Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 61

433 0 0 0

CHƯƠNG 61

Ở thời điểm hiện tại, những gì đã qua có lẽ cũng quá nhiều. Nơi đây năm nào là một nhà xưởng dành cho công trình y khoa, sau đó bị thêu rụi nhằm hủy đi toàn bộ chứng cứ. Còn bị thế lực phía sau chủ đạo thâu tóm mà xóa sổ toàn bộ tư liệu liên quan. Thế nhưng, có lẽ cái mà thế lực phía sau đó không ngờ chính là “sự mất tích toàn bộ của công trình nghiên cứu” đã hi sinh rất nhiều con người kia, đang tồn tại và phát triển.

Và nghĩa trang nơi có sự tan thương và luôn lạnh lẽo được xây dựng trên nền đất ấy.

Nghĩa trang là nơi tang thương, điều này không lúc nào là không đúng, nhưng không thể phủ nhận nơi này cũng làm lòng người lắng lại cùng nhiều suy tư.

Nghĩa trang mà cả đoàn người Võ Hiên đang có mặt lại càng có chút khác lạ. Cũng không phải vì sự tích năm xưa của nó, mà còn là bài trí.

Dường như cũng là khác lạ mà cảm giác mang lại.

Cùng là người nhạy cảm cả Nghiêm và Hạ đang có sự mập mờ mang theo nghi hoặc.

Sự tình dường như phức tạp, mang tính sâu xa rất lớn thì phải.

  • Mẹ, hôm nay mẹ đã gặp được Hướng Dương chưa? – đặt bó hoa xuống ngôi mộ đã xanh cỏ, xung quanh vô cùng sạch sẽ lại được cẩn thận đặt trong một ngôi đình, Võ Hiên gỡ cặp kính của mình, đôi mắt cũng có cảm xúc hiện lên chút tầng sương

Cho dù có làm gì, có thể nào thì mẹ luôn là người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất.

  • Chắc là rồi, hoa khi nãy chị ba mua nè – vẫn là sự hồn nhiên, Võ Hà dùng khăn sạch lau một chút di ảnh của mẹ mình, rồi chỉnh sửa lại hai bó hoa nằm cạnh thật ngay ngắn. Một của Hướng Dương, một của hai anh em cô

Bên ngoài, cách biệt với sự u ám nhưng không kém trang hoàng bên trong, có rất nhiều ánh mắt sắc bén chưa từng rời khỏi từng con người đang chờ đợi kia, giống như mọi tư thế đều đã sẳn sàng, chỉ cần chờ lệnh hành động.

Hôm nay đúng là đúng chất đi phượt, thăm thú các nơi mà lại không có điểm dừng cụ thể. Không khí xung quanh cũng rất trong lành.

Đã lâu rồi Nghiêm mới nhìn thấy Hạ có chút thư thái thả lỏng, 3 năm qua chân thật cạnh nhau và nhìn thấy nhau là xa sỉ. Hôm nay, vô tình lại thành ra cố ý. Tối qua Võ Hà cũng giúp Hạ, bây giờ Võ Hiên cũng tạo cơ hội cho cả hai. Đúng là không tính trước được điều gì.

Đối với Hạ, mọi lí do cũng chỉ là khía cạnh nào đó, cái chính vẫn là. Do bên cạnh Hạ có Nghiêm, nên cô hoàn toàn an tâm và an toàn, cũng có thể thả lỏng bản thân một chút.

  • Để hai người chờ lâu rồi – ra đến xe Võ Hiên cũng vội vàng, mời người ta đi sinh nhật mà để chờ đợi. Nếu anh ta không phải chủ của họ có lẽ họ cũng không có sự kiên nhẫn này
  • Hiên tổng, sinh nhật anh, anh lớn nhất mà – nhún vai như thái độ thường ngày, An Nghiêm cũng cho Võ Hiên chút mặt mũi

Cười gật đầu, không chối từ lời này Võ Hiên mở khóa xe rồi đề xe chạy trước.

Mọi người cũng chạy theo sau.

Quang cảnh xung quanh đúng là làm những con người muốn hòa mình vào thiên nhiên thích thú, rừng cây xanh mướt, không khí vô cùng dễ chịu.

Năm đó ngồi trong xe chỉ cảm nhận là vùng ngoài ngoại ô, vào trong xưởng chính là ngàn cân treo sợi tóc. Nhiều năm bị cuộc sống cuốn đi, cũng chưa từng quay lại mà thấy được sự thoải mái của nơi này. Đối với Nghiêm và Hạ nơi đây là phần kí ức mang theo sự bi thương, ai oán mà cả hai cũng không muốn nhắc đến quá nhiều.

Nhưng mà hiện tại hình như nó có thể gọi là mấu chốt của vụ án.

“đoàng đoàng”

Tiếng phanh xe rất gấp kéo dài sau hai phát súng thị uy, theo quán tính hạ thấp người nhưng xem ra không có tác dụng. Bọn người phía trước đang không muốn lùi bước.

