Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

418 0 0 0

CHƯƠNG 13

Những chiếc xe chuyên dụng đã đến nơi, xuống xe tất cả cảnh sát vào vị trí, quan sát động tĩnh trên màn hình Ipad.

  • Trưởng phòng tín hiệu chập chờn? – nhìn chằm chằm vào màn hình để xem có bất thường hay không đội trưởng Hùng lập tức báo cáo
  • Có va chạm – một người cạnh bên lên tiếng

Lên cò súng, ông Lý Huy cùng Thái Hoàng nhìn nhau.

  • Đội A theo tôi áp sát bên trái, đồng chí Thái Hoàng chỉ huy đội đặc nhiệm áp sát bên phải. Đội trưởng Hùng ở lại bố trí người bảo vệ hiện trường, chờ tín hiệu từ bên trong mà chi viện. Tất cả nhanh chóng hành động để tránh thương vong, bọn người này nhất định có vũ khí

Ngước nhìn trời Lý Huy càng cảm thấy Lý Hựu không biết sợ.

  • Giữa ban ngày ban mặt dám hành động lớn như vậy, người đứng đầu không hề tầm thường, tất cả phải cẩn thận

Tiếng hô dõng dạc chắc chắn, những cảnh sát được phân công nhiêm vụ cùng liên tiếp hỗ trợ nhau vượt rào và mở khóa chốt mà tiến vào trong.

Hành động của mọi người đang hết sức cẩn thận, tình huống bên trong không rõ ràng nhưng tin chắc không hề dễ dàng cho những người trong đó.

Bên trong không khí vẫn hết sức nặng nề, kéo Hạ đứng lên rồi che chắn trước chị ấy, hơi thở của Nghiêm có chút dồn dập. Kinh nghiệm Nghiêm không có nhiều, nhưng mà bảo vệ Hạ là bản năng, nhất định không sơ sót.

Mọi trách cứ tan biến khi tấm lưng chân chính của tên ngốc nhà mình trước mặt, Hạ cảm động hơn là tức giận, lại càng siết chặt tay Nghiêm hơn. Hạ muốn cho cả hai sức mạnh, cô biết Nghiêm cũng đang lo sợ, trước những con người độc ác mưu tính này cả hai chỉ như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc.

  • Chú Lý Hựu dù sao thì Duy Hạ cũng là cháu của chú, sao chú có thể nhẫn tâm đưa chị ấy vào con đường này

Nhóc con mãi là nhóc con, sắp chết đến nơi vẫn mạnh miệng. Nhưng cô nhóc này cũng khá thú vị, dắt mũi được một Lý Hựu tính toán kĩ lưỡng từng đường đi nước bước, xem ra cũng thật sự có bản lĩnh.

  • Tao đã nghi ngờ mày từ trước nhưng cũng muốn xem mày diễn thế nào, nói rốt cuộc mày là ai?- chỉ tay về phía Nghiêm, ánh nhìn của ông Lý Hựu có chút phẫn nộ. Nhờ phúc hai đứa con gái miệng còn hôi sữa này mà kế hoạch của ông ta bị chuyển hướng. Hạ khéo léo kéo dài thời gian chiết xuất hợp chất từ passion ra thuốc gây mê và giảm đau, mỗi lần muốn thực nghiệm điều phải dựa vào cô cháu gái này. Hai tiến sĩ kia chỉ giỏi phân tích, về phần chiết xuất lại ngoan cố không muốn nhún tay, mà 4 bác sĩ nội trú kia càng tự cao tự đại muốn làm việc lớn lao hơn. Ông ta chỉ còn cách lấy những phần chiết xuất sơ khai kia mà đi thử thuốc, lại làm chút mưu kế đối với người nhà của bọn chúng để bọn chúng ngoan ngoãn chấp nhận dù đã nghi ngờ khi thấy bản hợp đồng. Lại không nghĩ cô gái Thái Duy kia mỗi lần mấu chốt sắp hoàn thành lại cố tình gây ra chút biến cố nhỏ làm Hạ phải thực hiện lại từ đầu. Hai nhóc con này đúng là bỡn cợt ông ta

“passion” đã hoàn thiện công thức, nhưng muốn tinh luyện ra thì lại tốn nhiều thời gian trong phòng thí nghiệm, hơn nữa để chiết xuất ra và cho vào thuốc giảm đau hay gây mê rất cần người có kiến thức cùng cẩn trọng. Sinh viên thì giỏi nhất là lí thuyết, mà Hạ lại có cả lí thuyết cùng thực hành cho nên trách nhiệm này giao lại cho cô. Những người còn lại tìm cách làm sao để nghiệm ra được công dụng. Đó chính là sơ hở mà ông Lý Hựu có cơ sở để lợi dụng điểm yếu về vật chất mà làm đà cho họ đạp, bất quá không phải nhảy cao và xa lên con đường tươi đẹp mà là rơi vào hố sâu tăm tối.

