CHƯƠNG 84
Sự tức giận này lần đầu Văn Chinh nhìn thấy và cảm nhận rõ, không quá lớn tiếng nhưng từng chữ rất chắc chắn, không quá nhanh càng không quá chậm, uy phong này không hề cố, rất đáng sợ làm anh ta có chút áp bức. Nhưng mà người đưa anh ta lên đây, quân hàm chắc chắn cao hơn tay trưởng phòng già này, anh ta sao phải sợ.
Mọi người đúng là có chút bất ngờ khi trưởng phòng tức giận, nhưng ai nấy cũng đều hả hê trước vẻ xám xịt, hèn nhát của cấp trên phó phòng kia.
Mỉm cười, Hạ biết ba của cô sẽ không trơ mắt nhìn cái thiện, cái đúng bị lật ngang. Nhất là, tên phó phòng kia quá ngốc rồi, tên ngốc nhà cô là học trò xuất sắc nhất của ba cô đấy. Ông còn tâm đắc Nghiêm hơn cả Vũ Phong.
- Trưởng phòng, đồng chí là người cao nhất ở phòng cảnh sát hình sự, nhưng quản lý tổ điều tra là tôi. Những cuộc gọi đó là cấp trên bàn giao trực tiếp cho tôi, các người có ai chịu trách nhiệm nổi nếu có sơ suất không. Hơn nữa, hành động không thành là do bất tài, lệnh có muốn kí cũng phải kiểm tra, do các đồng chí không chuyên nghiệp thôi – vương vương tự đắc, Văn Chinh vẫn không thừa nhận sai, đang rất khoái trá mà chấp vấn
- Không chuyên nghiệp sao, đồng chí quên tôi gửi báo cáo lúc nào sao? - Quay quắt sang, Nghiêm tiến đến đối diện với tên phó phòng này, anh ta không ưa Nghiêm, Nghiêm biết cũng không bận tâm. Con người có thiện cảm với nhau còn là duyên, chỉ cần làm việc có trách nhiệm tâm không xấu là được. Nhưng anh ta làm Nghiêm phát chán rồi, phải đích thân dạy dỗ
- Tôi trăm công ngàn việc, vừa đến phải thích nghi, làm sao nhớ được – vẫn chống chế, Văn Chinh không hề tỏ ra sợ hãi nhưng là đang run trong lòng. Cô gái này sao mà không phải cô gái ngoan hiền chứ, đứng cũng cao hơn anh ta
Cả đội trợn tròn mắt, hôm qua đội trưởng như trên đống lửa, gửi báo cáo liên tục mà không có hồi đáp. Đến đều không được tiếp, mà hôm nay tên này còn nói vậy “rất xàm”.
- Vậy thì để tôi nhắc cho đồng chí nhớ, báo cáo gửi đến là ngày hôm qua. Tôi đến văn phòng của đồng chí tổng cộng 4 lần, mỗi lần cách nhau 1 tiếng 30 phút trừ giờ ăn cơm. Có nghĩa là 8h30, 10h, 11h30, 13h30, 15h. Trong đó cách mỗi 1 tiếng tôi gửi mail cho đồng chí một lần, báo cáo đồng chí không xem, bây giờ lệnh kí thì nói là cần kiểm tra, mà lại kiểm tra mất 1 giờ đồng hồ. Được, tôi nghĩ cần thẩm tra lại tư cách nghiệp vụ của đồng chí rồi đó – không nhân nhượng, chuyên án đã khiến toàn phòng cảnh sát hình sự điên đảo, không riêng gì tổ điều tra, những tổ khác cũng phải ngày đêm hỗ trợ. Phó phòng này đến đây 3 ngày đều ra về đúng giờ hành chính, có từng biết nhân viên thế nào, có biết được tính chất của vụ án. Chấp nhận việc anh ta không biết, không chấp nhận việc anh ta thiếu chuyên nghiệp, vô ý thức và thiếu trách nhiệm
- Cô, Thái An Nghiêm
- Tên của tôi không phải để đồng chí tùy tiện gọi
Hai ánh mắt cương cứng nhìn nhau, Văn Chinh sợ, thật sự có chút khiếp trước lập luận của Nghiêm. Anh ta cũng không giữ nỗi ánh nhìn để nhìn thẳng Nghiêm nữa. Nói nữa có khi cô gái này sẽ dùng luật áp chế anh ta. Con gái gì mà áp lực như vậy chứ.