  • Chạy – ra hiệu An Nghiêm hướng Võ Hiên quát

Lập tức phản ứng Võ Hiên nhanh tăng tốc, loại súng bọn chúng đang dùng giữ khoảng cách sẽ bảo đảm được chút tính an toàn, bọn người Trần Luân còn phía sau cũng đủ kéo dài thời gian cho họ lên yểm trợ.

  • Khốn kiếp – bị Võ Hiên đánh vòng tay lái mất thăng bằng và đâm thẳng vào lề, một tên đau đớn bị xe đè thét lên

Xem ra Hạ ở sau lưng Võ Hiên có thể tạm thời ổn, Nghiêm tiếp tục mở đường chạy nhanh về phía trước cho cả hai chiếc xe.

  • Tụi bây muốn gì? – vừa cắt được chiếc xe sau đuôi, lần này lại có 2 chiếc nữa cùng lao đến khiến không chỉ Võ Hiên mà cả Nghiêm đều phải phanh gấp và tấp xe vào lề, nhìn bọn người này Võ Hiên rất muốn ngay lập tức giết chúng
  • Hiên tổng, anh không thấy sao? – nhếch môi, người đó bước xuống xe rút ra một cây mã tấu ngay hông mà lăm lăm tiến đến

Vũ khí quá sáng bóng, chứng tỏ rất sắc bén, nhưng vũ khí này vẫn tốt hơn súng. Súng có tốc độ không phải người nào cũng khắc chế được, còn loại vũ khí cầm tay này thừa sức cho Nghiêm rồi.

  • A – hét lên khi bị Nghiêm bắt được tay cầm mã tấu mà bẻ ngược, gã đàn ông nhăn nhó, không yếu thế liền tìm cách lách người nhưng vẫn rít vì đau

Hiểu ý đồ của anh ta Nghiêm cũng chuyển người mà đảo ngược cả cánh tay anh ta, kéo theo cả thân người anh ta ngã ập xuống đường.

3 người còn lại nhìn thủ lĩnh của mình tự tin kêu ngạo, bây giờ nằm đo đường đau đớn la hét chỉ do một cô gái. Cả 3 trợn mắt nhìn nhau rồi cùng xông lên.

Võ Hiên cũng lao lên mà xử lý bọn chúng cùng An Nghiêm.

  • Cậu chủ, cô chủ lên xe – kịp lúc Trần Luân để lại 1 xe giải quyết 2 tên phía dưới, mình chỉ huy xe còn lại ứng cứu phía trên, bật cửa xe anh ta cùng thuộc hạ liền lao ra chắn trước Võ Hiên mà đối ứng
  • Võ Hà còn không mau lên – thoát được sự kiềm chặt của mấy tên sát thủ, Võ Hiên liền kéo Võ Hà về phía xe, còn định đưa Duy Hạ đi cùng nhưng vị trí đứng của cô ấy lại sau lưng An Nghiêm mà lại cách xe một đoạn. Bọn người này có súng, Võ Hà là em của anh ta, em gái vẫn quan trọng hơn
  • Anh hai còn họ - nhìn ra ngoài qua cửa kính đã bị tài xế đóng, chiếc xe dần di chuyển Võ Hà vội vàng. An Nghiêm và Duy Hạ cũng không thể gặp bất trắc, cả hai ít nhiều cũng giúp đỡ nhà của cô, còn là người làm việc của Cường Thịnh

Cũng không biết nói sao cho phải, Võ Hiên ra hiệu cho thuộc hạ lái xe đi.

  • An Nghiêm cô ấy lo được

Nhìn anh mình nghi ngờ, Võ Hà có chút khó hiểu. Anh của cô là đang khó xử sao.

Có nghi kị hay ghét bỏ, dù là lợi dụng hay là vô tình thì An Nghiêm cũng cứu Võ Hiên 2 lần, anh ta có thủ đoạn nhưng cũng còn chút lương tri.

Bằng chứng là để Trần Luân cùng thuộc hạ ở lại yểm trợ.

  • Tách ra
  • Ừ - không chần chừ trước đề nghị của Nghiêm, Trần Luân mạnh mẽ gật đầu rồi tìm cách cho Nghiêm lại phía xe để chạy trước

Lao nhanh đến xe của mình, Nghiêm ra hiệu cho Hạ.

Sẳn sàng tư thế Hạ nắm tay Nghiêm rồi nhanh nhẹn nhảy lên xe khi Nghiêm đã rồ máy lấy đà và đang từ từ di chuyển, sau cùng đã chắc chắn Hạ ôm lấy mình, Nghiêm liên tăng tốc mà phóng đi.

Lập tức một tên cũng lao lên xe đuổi theo, cắt đuôi được như vậy coi như tạm ổn. Trần Luân nhếch môi hất hàm cho thuộc hạ của mình, lập tức tiếng súng lên nòng.