Nhếch môi Nghiêm vẫn không lơ là cảnh giác 3 người đàn ông cầm dao phẩu thuật sắt nhọn phía trước. Nghiêm cảm thấy Lý Hựu đã bị mình cùng Hạ làm cho tức tối thật sự. Kế hoạch từ trước Hạ không biết, nhưng cảm giác của Nghiêm lại cho Nghiêm biết Hạ là cố tình kéo dài thời gian. Tuy chị ấy chưa rõ ràng mọi việc trong dự án, cũng như mọi người đều theo sự dẫn dắt của hai tiến sĩ. Nhưng chị ấy biết nặng nhẹ và việc nào đang đúng nên làm, việc nào tưởng chừng đúng nhưng không nên làm. Cho nên mới bức bối ông Lý Hựu kéo 4 bác sĩ nội trú kia giải quyết trước.

Chỉ là không nghĩ đến ông ta chỉ cần làm ra kế sách đã cho cả 3  bác sĩ nội trú kia vô tình tự xử lý nhau. Còn 1 người thì lợi dụng tư thù với Phi Phàm để Phi Phàm sử dụng “passion” mà ra tay. Những việc này có lẽ Nghiêm cùng Hạ có thể vẫn chưa đoán ra, mà dù là ai cũng chưa thể, chỉ trừ Lý Hựu và Từ Đạt luôn theo sát chờ lệnh để thực thi.

  • Vậy mà có lúc ông không nhận ra sao, ông thông minh như vậy – cố gắng kéo dài thời gian, Nghiêm chọn cách kích thích vị giám đốc này một chút. Hình như có 5 thùng giấy dã được di chuyển, chỉ còn 1 thùng cuối cùng cạnh chân của ông ta, và ông ta cũng không cho ai mang theo, trong đó là gì. Nghiêm có nghe qua xưởng sản xuất đã được lập ra, đã có những lô thuốc đầu tiên nhưng không nghĩ đây chẳng qua cũng chỉ là một xưởng làm vật hi sinh. Cái họ cần chỉ là kết quả tạm thời thôi sao, họ sẽ làm gì với những đợt thuốc đầu tiên này?

Nhíu mày và tức giận, Lý Hựu còn định ra hiệu cho thuộc hạ lao vào không khách sáo với cô gái miệng còn hôi sữa kia, nhưng câu châm chọc này cũng kích thích ông ta. Cách cô gái Thái Duy này quan sát có chút gì đó rất rành mạch rõ ràng, không phải là nhìn mọi vật trong sự tò mò và sợ hãi. Hai bàn tay của hai cô gái kia nắm thật chặt, cháu gái của ông ta vẫn như vậy trước sau như một không biểu cảm gì trên khuôn mặt . Trong lòng rõ ràng đều sợ hãi mà bên ngoài lại làm người ta không đoán ra được. Bất quả không qua mặt được lão cáo già này.

  • Lưu Thái Duy, mày là Thái An Nghiêm – Lưu trong Lưu Đào, Thái trong Thái Hoàng, Duy trong Duy Hạ. Cái nắm tay phía trước của hai cô gái này đã cho ông ta đáp án, bởi lẽ với cô cháu gái gọi mình là chú này tuy không thân thuộc nhưng có một số việc chắc chắn. Cháu gái này của ông ta từ nhỏ đển lớn luôn có một cô gái khác tên Thái An Nghiêm đi cùng, và cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác trừ cô gái này – con gái của Lưu Đào bạn thân của chị dâu ông ta cùng Thái Hoàng – bạn thân của anh trai ông ta

Phải, đáng lí Hạ phải chấp nhận ngay từ đầu. Chỉ là cô không nghĩ thuật dịch dung có ở thời hiện đại mà lại tinh xảo như vậy, bất quá khoa học vô cùng phát triển mà bên an ninh quốc phòng cũng cần tận dụng.

  • Đi được chưa? – giọng có chút cáu gắt phát ra từ cửa lên sân thượng, bóng dáng chân chính của chủ nhân từ từ xuất hiện

An Nghiêm cùng Duy Hạ cũng nhìn người đàn ông, nhưng họ không biết đây là ai. Chỉ biết tác phong của người này cho thấy cũng là một người làm chức quan trọng.

  • Lý Hựu ông làm gì con trai tôi?

Sự căm phẫn đó hướng đến Lý Hựu, nhưng động tác di chuyển và dừng lại mang ánh mắt lo lắng dành cho “Phi Phàm”.

