sương lạnh. Trong phòng đội trưởng đội A của cục cảnh sát vẫn sáng đèn. Phía ngoài là lớp kính trong có thể nhìn một chút vào bên trong, tuy tầm nhìn không rộng nhưng đủ để thấy. Nơi góc tường có hai cô gái trên hai chiếc ghế dựa đang tựa vào nhau, và đang ngủ. Cô gái tóc dài suông mượt mặc áo sơ mi hồng nhạt đang tựa đầu vào vai của cô gái tóc xoăn mặc sơ mi trắng. Khuôn mặt cả hai đều rất an tĩnh. Có thể thấy tay, vai, hay chân đều rất cận kề nhau.
Nhìn xung quanh các cảnh sát viên cũng đang gục ở bàn làm việc để đi và giấc ngủ. Ông Hải và ông Huy nhìn nhau, cả hai nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Giờ đã là 3h sáng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)