Có trách là trách bản thân anh ta không đủ bản lĩnh, làm sai mà càng quấy phá.
- Đội trưởng Nghiêm, đây là báo cáo mới nhất về phân tích của tôi
Giọng nói này, thật sự rất êm tai, như một làn gió mát tưới lên từng ngọn lửa nóng rực bên trong cơ thể mình. Nghiêm cũng thở nhẹ nhàng lại, cả cơ thể cũng thả lỏng ra.
Đội trưởng hôm nay ngầu hết biết, mọi người đã làm việc chung quen rồi mà còn sợ. Lập luận của đội trưởng chắc như đinh, muốn gỡ phải dùng kĩ thuật chuyên nghiệp không thể thông thường được. Tên phó phòng này sắp thành cá nướng rồi. Thật may là bác sĩ Hạ đến, nếu không lửa sẽ càng phực cao.
Nười yêu của Hạ không phải người thích hơn thua, càng không thích nói nhiều. Cảm xúc này chính là bị kiềm nén, trước kẻ không ra dáng một nhân viên công chức, một lãnh đạo như vậy Hạ nghĩ Nghiêm cũng không cam tâm để anh ta xem thường công sức của toàn bộ những người hỗ trợ trong chuyên án này.
- Phó phòng cảnh sát điều tra, tôi muốn nghe giải thích – nghiêm giọng, ông Huy phẫn nộ thật sự
Nuốt ực một chút nước miếng, Văn Chinh cảm thấy bị áp bức. Cô bác sĩ vừa đến là ai, sao lại đưa tài liệu cho con nhỏ ranh An Nghiêm này chứ. Giờ lại thêm trưởng phòng già này chấp vấn, tức chết mà, chỉ là hành động bị hủy thôi, vẫn chưa chết người mà. Nhìn sấp hồ sơ, anh ta cũng nhớ chút về báo cáo và cả lời của phó tổng tư lệnh. Hình như cô bác sĩ này biết rất nhiều, hồ sơ kia là báo cáo mới.
- Anh làm gì? – hành động của phó phòng làm Nghiêm điên tiết hơn, cướp hồ sơ giữa ban ngày, trong cục cảnh sát, trước mặt bao nhiêu cảnh sát
Bị Nghiêm gạt tay muốn chúi nhũi, Văn Chinh càng điên lên. Muốn xông đến thì Thịnh và Hoàng đã chặn phía trước.
Hạ hoang mang nhìn Nghiêm, Nghiêm đang nắm tay cô còn kéo cô lùi lại. Chỉ là tài liệu thôi, sao tên phó phòng đó lại dùng hành động giật lấy. Anh ta có bị thiếu khả năng suy luận không.
- Tôi muốn xem hồ sơ, không được sao. Hơn nữa, cô kia tôi mới là sếp, cô ngang nhiên đưa tài liệu cho cấp dưới của tôi, cô không biết phép tắc
- Sao – bật thốt, Hạ có chút mơ hồ. Người này là cảnh sát, là phó phòng cảnh sát điều tra hình sự, thật không tin nổi
Những cảnh sát viên còn lại chỉ cảm thấy “vô cùng mất mặt”. Trận chiến này chẳng đâu ra đâu với một người không biết gì là sự chuyên nghiệp như tên phó phòng kia. Anh ta từ đâu đến thì đưa về dùm đi. Họ làm việc mệt không chết, nhưng bị chọc tức mà nghẹn chết đó.
