CHƯƠNG 42
Thiệt thòi là gì, cần chi quan tâm. 3 năm qua xa mặt nhưng không cách lòng, Hạ rời đi cũng đã làm Nghiêm hụt hẩng, chỉ là tình cảm cả hai trãi qua năm tháng không có sâu đậm chính là dối lòng, cho nên mới có thể cố gắng nuốt từng giờ thời gian để thời gian tiêu hóa thật nhanh. Ví von cho vui thật chất chỉ để che lấp nỗi nhớ. Hạ cũng để Nghiêm chờ thì giờ cô có chờ Nghiêm cũng là gì đâu. Cô vẫn không hối hận quyết định rời đi của mình, có thể cùng người mình thương kề cận, cùng nhau đi qua hết thảy thăng trâm, cùng nhau đương đầu khó khăn thử thách. Cảm giác ấy mang đến hạnh phúc chân thật biết nhường nào.
Chỉ im lặng không nói ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhưng Hạ biết sự ấm áp từ Nghiêm luôn bao phủ lấy mình. Dù Nghiêm để cô ngồi cạnh Võ Hiên nhưng chủ yếu Nghiêm không muốn những người bên ngoài tác động đến cô.
Thói quen của Hạ, Nghiêm biết rõ chị ấy sẽ không ngồi quá gần kề thân cận với người khác, cho dù là bạn bè. Trừ khi đó là Nghiêm, chẳng qua Nghiêm cũng có chút tin tưởng Võ Hiên sẽ không làm chuyện mất mặt như là đụng chạm tay chân.
Nhìn hai người anh một câu em một câu, khách sáo đến mang theo giả tạo Nghiêm nhàn nhạt uống rượu, không mấy bận tâm. Cô gái này muốn xà vào lòng Võ Hiên lắm rồi, đáng tiếc Duy Hạ nhà Nghiêm quá có sức hút, mặc dù không cần phơi bày. Cho nên Võ Hiên là đang diễn để lấy điểm chống miễn dịch với phụ nữ đẹp cho chị ấy xem.
Nhếch môi, Nghiêm im lặng, ai là người để cho Võ Hiên chọn. Anh ta chưa đủ khả năng đó.
Hơi vô ý giật góc áo của Nghiêm, Hạ biết Nghiêm đang tức giận trước câu nói vừa rồi. Tên ngốc nhà cô rất phản cảm kiểu nói chuyện thả câu bắt cá này. Hơn nữa cô gái quyến rũ khiêu gợi kia không ngừng kích thích Võ Hiên mà còn có ý tứ khiêu khích cô.
Nhíu mày, theo phản ứng nhanh nhạy Nghiêm giang tay chắn ly rượu tưởng vô tình nhưng thật ra là cố ý đổ lên người Hạ. Cô gái này đúng là không an phận mà.
Lời Võ Hiên vừa nói cũng không làm Nghiêm mảy may suy nghĩ, phụ nữ với nhau mà cư xử như vậy, đối tượng lại là Duy Hạ. Nghiêm không thể nhẹ tay.
Vốn dĩ có chút nới tay vì dù sao Võ Hiên cũng là chủ nhân hiện tại của mình, nhưng mà nghĩ đến cô ta có ý không tốt với Hạ, Nghiêm chưa buông hẳn. Vậy mà cô ta còn dám thốt ra câu làm Nghiêm vô cùng khó chịu và tức giận.
Mặt không biểu cảm, ánh mắt càng sắc hơn, cả người Nghiêm không nhúc nhích.
Nghiêm chính là có phần sát khí như vậy, chính là có phần vô tình như vậy. Đối với Hạ, Nghiêm rất nhạy cảm, không cho phép có bất kì sự tổn hại nào cho dù là lời nói.
Chỉ khi không có ở cạnh bên thì xem như Nghiêm không biết, còn nếu cạnh nhau thì Hạ chính là điều cấm kị không được chạm đến của bất kì người nào. Nói đúng ra không ai được gây hại đến cô. Từ bé đến giờ Nghiêm là dùng thái độ không khoan nhượng với người khác để bảo vệ cô. Mặc kệ người ta đánh giá Nghiêm là người thế nào, Nghiêm cũng không quan tâm. Hạ cũng biết Nghiêm tức giận như vậy không chỉ là do câu nói, đặc biệt là ý tứ của nó.
Đối với Nghiêm, Hạ là duy nhất, Nghiêm không phải của ai ngoài chị ấy.
Con người hiền lành khi bị chạm đến điều cấm kị cũng sẽ xung động như thế.
Bởi gương mặt của Nghiêm quá thâm trầm, không đoán được ý tứ nhìn rất đáng sợ.
Tức giận Võ Hiên nắm cổ tay Hạ bỏ đi trước.
Nhíu mày Võ Hiên gầm gừ vài từ trong miệng, hai cô gái này là sao đây chứ. Cũng mặc kệ, anh ta bỏ ra ngoài.
Quản lý đi ngang nhìn biểu tình cậu chủ của mình quá mức tức giận, còn có cảm giác sắp bùng nổ anh ta cũng không dám gọi. Gì thì gì anh ta làm công, hơn nữa Võ Hiên có quyền có thế rất nguy hiểm.
Im lặng, lưng thẳng tắp, chân đứng vững, tay dài buông thả dọc theo cơ thể. Ánh nhìn của Nghiêm chuyên chú xuống lòng đường.
Sự im lặng thờ ơ này có nét nào đó rất giống cô gái mà mình đang theo đuổi – Duy Hạ. Ngày ấy anh ta cũng đã nói với bạn bè bên nước M của mình Hạ là người yêu. Không chút kiêng kị Hạ đã nói “anh ta không phải người yêu của tôi”. Lúc đó anh ta có bao nhiều xấu hổ bị cười chê, Hạ không cho anh ta một chút mặt mũi. Khi chấp vấn cô ấy giống với lúc vừa hỏi An Nghiêm, thái độ của cô lúc ấy và thái độ của An Nghiêm hiện tại không sai biệt. Cười chính mình Võ Hiên đúng là thấy mình bị hỏng đầu óc rồi, biết bao cô gái tình nguyện dâng đến, điển hình là cô gái khi nãy. Vậy mà anh ta tỏ ra không quan tâm làm gì kia chứ.
Bất quá anh ta vẫn chưa buông được Hạ.
Tâm có chút động, lòng Hạ dấy lên sự lo lắng. Khắc chế chính mình không nắm tay Nghiêm chạy đi, Hạ không ngờ Võ Hiên lại có thể như vậy. Tiếp xúc cũng được đoạn thời gian, cô không phải không biết Võ Hiên còn có mặt nhẫn tâm, suy nghĩ của anh ta rất cực đoan nếu như muốn đạt mục đích. Thật không ngờ có thể nói câu này trước mặt một cô gái, điều cô lo chính là anh ta nói được nhất định sẽ làm được.
Ánh nhìn của Nghiêm về phía Hạ, là sự cảnh tỉnh đối với Võ Hiên. Dùng đe dọa với An Nghiêm không phải cách, nhưng Duy Hạ thì khác, anh ta không thể gây ấn tượng xấu.
Chẳng qua Nghiêm tạo sự an tâm cho người yêu có hơi khác người một chút thôi.
Không phản đối Hạ muốn cuộc đối thoại căng thẳng này kết thúc. Còn rất nhiều việc chờ không chỉ cô mà cả Nghiêm còn phải làm. Hơn nữa hiện tại cô không biết mục đích của Nghiêm cho nên phải đảm bảo an toàn cho Nghiêm trước, không thể vì cô mà Võ Hiên nghi kị Nghiêm hơn.
Biết có một ánh mắt nhìn mình thật chăm chú, mang theo sức nóng như thêu đốt chính mình. Hạ cũng không chú ý nhiều mà nhắm mắt lại. Cô rõ ràng không phải một cô gái nhiệt tình, thích lấy lòng vậy mà Võ Hiên vẫn bám không buông. Sự hoạt bát cởi mở của một cô bé dần thay bằng sự điềm nhiên trước mọi việc. Cô vẫn sẽ dễ chịu với những người thân quen, nhiệt tình với người nhà nhưng chỉ duy nhất bộc phát hỉ nộ ái ố vô thường với An Nghiêm. Nếu là người khác cô không quen, lại giống như rất miễn cưỡng, rất gò bó, cảm giác hoàn toàn không đúng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)