Tên còn lại trợn tròn mắt, bọn chúng có súng nhưng không may gã ta không giữ.

“đoàng, đoàng”. Hai phát súng lập tức kết liễu tên còn sức chiến đấu và cả tên nằm đo đường. Vốn dĩ sẽ nhanh hơn nhưng cũng không thể để An Nghiêm cùng Duy Hạ biết, người của Cường Thịnh đều có thể sử dụng súng. Lần tập kích của Hắc Long lần trước cũng chỉ là ông chủ đứng ra. Ông chủ đã dặn, súng chỉ dùng khi thật cần thiết, lần này cũng là lệnh.

Vì ông Cường muốn có quà tặng cho người bạn ở Hắc Long của mình.

Ôm chặt lấy Nghiêm, Hạ có cảm tưởng mình sẽ rớt xuống xe nếu cứ ngồi chênh vênh. Thật may cô và Nghiêm có thể cùng nhau vào lúc này.

Cũng không phải lần đầu họ cùng nhau đối mặt nguy hiểm.

“đùng”, chiếc xe của tên đuổi theo gần như bay lên, cả người lái cũng bị hất tung tạo ra âm thanh va chạm đầy khiếp sợ, âm thâm tạo ra từ giữa mặt đường cùng đống sát vụn. Tiếng rên rĩ của người lái cũng không ngừng.

Thở dốc Nghiêm cũng phanh gấp, suýt chút nữa cả Nghiêm cùng Hạ cũng sẽ có kết cục như tên kia. Lấy lại tinh thần Nghiêm hơi ngoái nhìn, phát hiện hắn đã thật sự không có khả năng lao đến chống trả, Nghiêm mới có chút nhẹ nhõm.

“đoàng”, nhưng mà súng thì vẫn có thể sử dụng.

  • Nghiêm – cả người cũng bị lay động, tiếp theo cả hai cùng rơi ra khỏi xe. Hạ có chút bị bật về sau, Nghiêm thì vẫn ôm chặt lấy cô

Nghiêm biết do sức nặng của mình dồn về phía Hạ nên mất thăng bằng, cả hai mới cùng ngã.

  • Nghiêm, giữ chặt – tay run rẩy Hạ hoảng người mà tìm trong túi quần của Nghiêm chiếc khăn tay, thói quen không đổi thật tốt, ít nhất là vào lúc này. Nghiêm luôn mang theo khăn tay cô tặng bên người. Nhưng cái tiềm thức bảo vệ cô mãi không đổi quả là rất nguy hiểm, cô lại muốn Nghiêm quên đi điều này

Đáng tiếc chỉ cần là Hạ, Nghiêm sẽ bất chấp. Cũng giống như khi vừa giữ lại bình tĩnh chuẩn bị lao đi thì ánh nhìn đã bắt kịp khẩu súng, hơn hết thính giác rõ ràng nghe được tiếng bóp cò và nóng súng chuẩn bị lao ra một hay có thể hơn hai viên đạn. Không có quá nhiều thời gian để rồ ga chạy đi cũng không có nhiều lí do để chần chừ hay suy nghĩ, Nghiêm xoay người mà ôm chặt lấy Hạ đỡ lấy có thể 1 cũng có thể hơn 2 viên đạn bắn ra.

  • Mưa rồi, nhanh chúng ta đi – đỡ Nghiêm đứng lên, Hạ không thể yếu đuối vào lúc này. Xe nào cô cũng chạy được, không có lí nào lúc này cô không thể đưa cả người yêu cùng mình rời đi, cho dù ra sao cũng không được để Nghiêm có chuyện

Tuy bị thương nhưng góc độ bắn này thật may mắn cho Nghiêm khi viên đạn cắm vào một phần mạn sường trên bả vai trái phía sau, có lẽ do mất máu nên Nghiêm hơi choáng. Hạ đã kịp thời cố định để máu không chảy quá nhiều.

  • Đâu, có, dễ - tên đuổi theo cả hai vẫn còn nằm dưới đường chân không thể cử động, máu từ khóe miệng hay từ đầu vẫn đang chảy ra nhưng lại vô cùng ngoan cố. Sức lực để ngắm thật chuẩn xác về phía Duy Hạ đã làm gã ta kiệt sức, giờ thì chiếc xe kia chính là mục tiêu

Xe hiện tại đã đổ kềnh, muốn chạy phải nâng lên, nhưng mà ý định đó Nghiêm đã bỏ. Nhanh trí gom balo để Hạ mang vào.

  • Hạ, ôm chặt em – không còn con đường nào, chạy càng không kịp. Phía dưới lề đường chính là sườn dốc, chỉ có thể cầu vận may

Phản ứng kịp thời khi vừa mang nhanh balo đã cảm nhận lực ôm và kéo đi của Nghiêm, cùng phối hợp cho Nghiêm đỡ phải bị trọng lượng của mình làm cho chậm chạp di chuyển, Hạ cùng Nghiêm nhảy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: