Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42

467 0 0 0

CHƯƠNG 42

Thiệt thòi là gì, cần chi quan tâm. 3 năm qua xa mặt nhưng không cách lòng, Hạ rời đi cũng đã làm Nghiêm hụt hẩng, chỉ là tình cảm cả hai trãi qua năm tháng không có sâu đậm chính là dối lòng, cho nên mới có thể cố gắng nuốt từng giờ thời gian để thời gian tiêu hóa thật nhanh. Ví von cho vui thật chất chỉ để che lấp nỗi nhớ. Hạ cũng để Nghiêm chờ thì giờ cô có chờ Nghiêm cũng là gì đâu. Cô vẫn không hối hận quyết định rời đi của mình, có thể cùng người mình thương kề cận, cùng nhau đi qua hết thảy thăng trâm, cùng nhau đương đầu khó khăn thử thách. Cảm giác ấy mang đến hạnh phúc chân thật biết nhường nào.

  • Hai người trở lại, nào uống với tôi 1 ly – 2 cô gái một cao gầy vững chãi, một mảnh khảnh lạnh lùng này làm tâm Võ Hiên lại quấn quýt nhiều suy nghĩ. Nụ cười của anh ta mang theo nhiều suy tính mà nâng ly với An Nghiêm. Vẫn là nên để An Nghiêm làm thuộc hạ cùng mình chuyến này
  • Mời Hiên tổng – lấy lại tinh thần sau khi tiếp xúc thân , lấy lại cảm giác mặn nồng nhiều năm không có lúc nãy với Hạ. Bây giờ Nghiêm rất tỉnh táo, cái mùi hương quỷ quái đó cũng không còn điều khiển tâm trí Nghiêm được nữa, nụ hôn khi nãy vẫn còn hơi ấm trên môi, vương vấn sự ngọt ngào sâu tận tâm can. Tự dưng Nghiêm vui vẻ đến lạ thường

Chỉ im lặng không nói ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhưng Hạ biết sự ấm áp từ Nghiêm luôn bao phủ lấy mình. Dù Nghiêm để cô ngồi cạnh Võ Hiên nhưng chủ yếu Nghiêm không muốn những người bên ngoài tác động đến cô.

Thói quen của Hạ, Nghiêm biết rõ chị ấy sẽ không ngồi quá gần kề thân cận với người khác, cho dù là bạn bè. Trừ khi đó là Nghiêm, chẳng qua Nghiêm cũng có chút tin tưởng Võ Hiên sẽ không làm chuyện mất mặt như là đụng chạm tay chân.

  • Hiên tổng, lâu quá không thấy anh nha – tiếng nói mang đầy sự quyến rũ, giọng nói lại uốn éo giống như thân hình. Cô gái bị Nghiêm cản bên ngoài không thể vào trong. Mà góc ngồi này chỉ có thể đi qua Nghiêm, mà Nghiêm thì không có giấu hiệu nhường lối, bất mãn thể hiện rõ trong lòng vẫn là đè nén xuống
  • Chào trưởng phòng Hương, hôm nay em cũng nhín chút thời gian đến đây sao – khách sáo chạm ly, Võ Hiên cũng không có ý định để Nghiêm cho cô ta vào cạnh mình. Hiện tại có Duy Hạ, không thể gây ấn tượng xấu

Nhìn hai người anh một câu em một câu, khách sáo đến mang theo giả tạo Nghiêm nhàn nhạt uống rượu, không mấy bận tâm. Cô gái này muốn xà vào lòng Võ Hiên lắm rồi, đáng tiếc Duy Hạ nhà Nghiêm quá có sức hút, mặc dù không cần phơi bày. Cho nên Võ Hiên là đang diễn để lấy điểm chống miễn dịch với phụ nữ đẹp cho chị ấy xem.

  • Mà Hiên tổng, hai cô gái này rất có hào quang nha, anh thực khéo chọn – đôi ba câu qua lại mà Võ Hiền vẫn để mình đứng ngoài, cô gái không cam tâm. Biết nguyên nhân là từ cả hai cô gái cạnh bên, cô ta tiếp tục bộc phát cái thói đùa cợt không thiện ý của mình
  • Cảm ơn em đã khen, tôi đang chinh phục cho nên chừa cho tôi chút thể diện, có được không? – không tức giận, cũng không che giấu mục đích Võ Hiên ngược lại còn hứng thú, thậm chí có ý tứ thả câu dài

Nhếch môi, Nghiêm im lặng, ai là người để cho Võ Hiên chọn. Anh ta chưa đủ khả năng đó.

Hơi vô ý giật góc áo của Nghiêm, Hạ biết Nghiêm đang tức giận trước câu nói vừa rồi. Tên ngốc nhà cô rất phản cảm kiểu nói chuyện thả câu bắt cá này. Hơn nữa cô gái quyến rũ khiêu gợi kia không ngừng kích thích Võ Hiên mà còn có ý tứ khiêu khích cô.

  • Ui – cô gái vẫn buông lời bỡn cợt chưa kịp tâm đắc với hành động của mình đã bất ngờ bị truyền đến cảm giác đau đớn

Nhíu mày, theo phản ứng nhanh nhạy Nghiêm giang tay chắn ly rượu tưởng vô tình nhưng thật ra là cố ý đổ lên người Hạ. Cô gái này đúng là không an phận mà.

  • An Nghiêm, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ - nghe cô gái thét lên vì đau, hơn ai hết Võ Hiên biết lực tay của An Nghiêm. Đàm Phi tên nhóc trai tráng đó còn không chịu được. Anh ta chỉ còn cách giảng hòa, dù cô gái này sai trước nhưng mà cũng là đối tác làm ăn, hơn nữa là người phụ nữ sẳn sàng phục vụ anh ta. Lợi lộc không ít anh ta không thể hành sự tuyệt tình mà mất đi

Lời Võ Hiên vừa nói cũng không làm Nghiêm mảy may suy nghĩ, phụ nữ với nhau mà cư xử như vậy, đối tượng lại là Duy Hạ. Nghiêm không thể nhẹ tay.

  • Cô được lắm, Hiên tổng trông chừng người phụ nữ của anh, anh, cô – vừa được Nghiêm nới lỏng tay cô gái lại bắt đầu công kích, nhưng chưa được một phút lại cảm nhận đau đớn từ lực tay mà An Nghiêm mang lại truyền xuống cổ tay. Cô ta đau nhăn mặt, sao lại có sức lực lớn như vậy, cô ta lỡ lời ở đâu sao

Vốn dĩ có chút nới tay vì dù sao Võ Hiên cũng là chủ nhân hiện tại của mình, nhưng mà nghĩ đến cô ta có ý không tốt với Hạ, Nghiêm chưa buông hẳn. Vậy mà cô ta còn dám thốt ra câu làm Nghiêm vô cùng khó chịu và tức giận.

  • An Nghiêm cô là sao đây? – trợn tròn mắt khi Nghiêm càng dùng sức với cô gái kia, Võ Hiên tức giận quát

Mặt không biểu cảm, ánh mắt càng sắc hơn, cả người Nghiêm không nhúc nhích.

  • Tôi không phải người phụ nữ của anh ta, cô nghe rõ không? – nghiến răng mà nói từng từ. Coi như cô gái này còn may, chưa đến nỗi đi bệnh viện chấn thương tay, nếu không phải Hạ cạnh bên nắm nhẹ góc áo khoác của mình mà giật, thì sự tình này vẫn còn tiếp diễn, tệ nhất cũng phải đến khi cô ta khóc lóc xin tha

Nghiêm chính là có phần sát khí như vậy, chính là có phần vô tình như vậy. Đối với Hạ, Nghiêm rất nhạy cảm, không cho phép có bất kì sự tổn hại nào cho dù là lời nói.

Chỉ khi không có ở cạnh bên thì xem như Nghiêm không biết, còn nếu cạnh nhau thì Hạ chính là điều cấm kị không được chạm đến của bất kì người nào. Nói đúng ra không ai được gây hại đến cô. Từ bé đến giờ Nghiêm là dùng thái độ không khoan nhượng với người khác để bảo vệ cô. Mặc kệ người ta đánh giá Nghiêm là người thế nào, Nghiêm cũng không quan tâm. Hạ cũng biết Nghiêm tức giận như vậy không chỉ là do câu nói, đặc biệt là ý tứ của nó.