“ông ta là bộ phó Lê”. Nghiêm và Hạ nhìn nhau như rõ ngọn nguồn. Ngay từ đầu đây đã là âm mưu, là kế hoạch được suy đoán trước. Hai người đàn ông kia rõ ràng có liên quan đến nhau, nhưng xem ra dù có làm việc chung thì bộ phó Lê này vẫn yếu thế hơn giám đốc Lý Hựu kia

  • Các cậu là người của tôi đấy? – bất ngờ khi bị Văn Thuận và Phí Xuân giữ lại, bộ phó Lê hoảng loạn

Bật cười Lý Hựu tặc lưỡi.

  • Vậy sao, bọn họ rất biết phân biệt nặng nhẹ đó chứ, cũng biết rõ ai mới là chủ thật sự - nháy mắt với hai người đang giữ bộ phó Lê, ánh mắt Lý Hựu cũng đanh lại
  • A – tiếng thét chói tai phát ra rồi chỉ nghe được sự thuề thào không rõ, khuôn miệng nhếch nhác màu đỏ của máu, cả cơ thể người đàn ông đổ sập xuống đất không phòng bị

Tròn mắt mà nhìn cảnh tượng phía trước, tay Hạ run kịch liệt trong tay Nghiêm. Da gà khắp người nổi lên từng trận, giết người không chớp mắt. Cả hai đã được chứng kiến ngoài đời thật. Thì ra ẩn sâu sự đạo mạo đường hoàng của những chàng trai trẻ làm công viên chức chính là thuộc hạ được đào tạo của một người – giám đốc Lý Hựu.

  • Hoảng sợ chưa, để xem hai cô gái trẻ vẫn có thể bình tĩnh đứng nhìn từng người từng người mắt trợn ngược, hét lên rồi bất động, có thể gọi là chết. Rất hay – vỗ tay tán dương Lý Hựu chẳng qua muốn hành hạ tinh thần của hai cô gái trẻ này một chút, rồi nhìn đồng hồ ông ta cũng không muốn nán lại
  • Chuyện gì? – nghe tiếng động bên ngoài Lý Hựu nhíu mày hét lên, rồi trong lòng như mở cờ, kịch vui chỉ mới bắt đầu

Từ Đạt vội vã chạy xuống cầu thang xem xét, bên ngoài bố trí rất nhiều người không thể nào có sai sót được.

  • Cô – đó là tiếng la của Văn Thuận, không cảnh giác với Hạ cùng Nghiêm, anh ta chỉ cười cợt. Có tiếng động thì cũng tò mò muốn ra xem không canh chừng, bất ngờ bị Nghiêm khóa trái tay, đùi truyền đến cảm giác đau đớn

Cạnh bên Phí Xuân cũng ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Nghiêm đâm chuẩn xác vào đùi của Văn Thuận, lại rất nhanh lao đến đạp vào bụng mình.

  • Đồ ngu, cuộc nói chuyện nãy giờ là để chơi hay sao – tức giận nhìn 2 thuộc hạ của mình bị một cô gái trẻ dáng người cao gầy không có chút nguy hiểm nào áp chế, Lý Hựu không chú ý lời nói mà quát. Phân tích nãy giờ thì biết chắc An Nghiêm vào dự án là có mục đích, lại cải trang đến mức khó phát hiện như vậy. Nếu không có chút bản lĩnh thì làm được sao. Đúng là bọn đàn ông xem thường phụ nữ đến ngu xuẩn, xem xem một đứa con gái cũng không đối phó nổi

Thật không thể tin 3 người đàn ông kia đều do họ giết, vậy mà giờ lại bị một cô gái đánh đến mức khó coi.

  • Khốn kiếp, con nhãi, a – Phí Xuân tức giận giống như bị sĩ nhục, ôm bụng mà vung tay loạn xạ lao đến Nghiêm. Không ngờ sự hoảng loạn của anh ta liền bị Nghiêm khắc chế

Con người mất bình tĩnh chính là lúc hành động vụng về nhất, không quá khó để Nghiêm khóa tay cùng liên tiếp đạp liên tục vào mạn sườn và phần bụng của anh ta. Cho dù là ai thì bụng vẫn là phần cơ thể mẫn cảm và dễ tổn hại nhất.

  • Xuống đây – chạy lên sân thượng ông Lý Hựu tìm viện binh

Nắm tay Hạ kéo đi, Nghiêm phải lập tức lao ra ngoài.

  • Đứng lại

“đoàng đoàng” 

Hai tiếng súng cùng phát ra và còn cả câu cảnh cáo, không nghĩ được nhiều Nghiêm liền ôm Hạ ép sát vào khúc quanh tam giác ngay cạnh cửa của phòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: