CHƯƠNG 86
Thật ra mà nói, điều Hạ chọn là vì không muốn Nghiêm đối mặt một mình. Cô cố gắng như vậy cũng chỉ để cận kề bên Nghiêm. Cô không phải cảnh sát không thể cùng Nghiêm cầm súng bắt cướp hay tội phạm, nhưng mà cô phải thực hiện được việc kề vai sát cánh cùng Nghiêm. Cho nên có nguy hiểm cô cũng cam tâm. Cô cũng phải giúp Nghiêm phá chuyên án khiến mọi người mệt mỏi, khiến xã hội có thể bị phá hủy này.
Cảnh sát đặc nhiệm đang chống trả, họ được trang bị đầy đủ hơn cho nên đang mở đường cho cảnh sát điều tra hướng về trước cách li đoạn đường này. Chỉ còn 3 xe tiếp tục di chuyển được, xe số 3 của Nghiêm đã nổ lốp.
Nghe tiếng Hạ gọi, Nghiêm xoay người ánh mắt mở to vì phát hiện nguy hiểm.
Tiếng hét của Nghiêm cảnh tĩnh những cảnh sát cạnh bên, nguy hiểm cận kề vì vị trí bình xăng đã có đốm vàng, bọn chúng muốn nổ bình xăng.
Làn súng cứ điên cuồng mà bắn về hướng có Hạ hoặc Nghiêm, bây giờ Nghiêm có muốn để Hạ đi trước cũng không thể. Chỉ có thể cố hết sức bảo vệ chị ấy.
Xe số 5 bị va chạm cháy một nữa, những người chạy xuống xe không có người nào là quen biết, hoàn toàn là cảnh sát đặc nhiệm.
Cũng nhận ra sự bất thường, Hướng Dương ra lệnh cho 1 xe đã chờ sẳn chạy đến hướng Trần Luân.
Hai bên làn đạn liên tục không ngừng. Nghiêm hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể để cảnh sát đặc nhiệm hỗ trợ mà thoát vòng vây này.
Tựa vào người Nghiêm, Hạ biết Nghiêm đang che tầm nhìn của cô, nơi đây quá nguy hiểm, chính là mưa bom bão đạn. Tên ngốc nhà cô luôn không muốn cô bị áp lực. Mỗi cái giật nhẹ chính là mỗi lần Nghiêm bóp cò nổ súng. Cô là bác sĩ cứu người, đương nhiên Nghiêm không muốn cô thấy chính người mình yêu đang giết người. Nhưng mà đây là tự vệ, là bảo vệ chính mình và đồng đội. Cô không hề trách Nghiêm, cũng không sợ. Có Nghiêm cô không sợ gì nữa.
Chỉ còn cách gật đầu Hướng Dương ra hiệu cho tài xế của mình và xe còn lại rời khỏi.
Lờ mờ mở mắt, Võ Hà có cảm giác rất mệt mỏi, cô bị chói vì ánh sáng bên ngoài. Đã lâu cô không thấy mặt trời, hình như cô cũng đang bị di chuyển. Khoan đã đây là xe hơi, là chị ba của cô. Còn tiếng gì quá chát tai.
Xe chi viện đã đến còn sử dụng loại xe chuyên dụng đạn không thể xuyên. 1 chiếc ở lại hỗ trợ cảnh sát đặc nhiệm, còn lại 2 chiếc xe khác đang lao vun vút áp sát xe của Hướng Dương và Trần Luân.
Ánh mắt vô tình chạm nhau, nhưng giống như nguồn sáng của đời mình. Võ Hà cố gắng vươn tay mở chốt cửa. Sống hay chết hôm nay cô cũng phải rời khỏi chỗ này, chị ba của cô cứ giam hãm cô thế này, cũng có lúc cô tự sát. Trước mắt cô phải đi, hơn nữa là đi đến chỗ người mà cô biết, cho dù có ra sao cũng sẽ bảo vệ cô.
Không trả lời cô gái vươn tay bật chốt, súng sẳn sàng.
Xe vừa áp sát vào, cánh cửa xe cũng được Võ Hà bật chốt, cô cũng trườn ra khỏi xe.
Khoảnh khắc này quả nhiên vô cùng nguy hiểm, rượt đuổi mà còn cứu người trên đường đua. Thế nhưng họ đã làm được.
Phía bên Nghiêm vẫn còn rất nhiều tên liên tục chống đối, chúng vẫn đang rất điên cuồng. Có 2 xe đã rời khỏi, chỉ khi vọng xe chi viện có thể tóm được bọn chúng.
Đưa Hạ đến một trạm thu phí bị bỏ, Nghiêm và Thu vẫn đang cảnh giác mà kiểm tra xung quanh. Cảnh sát đặc nhiệm cũng đã lui dần từ từ về phía trạm thu phí, quả nhiên bọn người kia không có ý định bỏ đi. Họ chính xác là đang thực hiện nhiệm vụ, là thi hành mệnh lệnh.
Có lẽ Nghiêm đã biết, lính đánh thuê chỉ là vỏ bọc, quyết tử vì nhiệm vụ, cách chiến đấu ngoan cường và chuyên nghiệp này, phục tùng mệnh lệnh. Họ là quân đội sao.
Tín hiệu truyền đến trong tai nghe của Nghiêm là một giọng nói lạ không lạ, hình như có quen. Nhưng cô ấy sao lại có mặt ở đây.
Tiếng trực thăng rợp cả bầu trời, Nghiêm ra hiệu cho toàn bộ cảnh sát nằm sấp xuống, thông báo với 2 xe chi viện không được tiếp cận hiện tường. 2 xe chi viện vẫn đang bền bỉ đuổi theo 2 xe còn lại đã bỏ trốn.
Từ đầu đến cuối Hạ không nói gì, chỉ im lặng hợp tác cùng Nghiêm. Không muốn Nghiêm vướng bận, có lẽ cô nên suy nghĩ lại. Cùng Nghiêm trong nguy hiểm là điều cô muốn, nhưng để Nghiêm gặp rắc rồi cô càng không thể. Mà hình ảnh này cũng làm cô nhớ lại năm đó. Lúc đó cũng rất nguy hiểm, có nhiều trực thăng xuất hiện, nhưng họ là đến với ý đồ không tốt.
Tiếng nổ súng càng kịch liệt hơn, thậm chí nghe được tiếng nổ nhỏ của bom bi, loại bom chỉ có kích thước bằng hình viên đạn nhưng gây nổ và sát thương trong phạm vi 2m.
Phía dưới những người còn sống vẫn nhìn nhau, rồi lại tiếp tục nổ súng.
Đạn vẫn liên tục bắn lên không, Dương thở dài, thật sự rất ngoan cố.
Xem ra bọn người này là quyết tử, Nghiêm chỉ lăm lăm súng cảnh giác và ôm Hạ. Đối với những việc này cũng không ngạc nhiên. Chỉ là cảnh tượng này gợi nhớ đến ngày ấy, ngày mà quân đội ra oai, còn gây rắc rối cho việc điều tra của cảnh sát. Đã thay đổi rồi, vì lần này người thực thi nhiệm vụ không phải bọn người đó, những người chỉ vì quyền lợi, hận thù mà che mắt, mà hi sinh tính mạng người khác, dưới danh nghĩa bí mật quốc gia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)