Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 93

427 0 0 0

CHƯƠNG 93

Ẩn sâu vào rừng, Hướng Dương và Trần Luân cùng 1 số thuộc hạ vẫn đang tìm cách trốn chạy. Không thể đi bằng phương tiện, chỉ có thể vượt biên. Không thể đi ngang nhiên mà chỉ có thể tìm con đường mòn nhỏ.

  • Cô ba, trốn không phải cách – 1 thuộc hạ sợ hãi cố gắng khuyên nhủ. Cô ba bây giờ có thể cầm súng bắn người, có thể không chuyên nghiệp nhưng thừa sức giết một mạng người. Hơn nữa, cạnh bên còn là 1 Trần Luân trung thành liều mạng như vậy
  • Im, không chạy thì tự mà tìm đường chết, cảnh sát cũng sẽ bắt mày như cách bắt ba và anh tao, thậm chí là bắn mày – hét lớn, Hướng Dương lăm lăm súng vào tên thuộc hạ đang muốn bỏ chạy
  • Cô ba, tha cho tôi – run sợ tên thuộc hạ không có súng trong tay lùi từng bước. Ánh mắt của cô gái này vô cùng nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm

“gâu, gâu”

  • Là tiếng chó săn, nhanh, hướng này – không để Hướng Dương chần chừ, Trần Luân kéo tay cô ta chạy đi, bọn chó nghiệp vụ này rất lợi hại cuối cùng cũng đón đúng hướng mà giúp cảnh sát

Không đôi co nữa và bị Trần Luân kéo đi, Hướng Dương cũng mặc kệ tên nhát gan đó, việc trước mắt là tháo chạy.

Theo hướng sủa của chó nghiệp vụ, đội của Diễm đã nhanh chóng bắt kịp đoàn người của Hướng Dương.

  • Giơ tay lên, không được chống cự

Cả người run rẩy, tên thuộc hạ không kịp chạy theo lạnh cả người. Xung quanh đều là cảnh sát, còn có súng trong tay.

  • Đừng bắn, đừng bắn, tôi đầu hàng, đầu hàng, họ đi rồi về phía trước
  • Đưa anh ta đi, tiếp tục đuổi theo – để 2 người ở lại đưa tên thuộc hạ này đi, Diễm tiếp tục cùng đồng đội đuổi theo

Sự run sợ này cho thấy họ cũng đã bị kiềm hãm ở đây quá lâu, cũng đã mệt mỏi.

Phía trước, Hướng Dương cùng Trần Luân và vài người vẫn cố gắng chạy, những ai không kịp cũng bị bỏ lại phía sau. Rừng thiên nước độc này cũng chỉ có con đường chết.

“đoàng, đoàng”

  • Đừng manh động, các người đã bị bao vây, đầu hàng chúng tôi sẽ không nổ súng – giơ tay ra hiệu cho đồng đội khoan nổ súng Diễm vẫn đang ẩn sát ở những tán lá và gốc cây. 2 phát súng vừa rồi là vì quá run sợ mà bắn đi, phía trước có 2 người đang mệt mỏi nằm dưới bụi cây, họ đã nổ súng tự vệ
  • Chị, họ có súng
  • Khoan đã, thỏa hiệp trước – Diễm biết so lực lượng thì chắc chắn nổ sung sẽ có tử vong, dù người bên cô an toàn nhưng những người kia chết đi cũng không vui vẻ gì, cũng là mạng người

Nghe 2 tiếng súng đằng sau vọng lại, Hướng Dương càng thêm căm phẫn, lũ cảnh sát này cư nhiên bắn người. Có lẽ cô ta quên thuộc hạ của mình vẫn có súng.

  • Cô ba phía trước là vách núi – nhìn về phía sau không thể quay lại, trái phải đều không biết hướng nào có thể đi, chỉ còn phía trước là vách núi thẳng đứng, nơi đó là lao thẳng xuống vực, chính là bỏ mạng
  • Trực thăng – một thuộc hạ la lên khi phát hiện trực thăng, tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi. Bỏ chạy cũng không được, ở đây cũng có cảnh sát, trên trời cũng có cảnh sát. Nhưng mà giữa cô ba này và cảnh sát anh ta lúc này nên chọn về đâu
  • Mọi người phía dưới nghe rõ, buông bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được sự khoan hồng của nhà nước. Ngoan cố chống đối sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, đề nghị buông bỏ vũ khí – đó là giọng của Nghiêm. Sau khi chia lực lượng truy kích, để kế hoạch có xác suất thành công hơn Nghiêm xin yêu cầu chi viện trực thăng chuyên dụng. Trực thăng đến Nghiêm theo dây treo mà lên để cùng quan sát xung quanh. Địa hình ở đây rất hiểm trợ, tuy núi không cao nhưng gần sông có một vách núi nhỏ, chạy lên trên đây chỉ có con đường chết, nước chảy rất siết
  • Khốn kiếp – giận dữ Hướng Dương vươn súng bắn lên hướng trưc thăng đang bay
  • Cô ba, đừng làm vậy – giữ tay Hướng Dương lại Trần Luân hốt hoảng, cô ta điên rồi, bắn như vậy chẳng khác nào cho cảnh sát biết mình đang ở đây
  • Buông ra, tôi sẽ giết chết bọn người này – “đoàng đoàng đoàng”, không nghe can gián từ Trần Luân, Hướng Dướng bắn loạn xạ vào xung quanh

Cũng buông tay, Trần Luân vội vàng nằm sắp người xuống. Cô gái này thật sự điên.

Tiếng súng phát ra là phía trước, sau khi thành công thỏa hiệp và bắt giữ không gây thương vong cho ai Diễm cùng 2 người còn lại trong đội tiếp tục tiến về trước.

  • Cô ta ở phía trước
  • Phải, đội trưởng đã nhìn thấy qua ống nhòm
  • Cẩn thận, phía trước là vách núi

Gật đầu hiểu ý nhau, cả 3 đội còn lại cũng đã tiến vào cùng. Toàn khu vực bao vây  bọn người này đều là cảnh sát, không có cách cho họ trốn thoát.

  • Võ Hồng, cô không thoát được – phía trên Nghiêm không ngừng dùng loa phát tín hiệu, Nghiêm đang đứng trước cửa máy bay ra hiệu cho trực thay bay thấp xuống

Có gì đó tràn về trong kí ức của mình, Võ Hồng là tên của cô ta, là tên trước lúc 10 tuổi. Năm đó, nhà cháy cô ta được đưa đi và được gọi là Hướng Dương.

  • Mẹ - “Hướng Dương ngoan, từ nay đây là tên của con, con biết không hoa hướng dương đã giúp mẹ có cách chữa bệnh cho con”

Tất cả đã áp sát, những thuộc hạ đi theo cũng nhìn thấy cảnh sát, bọn họ càng không dám càng quấy, lập tức buông bỏ vũ khí.

Chỉ có mình Hướng Dương đang mơ màng mà gọi mẹ.

  • Bình tĩnh, cô ta đang hồi tưởng – nhắc nhở các đồng đội đừng vội nổ súng, Diễm nhẹ nhàng tiến lên trước. Hơn ai hết Diễm không muốn tổn hại cô gái có chút điên cuồng này, dù sao thì cô ấy cũng là chị của Võ Hà. Chuyên án kết thúc nỗi oan của ba cô cũng được giải, ông cũng là người có công trong công cuộc nghiên cứu “passion”. Suy cho cùng “passion” không phải hương dược chỉ có hại, nó vẫn có lợi khi thực hiện điều trị đúng cho những ai cần nó

Cả tinh thần suy sụp, Võ Hồng cũng biết mình là ai, không thể trốn tránh. Cái tên Hướng Dương chỉ là che lấp đi sự thật. Mẹ, ba, anh hai, Võ Hà tất cả đều không có bên cạnh cô ta. Cô ta đang làm gì, à là trả thù, cô ta cũng là bác sĩ là nhà nghiên cứu.

  • Đừng lùi nữa – phát hiện càng lúc Võ Hồng càng lùi ra sau, vách núi đã cận kề. Diễm vội vàng cảnh tĩnh cô ta

Bước chân cũng dừng lại, Võ Hồng có hơi ngoái nhìn về sau, rồi bật cười.

  • Mẹ, con đến đây
  • Đừng – rất nhiều cảnh sát hốt hoảng lao lên, cả Nghiêm cũng vội vã ra hiệu cho trực thăng di chuyển lại vị trí vách núi, Nghiêm đang trên thang treo có thể tiếp cận cô ta, nhưng mà

“đoàng đoàng”

2 phát đạn bắn ra nhắm thẳng hướng của Nghiêm, thật may Võ Hồng không phải người có khả năng bắn súng tầm cao, không nhắm hướng chính xác.

  • Đội trưởng, chị xa một chút – tình thế này xem ra Võ Hồng rất thù An Nghiêm

Hiểu điều Thu cảnh báo qua bộ đàm, Nghiêm ra hiệu trực thẳng bay vào vị trí Nghiêm có thể tiếp đất bằng thang leo.

“đoàng đoàng đoàng”

Lần này là 3 phát đạn khác hướng các cảnh sát đang lao tới, mọi người lập tức nằm xuống. Riêng Diễm vẫn tìm cách bò trườn về phía trước, vì cô biết Võ Hồng sẽ thật sự ngã xuống vực.

  • A – đúng như dự đoán, không biết mình nên làm sao Võ Hồng chỉ ra sức bắn, bắn loạn, chân càng lùi thì sẽ rất nhanh trượt chân và rơi xuống vực
  • Cô ba – bị cảnh sát giữ lấy Trần Luân không thể vùng vẫy. Dù có điên loạn thì dù sao Võ gia cũng có ơn với anh ta, cô ba là người anh ta vẫn cần bảo vệ, nhưng bây giờ chỉ có thể bất lực mà nhìn, mà thét gào, thật không cam tâm

Mọi người không thể kịp làm gì.

Nhưng, Diễm thì đã kịp.

  • Nắm chặt vào – nhăn mặt vì đau, dù vết thương đã khá hơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Chuyên án đang trong giai đoạn quan trọng Diễm xin Nghiêm trở lại đội, hơn nữa cô không an tâm, rất sợ Võ Hồng quá liều mà mất mạng
  • Bỏ ra, tôi không cần – vùng vẫy Võ Hồng không muốn nhận sự cứu giúp từ cô gái này, người đã kéo cả nhà cô ta xuống nước

Mặc kệ Võ Hồng đang cào cấu vào mình, Diễm vẫn ra sức nắm lấy tay cô ta.

  • Nào, tay đây – Thu, Hoành và Thịnh cũng lao lên cố gắng bắt lấy hai tay của Võ Hồng nhưng cô ta không hợp tác
  • Bỏ ra, tao sẽ không theo tụi bây, tao không khai, tụi bây phá hoại nhà của tao – la hét Võ Hồng ra sức vùng vẫy

Ở vách núi này không có độ bám, mọi người cũng suýt bị sự ngang bướng của cô gái bị chứng rối loạn cảm xúc này kéo xuống dưới.

  • Cô nghĩ có mình cô bị hủy hoại gia đình sao. Ba tôi cũng vậy, tôi chỉ còn ông ấy, cô biết không – hét lên Diễm càng dùng sức phối hợp với đồng đội kéo cô gái không biết thị phi này lên, có ra sao cũng phải cứu cô ta
  • Sao mà giống, các người không giống, là các người
  • Căm miệng, cô thì biết gì, tôi chỉ có ba thôi, cô còn cả gia đình. Cách gia đình cô làm không đúng, sao phải báo thù mà không tìm ra sự thật – rõ ràng cả Võ gia đều có thể sống tốt hơn, dựa theo công thức của bà Hà Nhiên có thể dùng tiền và quyền phối hợp y học trị bệnh cho cô ta. Vậy mà lại dùng cách phát tán ‘passion” với mưu đồ độc ác, còn tạo ra “new passion” giết người

Mọi người cảm thương nhìn Diễm, khi Diễm quay về họ cũng được đội trưởng nói rõ ngọn nguồn. Đồng nghiệp của họ rất mạnh mẽ và kiên cường.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: