CHƯƠNG 17
Bên ngoài máy cẩu đã đến và đang thu dọn một ít phế liệu ở cửa ra vào, các cảnh sát chuẩn bị dây thừng và đèn pin để chuẩn bị vào trong.
Chỗ ngồi bị rung động, ông Lý Hựu nhìn thời gian, quá trễ rồi. Nhưng hai tên kia chưa về ông ta không thể đi, ngoài đó nếu không có sự đảm bảo bước ra sẽ bị bắn.
Người đàn ông được gọi là anh hai không nói thêm gì, chỉ cầm ngòi nổ rồi ấn nút.
Lý Hựu còn định nói đã bị ông ta chặn lại.
Đã hiểu, Lý Hựu ôm thùng giấy rồi theo anh hai mình rời đi.
Trước khi rời đi, người anh hai còn làm một động tác chào tay về phía cảnh cửa, cứ như là một lời chào vĩnh biệt.
Phía dãy hành lang vẫn là 1 nam 1 nữ giao đấu với nhau. Nghiêm giơ tay quẹt máu trên môi mình.
Tên còn lại thở phì phò, Nghiêm là con gái nhưng sức thật sự khỏe, anh ta đoán cũng phải trải qua huấn luyện như anh ta.
Ngẩng đầu rồi có chút vỡ lẻ, lời nói này giống như một sự kỉ luật, chấp hành nhiệm vụ là dùng cho an ninh quốc phòng, hoặc có thể là một tổ chức ngầm nào đó. Hai tên này đều được huấn luyện, vụ án này quả thật nhuốm chàm rất nhiều. Giám đốc bệnh viện thành phố do bộ quản lí, phó bộ trưởng của bộ liên quan, các nhân viên cấp cao từ bộ cử xuống trực tiếp hành động. Hai người này xuất thân là từ đâu đây chứ.
Bị ngộp nước Lý Huy ho vài tiếng rồi cố gắng trèo lên bờ, đúng là ra ngoài được. Giỏi, Nghiêm rất giỏi, bước chân lảo đảo ông đi về hướng có những sĩ quan cảnh sát đang canh gác. Họ bảo vệ hiện trường, nhưng nếu giờ ông tới họ sẽ nổ súng mất, phải làm sao đây, micro lúc rơi xuống tầng ngầm đã bị va đập và hư mất, điện thoại trong đó không có sóng, xuống nước cũng hỏng, súng, phải rồi là súng. Chỉ có thể cầu vận may từ Thái Hoàng.
Đang chỉ huy phía bên này, ông Hoàng càng thêm sốt ruột, đã hơn 30 phút không biết dưới tầng ngầm kia cả hai người họ ra sao.
“đoàng, đoàng, đoàng”
Hoàn hảo còn đúng 3 viên, trời không tuyệt đường người cần sống.
Là tiếng súng chỉ thiên.
Khi nảy khi bắn xong súng ông Huy đã hụp sâu tránh bị nả súng từ đồng đội, trước đó đã bị ngộp nước, giờ lại ngộp hơn.
Nghe tiếng gọi ông Huy cũng dần tỉnh, nhìn phía trước có nhiều cảnh sát cùng xe cẩu đang bới phế liệu tìm đường vào, môi mấp máy mà run rẩy nói.
Mắt mở to, ông Hoàng đứng bật dậy.
Có chút khựng lại, cuộn tròn tay thành nấm đấm, ông Hoàng cứng rắn.
Những cảnh sát viên nhìn nhau có chút đau xót rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, lùi lại phạm vi có thể xem là an toàn nhất.
Ở đây, ông Hoàng cùng ông Huy im lặng, ánh mắt vô hồn thẩn thờ.
Hai bên giao đấu với nhau vẫn không nhân nhượng, từng đòn đánh từ tay và chân vô cùng mạnh mẽ, dứt khoác. Giây phút thế này cũng chẳng phân biệt được nam nữ, chỉ cần biết cần phải hạ gục đối phương.
Dừng tay, Nghiêm ôm cánh tay trái vì đau, rồi từ từ lùi lại dựa vào tường. “Trung sĩ” hai người này không là cảnh sát cũng là quân đội, họ vì mục đích gì mà giúp ông Lý Hựu, tại sao chứ. Hai người lính này chỉ đơn giản là phục tùng mệnh lệnh thôi sao.
Người đang giao đấu với Nghiêm cũng dừng lại, anh ta cúi người đỡ đồng đội của mình dựa vào tường, ánh mắt vẫn nhìn về phía Nghiêm. Cô gái kia rất kiên cường, không chịu khuất phục, anh ta cũng khó lòng mà thắng được.
Có chút suy nghĩ, người lính đưa tay kiểm tra mạch đập ở cổ của đồng đội, lời Nghiêm nói đã được phân tích, không quá khó để anh ta nhận định.
Có hơi cong khóe môi, Nghiêm đã chạm đúng vị trí nút ấn.
Có chút xao động, người lính lại mang chút lòng ngưỡng mộ cô gái trẻ này.
Chân hơi khựng lại, Nghiêm nén đau mà dùng sức từ tay để nhấn nút.
Nghe không rõ lắm vì giọng Nghiêm hình như lạc đi, và hình như là vì xúc động. Người lính trẻ có chút mông lung, trong đầu anh ta hiện lên thân ảnh một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng nhưng trong tâm chính là một người tốt, luôn vươn cao chính nghĩa “ba”.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)