Đối với Nghiêm, Hạ là duy nhất, Nghiêm không phải của ai ngoài chị ấy.

Con người hiền lành khi bị chạm đến điều cấm kị cũng sẽ xung động như thế.

  • Tôi sẽ không bỏ qua – thoát khỏi tay Nghiêm, cô gái vội vã cùng bạn mình bỏ đi. Bạn của cô ta đến cũng chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn

Bởi gương mặt của Nghiêm quá thâm trầm, không đoán được ý tứ nhìn rất đáng sợ.

Tức giận Võ Hiên nắm cổ tay Hạ bỏ đi trước.

  • Tôi tự đi được – bị Võ Hiên nắm cổ tay siết chặt, Hạ chưa kịp phản ứng nhưng cô rất khó chịu. Lấy lại tư thế sẳn sàng chống trả cô giật mạnh tay. Cô lo lắng không biết Võ Hiên sẽ gây bất lợi thế nào cho Nghiêm

Nhíu mày Võ Hiên gầm gừ vài từ trong miệng, hai cô gái này là sao đây chứ. Cũng mặc kệ, anh ta bỏ ra ngoài.

Quản lý đi ngang nhìn biểu tình cậu chủ của mình quá mức tức giận, còn có cảm giác sắp bùng nổ anh ta cũng không dám gọi. Gì thì gì anh ta làm công, hơn nữa Võ Hiên có quyền có thế rất nguy hiểm.

  • Cô làm vậy là sao, là không nễ mặc tôi? – vừa ra đến cửa, tránh thoát sự ồn ào bên trong Võ Hiên không thể kiềm chế được nữa mà chấp vấn

Im lặng, lưng thẳng tắp, chân đứng vững, tay dài buông thả dọc theo cơ thể. Ánh nhìn của Nghiêm chuyên chú xuống lòng đường.

Sự im lặng thờ ơ này có nét nào đó rất giống cô gái mà mình đang theo đuổi – Duy Hạ. Ngày ấy anh ta cũng đã nói với bạn bè bên nước M của mình Hạ là người yêu. Không chút kiêng kị Hạ đã nói “anh ta không phải người yêu của tôi”. Lúc đó anh ta có bao nhiều xấu hổ bị cười chê, Hạ không cho anh ta một chút mặt mũi. Khi chấp vấn cô ấy giống với lúc vừa hỏi An Nghiêm, thái độ của cô lúc ấy và thái độ của An Nghiêm hiện tại không sai biệt. Cười chính mình Võ Hiên đúng là thấy mình bị hỏng đầu óc rồi, biết bao cô gái tình nguyện dâng đến, điển hình là cô gái khi nãy. Vậy mà anh ta tỏ ra không quan tâm làm gì kia chứ.

Bất quá anh ta vẫn chưa buông được Hạ.

  • Cô muốn chết phải không?

Tâm có chút động, lòng Hạ dấy lên sự lo lắng. Khắc chế chính mình không nắm tay Nghiêm chạy đi, Hạ không ngờ Võ Hiên lại có thể như vậy. Tiếp xúc cũng được đoạn thời gian, cô không phải không biết Võ Hiên còn có mặt nhẫn tâm, suy nghĩ của anh ta rất cực đoan nếu như muốn đạt mục đích. Thật không ngờ có thể nói câu này trước mặt một cô gái, điều cô lo chính là anh ta nói được nhất định sẽ làm được.

  • Hiên tổng, hăm dọa phụ nữ là việc làm hay nhất của anh sao? – không hoảng sợ nhưng Nghiêm cũng cần trấn an Hạ. Khuôn mặt chị ấy không biểu cảm run sợ sau câu nói dọa người kia, nhưng ánh mắt có chút không đành lòng nhìn Nghiêm. Nghiêm không nhìn thẳng nhưng cảm vẫn nhận được rất rõ, không thể để chị ấy lo lắng hơn

Ánh nhìn của Nghiêm về phía Hạ, là sự cảnh tỉnh đối với Võ Hiên. Dùng đe dọa với An Nghiêm không phải cách, nhưng Duy Hạ thì khác, anh ta không thể gây ấn tượng xấu.