- Chuyên án này tôi phụ trách trước khi đồng chí đến, giờ đồng chí đã đến tôi vẫn còn quyền phụ trách. Tài liệu, hồ sơ đương nhiên tôi phải là người xem trước, chẳng phải đồng chí luôn nhận được báo cáo của tôi hay sao. Còn nữa, đừng chạm vào cô ấy - sao cũng được, Nghiêm không bận tâm. Nhưng ngang nhiên thô bạo trong hành động và động khẩu không thiện chí với Hạ, Nghiêm không bỏ qua
Giật vẹn áo khoác của Nghiêm, Hạ lo lắng. Tốt nhất người kia đừng làm càng nữa, nếu không Nghiêm thật sự không bỏ qua. Không được, tiền đồ của Nghiêm còn rất rộng, Nghiêm là cảnh sát tốt, làm việc rất có trách nhiệm, lí tưởng của Nghiêm không thể bị kẻ này làm tổn hại được. Cấp trên như vậy chẳng phải khiến cấp dưới mất ý chí sao.
- Ai cho đồng chí cái quyền phụ trách, còn cô ta tại sao tôi không thể đụng? – sức lực của Nghiêm lớn thật, anh ta suýt sắp mặt thiệt không đùa. Nhưng đường đường là cấp trên, sao có thể để mất mặt trước một đứa con gái
- Tôi cho đội trưởng Nghiêm quyền phụ trách, bác sĩ Hạ là chuyên gia được mời đến cục hỗ trợ điều tra, đồng chí đương nhiên không được vô lễ
- Cục trưởng – giọng nói uy quyền này là của cục trưởng Hải, đồng loạt mọi người giơ tay chào
Ông Huy còn đang muốn dạy tên nhãi này bài học, thì thật may cục trưởng Hải cũng tiến đến. Con gái bị kẻ không ra gì kia nói năng hồ đồ thật sự ông rất nóng giận. Hơn hết, ánh nhìn của Nghiêm đối với tên đó đã nguy hiểm. Ông không muốn do kẻ này mà Nghiêm bị vết xấu trong ngành.
Lúc Hạ giật vẹn áo của mình, Nghiêm cũng đã bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng nếu tên này còn xàm ngôn, Nghiêm không dám chắc có cho anh ta thêm bẻ mặt hay hơn thế nữa hay không. Nhất là, tốt nhất không nên nói đến Hạ theo kiểu như vậy.
Nghiêm không phải người thích nói nhiều, hay cải vã nhưng xem ra hôm nay Nghiêm muốn dạy người kia bài học.
- Tôi rất thắc mắc không biết ai là người ra lệnh cho đồng chí tự mình điều tra, hay là điều tra theo ý của người đó, tôi rất muốn biết – chuyên án này là chuyên án kín, làm sao có thể có kiểu nói như vậy. Sếp lớn đã nói không được tùy tiện tiết lộ thông tin, bấy lâu nay đều rất yên ổn. Giờ trở nên loạn cả lên, phó phòng này có vấn đề, nếu không phải nội gián thì cũng là kẻ ngu ngốc
- Cục trưởng, tôi – lần này là không thể ba hoa được nữa, Văn Chinh giờ mới thấy dựa vào quyền lực cũng bị đạp xuống. Vốn dĩ ngay từ đầu anh ta đừng nhận chiếc ghế này, hối hận, nơi này không phải chỗ của anh ta
- Thiếu tá Phạm Văn Chinh, đồng chí bị đình chức từ lúc này, thời gian đình chức không xác định. Chờ ngày thẩm tra tư cách – lạnh lùng cục trưởng Hải ra quyết định. Vốn dĩ ông đã không đến, nhưng vô tình đi ngang thấy Hạ cầm tài liệu. Ông rất hài lòng về chuyên môn và cách làm việc nghiêm túc cô gái trẻ như Hạ. Nhưng mà ông có hỏi sao cô ấy cũng không chịu nói. Chỉ nói đến gặp đội trưởng Nghiêm, xem ra hai cô gái này tiến triển rất tốt, công việc rất thận trọng. Cũng nhờ vậy mà chứng kiến màn vô cùng đặc sắc đang diễn ra
- Cục trưởng, sao lại thẩm tra tư cách, đình chức vô thời hạn, không công bằng. Ông chỉ nghe từ một phía – luống cuống Văn Chinh cũng loạn ngôn
À, thì ra người nói năng xằng bậy là có thật. Ông Hải nhìn mọi người, thái độ đều là ngán ngẩm và mệt mỏi.
- Đồng chí biết có người nói với tôi việc làm của đồng chí sao, vậy đồng chí làm điều gì mà sợ tôi chỉ nghe từ 1 phía. Tôi nói để đồng chí rõ, tôi đã nghe toàn bộ sự việc, sự hiện diện của tôi có lẽ ngoại trừ đồng chí cùng đội trưởng Nghiêm thì không ai là không thấy. Hơn nữa, đồng chí nghĩ có thể che trời được sao? – đúng là ngu ngốc, tư cách này mà vào đây ngồi vào chiếc ghế này. Nhất định không tha cho ai tiếp tay cho con người này, không có chút ý chí cầu tiến chân thành nào cả
Chính xác là như vậy, mọi người đều đã thấy ông Hải đến cùng Hạ. Nhưng do ông ra dấu im lặng và lắc đầu ý bảo không cần chào. Cho nên họ không lên tiếng, họ cũng muốn trừng trị tên này. Thật sự rất ngông cuồng cùng tự mãn, lại rất ngu ngốc.
Không nói thành lời, Văn Chinh ôm nỗi hận rời đi. Đình chức thì đình chức, anh ta không tin không có chỗ đứng, những con người này hãy chờ đó.
- Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi – giải tán không khí ngột ngạt, Nghiêm biết cấp dưới của mình cũng đã thả lỏng, Nghiêm cũng vậy. Nhìn sang người yêu mới biết chị ấy hình như luôn tập trung nhìn mình
- Rõ – tinh thần cũng được lấy lại, cuối cùng tảng đá ngàn cân xấu xí kia cũng bị trừng phạt, ai nấy cũng đều thoải mái
Xem ra Văn Chinh kia rất tệ, anh ta vào đây không cần qua cuộc thi thẩm tra tư cách. Gốc mạnh sao, tốt thôi, đình chức anh ta rồi thẩm tra tư cách lại theo quy định, anh ta không thể lẫn trốn được nếu còn muốn làm nhân viên công vụ.
- Tôi muốn nghe một chút báo cáo
- Rõ – mở cửa để cục trưởng vào phòng, Nghiêm rất nhanh chóng chuẩn bị tài liệu
- Tên ngốc nhà con, rất ngầu – không thể không trêu con gái, ông Huy mỉm cười
- Dạ, rất ngầu – không hề phủ nhận lời ba nói, Hạ cũng mỉm cười với ba mình. Tên ngốc nhà Hạ làm việc rất siêng năng nha, lại vô cùng tập trung còn rất giỏi nữa
Nhìn Hạ bằng ánh mắt vô tội, Nghiêm ngó tới ngó lui xung quanh mình, ngoài giấy và máy vi tính hình như không có thứ khác.
Hình như, khi yêu ai đó rồi thì người ta làm cái gì mình cũng cảm thấy đáng yêu và dễ thương. Đến mỗi việc tìm kiếm giấy tờ mà Hạ cũng không kiềm chế được trái tim, nó vẫn phải hẫng một nhịp mới chịu.
- Mặt em dính gì sao? – không thể không hỏi, Nghiêm lấy xong những gì cần thiết rồi tiến đến gần người yêu
Không vội trả lời, Hạ giơ tay lên cô cũng muốn trêu tên ngốc này một chút.
- Em nghĩ chị sẽ làm gì, tóc hơi rối rồi đó
Thì ra là vén tóc mái của Nghiêm sang một bên, còn làm Nghiêm tưởng sẽ được nựng yêu nữa chứ, làm hồi hộp chết được. Cô gái nhà Nghiêm lại khiến Nghiêm rung động, xao xuyến, chết thật, không kiềm chế được chính mình mà.
- Ngốc, vào thôi – cười tinh ranh Hạ nháy mắt rồi vào phòng trước
Ngây ngốc tại chỗ, Nghiêm cười khẽ, thật sự rất đáng yêu.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)