CHƯƠNG 29
Rất bình tĩnh Nghiêm đạp một chiếc ghế dựa về phía một tên, tên còn lại chỉ cần vài thế võ đơn giản Nghiêm đã khóa được tay của anh ta, còn xoay lưng anh ta mà đạp thật mạnh vào khủy gối. Tên bị chiếc ghế chắn ngang sau khi lấy lại thăng bằng cũng lao lên, nhân lúc Nghiêm bận đối phó đồng bọn của mình, anh ta liền muốn kéo Hạ đi trước.
Lùi lại không hề la hét, Hạ vơ cái gối đánh tới tấp vào người đàn ông to cao đang có ý đồ với mình, muốn tách cô khỏi Nghiêm, không được. Cô không khoẻ bằng Nghiêm, cũng không có võ nhưng khi tức nước vỡ bờ tất cả mọi vật đều có thể làm vũ khí.
Xử lí xong một tên, thấy tên còn lại làm khó Hạ, cơn nóng giận trong lòng Nghiêm càng cao trào. Cầm bình bông trống rỗng vừa được dọn dẹp khi sáng Nghiêm không ngần ngại lao nhanh đến đập thẳng vào đầu cái tên đang bị Hạ đánh bằng gối. Anh ta nghĩ đang được người đẹp gãi ngứa sao, Nghiêm cho anh ta ngủ mơ một giấc.
Thái Hoàng lắc đầu, Lý Huy đúng là giận quá thành ra cũng không muốn kiên nễ luôn ba của mình. Ông Lý vốn dĩ không thể làm được gì hai đứa nhỏ, chẳng qua ông ấy muốn ra oai. Thôi thì mặc Lý Huy chơi với ông ấy, hai cha con nhà này muốn chơi bao nhiêu thì chơi. Nhưng hai đứa con gái của ông không thể bị tổn hại.
Là ông nội thật, chuyện gì đang xảy ra đây chứ. Không muốn tiến lại chỗ của ai hết, Nghiêm vẫn đứng một góc nơi cạnh tường mà siết chặt lấy tay Hạ. những con người quyền lực này đều tụ họp một chỗ, mỗi người mỗi mục đích. Nghiêm không thể rõ hết ý tứ của họ, nhưng mà có một chuyện Nghiêm rất rõ. Dù có ra sao cũng không để họ tách Nghiêm cùng Hạ ra.
Lần nữa cảm nhận sự bất an của Nghiêm, Hạ cũng lẳng lặng như vậy cạnh bên mà siết chặt tay người yêu. Cô cũng không muốn tiến đến nơi của bất kì ai hết, cô cũng không biết họ nghĩ gì, cô chỉ biết cô và Nghiêm phải cùng nhau, cùng nhau đối mặt và cùng nhau vượt qua.
Rất nghe lời, cả Nghiêm cùng Hạ nắm tay nhau tiến lại gần ông Thái, lễ phép gật đầu cùng gọi một tiếng.
Cười mãn nguyện khi nghe danh xưng này, ông Thái nhìn Ông Lý có chút châm chọc.
Trừng mắt nhìn ông Thái, Ông Lý tay ôm gậy thật chặt, mặt xoay đi không muốn nhìn thấy sự đắc ý của người đàn ông kia.
Cũng không quan tâm mấy đến thái độ của một người đầu hai thứ tóc giống mình, nhưng lại cư xử trẻ con hơn mình. Ông Thái quan tâm đến mục đích đến đây hơn.
Có gì đó vui mừng, lại có chút xúc động. Dù rằng không biết mục đích thật sự của ông nội, nhưng xem như cũng là tín hiệu tốt. Ông chấp nhận đến đây còn tập trung vào cả hai người, chứng tỏ ông có để tâm. Nhiều năm trước đây ông không hề quan tâm đến chuyện của Hạ cùng Nghiêm nhưng lại tỏ rõ không đồng ý. Những năm qua có lẽ cũng vì sự tiến bộ của cả hai mà ông đã có chút dịu lại, rõ ràng nhất là khi nói chuyện ông sẽ không cho Hạ gọi ông là ông Thái mà phải gọi là ông nội Thái, cho đến hôm nay. Nghiêm có thể hiểu ông nội đã ngầm chấp nhận.
Sự tồn tại và hành động của mình chẳng lẽ là dư thừa, là trò đùa. Không thể, Ông Lý nhíu mày càng chặt, nhất định không thỏa hiệp.
Nhướng mày rồi tự nhiên ông Thái thấy buồn cười.
Mặc kệ sự bực tức đó ông Thái nghĩ, Nghiêm là cháu của mình, cái mình muốn chẳng phải là sự vui vẻ hạnh phúc của con bé hay sao. Nhiều năm rồi, ông có vô tâm đến mấy cũng không thể phủ nhận toàn bộ nổ lực của hai đứa nhỏ. Hơn hết, chuyện xảy ra vừa qua ông cũng không rõ thực hư nhưng cháu của ông bất chấp tính mạng như vậy để bảo vệ cha con của Duy Hạ, chứng tỏ tình cảm này không lui được nữa. Ông phản ứng quá khích thật sự sẽ mất Nghiêm, hơn hết thái độ của Thái Hoàng đã hoàn toàn có thể vì con mình mà làm mọi thứ. Ông cần gia đình hơn hai chữ gia tộc, hai chữ này năm xưa đã khiến sai lầm của ông quá lớn. Nghiêm bây giờ cũng không phải đứa nhỏ vừa lớn lên, đã thật sự trưởng thành, dám nghĩ dám hành động, dám nói dám làm. Mà cô gái trẻ kia, từ bé đã luôn bên cạnh cháu của ông, đưa con bé từ lặng lẽ thành hoạt bát, giúp con bé từ rụt rè thành năng động. Không thể không thừa nhận hai đứa nhỏ ở cạnh nhau là tiến bộ, là có lợi không hại.
Thật sự không thể chấp nhận, ông nội mãi vẫn không thể từ tốn mà nhìn nhận, cứ phải hấp tấp mà đánh giá rồi phủ phàng mà nói ra. Lòng Hạ hiện tại chỉ có buồn chứ không có rối bời, bởi lẽ từ lâu cô đã xác định giữa mình và Nghiêm không thể dễ dàng buông tay vì những điều thế này được. Vốn dĩ chuyện duyên nợ này đã là cả đời.
Nếu không phải ông cũng không kiềm chế được trước mẹ của Lý Huy, có phải vẫn còn đường cứu vãn. Không thể trách lúc xiu lòng, nhưng nếu đã làm cả hai người phụ nữ đau khổ, tại sao ông không chọn cách để bù đắp hay là giải quyết cho thanh bình nhất, mà lại chọn thiên vị tất cả về cho Lý Hựu. Ông đến khi nào mới biết mình sai đây hả Ông Lý.
Ba mình đã lớn tuổi, bước đi cũng không vững vàng như ngày xưa nhưng mà vẫn chưa bao giờ chịu nhận thua. Cô Thi dù có giận nhưng không thể bỏ ông một mình được.
Nụ cười này luôn giúp cô Thi trấn an, có lẽ cũng vì cô thường thấy Nghiêm cười như vậy với Hạ, so với nụ cười của người đàn ông cô yêu không cách biệt là mấy cô mới có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của hai đứa nhỏ. Nụ cười này tuy nhẹ nhàng nhưng có sức mạnh rất lớn, chính là sự tin tưởng cùng an tâm.
Gật đầu chào lại khi cô Thi lễ phép chào mình, ông Thái nhìn xung quanh căn phòng bệnh nhỏ này, thế mà nó vừa trãi qua một đợt phong ba, lại nhìn tiếp hai đứa cháu của mình, ông cười hiền từ.
Hạ lẳng lặng cạnh bên mà cảm nhận từng thay đổi trong hơi thở và cả nhiệt độ của người yêu. Cô cũng mỉm cười nhẹ nhõm, hơn hết cô nghĩ bí mật của mình sắp làm càng phải thực hiện.
Không khí cũng dễ chịu hơn, đến đây là quyết định đúng đắn. Dù mục đích ban đầu chỉ đơn giản đến thăm Nghiêm, phát sinh này đúng là cơ hội tốt cho ông ra oai.
Chột dạ Vũ Phong nhìn Nghiêm như cầu cứu.
Nghiêm thật lòng không bận tâm, nhưng mà ánh mắt của Vũ Phong đáng thương quá.
Tảng đá vừa đè lên chân cuối cùng cũng được gỡ xuống, Phong thẳng người mà lấy lại phong độ.
Cái giọng thỏ thẻ này lại đang muốn kích thích Hạ đây mà.
Ngứa ngáy cả tâm can khi Hạ phả từng hơi thở vào cổ mình, Nghiêm nuốt ực nước bọt lần nữa.
Hạ và Nghiêm đang rời khỏi phòng bệnh, cùng mọi người đến Thái gia. Hạ bỉu mổi rồi ngắt hông Nghiêm một cái thật mạnh.
Không nhăn nhó nữa, Nghiêm siết chặt hai tay đang nắm chặt của cả hai, hơi cúi người xuống tai của Hạ mà nhỏ giọng.
Bước chân dừng lại, Hạ xoay mặt đối diện với tên ngốc nhà mình. Ánh nhìn của cả hai lại như thêu đốt lẫn nhau, xóay sâu và mê luyến.
Mỉm cười Nghiêm không muốn rời mắt khỏi người yêu, không muốn rời xa hơi thở này, càng không muốn mất cả con người chân thật phía trước.
Hạnh phúc chính là sự từ tốn nhẹ nhàng thế này mà cả hai dành cho nhau, bàn tay nhỏ bé cố gắng ôm trọn cả thân người cao gầy của tên ngốc nhà mình. Hạ được thế mà áp sát mặt vào hỏm vai của Nghiêm hơn. Khi ôm, cô và cả Nghiêm đếu thích tư thế này, tuy đầu tóc cả hai có thể chạm nhau, cô vẫn có thể đặt cằm lên vai của Nghiêm nhưng mà cô thích cái cảm giác này hơn, chân thật cảm nhận cơ thể của Nghiêm đang bao bọc mình, cảm nhận hơi thở ấm nóng của người yêu, cả nhịp tim đang hòa nhịp cùng nhau, hạnh phúc chân thật đến khó diễn tả bằng lời.
Sự xúc động này chính là ngọn lửa nhen nhóm cho tình yêu của hai người họ. Để tình cảm này không bị lạnh lẽo theo thời gian, cả hai luôn sẽ làm như vậy, là một động chạm nhỏ, là một ánh nhìn nhanh cũng có thể đốt lửa trong lòng đối phương.
Và đến hiện tại giữa bao nhiêu con người dưới dòng đường, hay tại bất cứ nơi nào đông đúc, ánh mắt của cả hai chính là luôn tìm kiếm để được nhìn thấy nhau. Và chỉ cần có mặt ở đó thì ánh mắt đầu tiên cũng chính là chạm đến nhau, không thể lẫn lộn với bất kì ai khác, và khi đó trái tim vẫn sẽ hẩng đi một nhịp, vẫn sẽ rung động như những ngày đầu mới yêu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)