  • Tôi không phải người phụ nữ của anh, anh hãy nhớ. Tôi đang làm việc cho anh thì tức là cá nằm trên thớt của anh, anh muốn làm gì chẳng được, không cần thông báo cho tôi biết
  • Cô – nghiến chặt răng quả thật Võ Hiên rất nễ cái bản lĩnh hiếm có từ Nghiêm. Cô gái này chắc rằng phải lăn lộn rất nhiều mới tạo nên được khí thế như vậy. Thế nhưng là phụ nữ kiên định quá cường thế khiến anh ta có chút sa sút. Chỉ một Duy Hạ anh ta đã không thể khuất phục, nói chi đến một An Nghiêm nữa. Cái áp đảo của Hạ không phải hành động mạnh mẽ mà chính là sắc mặt của cô, chưa từng vì anh ta mỉm cười hay thậm chí có biểu hiện khác. Lời nói của cô chưa từng có chút độ ấm, chỉ là sự thờ ơ xả giao. Hai cô gái này là khắc tinh của anh ta chăng
  • Đã trễ Hiên tổng tôi xin phép – không khí quá căng thẳng, chỉ có cách này mới dời sự chú ý của Võ Hiên ra khỏi Nghiêm. Đôi mắt vô tình chạm nhau rất nhanh rời đi, nhưng rõ ràng trong đó có ý cười. Tên ngốc nhà cô quả thật tinh quái, đến lúc này còn chọc cho Võ Hiên nghiến răng nghiến lợi

Chẳng qua Nghiêm tạo sự an tâm cho người yêu có hơi khác người một chút thôi.

  • Anh đưa em về - áp chết lại sự bực tức của mình, Võ Hiên vội nói trước khi Hạ giơ tay bắt taxi

Không phản đối Hạ muốn cuộc đối thoại căng thẳng này kết thúc. Còn rất nhiều việc chờ không chỉ cô mà cả Nghiêm còn phải làm. Hơn nữa hiện tại cô không biết mục đích của Nghiêm cho nên phải đảm bảo an toàn cho Nghiêm trước, không thể vì cô mà Võ Hiên nghi kị Nghiêm hơn.

  • Ngày mai đến công ty tìm tôi – bỏ lại một câu ra lệnh Võ Hiên vào ghế lái rồi lái xe đi. Dù có bực tức nhưng nghiệm lại, đối với An Nghiêm mà nói câu từ của cô gái khi nãy quả thật làm Nghiêm thật sự không vui. Anh ta cũng lờ mờ đoán được chút ít nguyên nhân, ánh mắt có chút lơ đểnh nhìn sang Hạ. Thâm tâm lại có chút lo lắng, nếu tình địch cạnh tranh là An Nghiêm anh ta có chút mất tự tin. Thế nhưng việc chính trước mắt cần Nghiêm. Làm việc trong bar tin rằng một người thông minh và tinh ý sẽ biết được có điều gì tưởng chừng khác nhưng không thật sự khác. Mà thông qua biểu hiện cùng sự báo cáo của quản lý, bước đầu thử nghiệm mức tin cậy dành cho cô gái có vẻ vô hại lại có chút bản lĩnh như Nghiêm cũng có kết quả như mong đợi

Biết có một ánh mắt nhìn mình thật chăm chú, mang theo sức nóng như thêu đốt chính mình. Hạ cũng không chú ý nhiều mà nhắm mắt lại. Cô rõ ràng không phải một cô gái nhiệt tình, thích lấy lòng vậy mà Võ Hiên vẫn bám không buông. Sự hoạt bát cởi mở của một cô bé dần thay bằng sự điềm nhiên trước mọi việc. Cô vẫn sẽ dễ chịu với những người thân quen, nhiệt tình với người nhà nhưng chỉ duy nhất bộc phát hỉ nộ ái ố vô thường với An Nghiêm. Nếu là người khác cô không quen, lại giống như rất miễn cưỡng, rất gò bó, cảm giác hoàn toàn không đúng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: