CHƯƠNG 52
Sau cuộc gặp gỡ với chủ tịch Cường, An Nghiêm cũng dễ thở hơn rất nhiều. Người theo dõi cũng không còn, chỉ là có thêm vài đàn em. Nhưng mà chỉ khi thật sự Nghiêm cần thì họ mới xuất hiện. Cơ hội này Nghiêm muốn đi gặp Hạ, cũng muốn xem thử Võ Cường có hành động gì hay không. Ông ta để Võ Hiên tự do dây dưa với Hạ cũng chỉ là sự dung túng cho con mình, đó cũng là điều Nghiêm lo. Nếu quả thật ông ta cảm thấy Hạ không cần thiết nữa, hay có thể tổn hại Võ Hiên, lập tức Hạ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhận tách trà cũng nhâm nhi chút ít, Võ Cường có chút thương cảm nhìn Huy Mạnh. Ông ta đúng là có làm chuyện ác giả dụ như dùng người làm thí nghiệm sống mà ép buộc thành “hợp đồng chấp nhận trị liệu” thế nhưng cũng để cho người nhà người đó tồn tại. Chỉ là cũng muốn hành hạ ông ta đến cuối đời, ai bảo ông ta có dính liếu đến sự việc của 3 năm trước. Huy Mạnh là người thực hiện nhiệm vụ đó, lại thay ông đứng ra làm tất cả, dồn mọi chú ý về mình. Từ nhỏ Huy Mạnh đã rất trung thành, cũng không cần biết ông ta đúng hay sai chỉ cần ông ta ra lệnh là anh ta sẳn sàng bất chấp mà làm.
Câu hỏi thẳng thừng không vòng vo này làm Huy Mạnh có chút khó hiểu.
Bỏ tách trà xuống Võ Cường cũng biết Huy Mạnh sẽ khó hiểu.
Như đã hiểu điều ông Cường nói, Huy Mạnh hoàn toàn không phủ nhận chuyên môn của Duy Hạ. Tài liệu kia đã khiến anh ta mất công gần 2 năm mới hoàn chỉnh khâu chuẩn bị và chế tạo. Tiếp theo mới là thực nghiệm trên người, vậy mà bao nhiêu công sức của anh ta cuối cùng vì cái chết của người đàn ông đó đã bị phát hiện. Anh ta cũng chơi ván cờ dùng nước đi là Hạ, quả là khá nguy hiểm. Để ông Kiệm cho Hạ tiếp nhận một phần là thử khả năng của cô ấy, phần nữa là muốn nắm bắt nhược điểm để cô ấy không thể tự do hành động, có khi sẽ bị khống chế ngược lại. Thật không ngờ chỉ có thể biết khả năng của cô ấy, mà anh ta còn phải tự tay thủ tiêu bệnh nhân. Không biết cách nào mà Hạ có thể điều chỉnh được lượng thuốc, còn kéo dài sự sống cho ông ta, còn làm thần trí ông ta tỉnh táo hơn. Trong khi lượng thuốc anh ta sử dụng chắc chắn không sai sót, cô ấy lại phá giải được. Sử dụng tài liệu này để thực hiện mục đích lớn quả là không hể đơn giản.
Bóng dáng có chút cao lớn kia không phải chủ tịch Võ Cường sao. Hôm nay ông ta đến đây sao, rất hiếm khi ông ta đích thân tới Hòa Ái.
Tiếp theo xuất hiện là Huy Mạnh, chủ tịch đến cho Huy Mạnh khám bệnh thật sao. Hay là đến để kiểm tra bệnh viện.
Mục đích nhắc nhở hay phân công nhiêm vụ đều có thể gọi điện hoặc kêu Huy Mạnh đến nhà, chẳng qua mục đích hôm nay Võ Cường đến chỉ đơn giản là thăm Huy Mạnh cùng một số thuộc hạ ở Hòa Ái, chỉ đơn giản như vậy.
Làm như không biết mình nhìn thấy cả chủ tịch Cường cùng trưởng khoa Mạnh ở khu vực đặc biệt chỉ dành cho người nhà Võ Gia. Hạ đã đi sang hướng khác, vậy mà Huy Mạnh cũng vẫn phải bắt được cô. Con người này rất đa nghi không thua kém gì Võ Hiên, thật sự ở trong môi trường thế này tinh thần của cô lúc nào cũng căng thẳng và phải tập trung cao độ.
Có chút chần chừ nhưng nghĩ đến Võ Hiên, tâm lý của Huy Mạnh có chút mềm xuống và không quá cứng rắn, cũng như sự đa nghi dành cho cô bác sĩ xinh đẹp này cũng cho đi xa một chút.
Cũng không ngạc nhiên, điều mà Hạ thắc mắc là tại sao khi nhắc đến điều này dáng vẻ của Huy Mạnh hiện tại và thường ngày dùng tâm lý học để nói chuyện với cô hoàn toàn không giống. Anh ta hiện tại có chút gì đó bối rối, anh ta bối rối khi nhắc đến Võ Hiên. Nhận đinh của Hạ trước đây vào một lần vô tình bắt gặp ánh mắt của Huy Mạnh nhìn Võ Hiên là đúng sao.
Có sự gắt gỏng, Hạ nghĩ mình không quan tâm thì cũng không cần thiết phải quá nhiệt tình. Cô và Võ Hiên chưa từng thuộc về nhau, đơn giản là những người quen biết. Mục đích chính của cô chỉ là vào Hòa Ái làm việc để có nhiều cơ hội tìm hiểu điều mình cần, không có mục đích khác như là phải có được tình cảm của cậu hai nhà họ Võ.
Không diễn tả được lòng mình, Huy Mạnh xoay lưng và đi hướng ngược lại. Nhiều năm trôi qua anh ta chưa từng có cảm giác suy sụp như lúc này. Đã che giấu lâu như vậy chẳng lẽ thêm nữa không được sao. Tự nhủ với lòng, anh ta lấy điện thoại rồi mở vào mục hình ảnh của mình. Trên ảnh là hai nam sinh mặc đồng phục học sinh tinh tươm, gọn gàng. Cả hai khoác vai nhau cười rất vui vẻ, đây chính là bức ảnh duy nhất mà anh ta và Võ Hiên có đươc, là hạnh phúc riêng của anh ta.
Vết thương của Võ Hiên cũng nhanh chóng khỏi, sướt ngoài da nhưng do ở vùng nhạy cảm là phần mềm của chân nên mất máu, chỉ cần nghĩ ngơi sẽ không sao.
Lô thuốc vừa bàn giao cho đối tác ở nước C hiện tai đang được phân phối rất tốt. Cũng vì trong nước nhu cầu về lô thuốc đó không có tiềm năng, phải qua trung gian. Làm như vậy lợi nhuận không cao chỉ có thể dùng để khuếch trương một chút thương hiệu của Cường Thịnh ở thế giới ngầm bên nước bạn. Bởi lẽ lô thuốc đó dùng để trừng trị và khống chế những kẻ không nghe lời.
Nghe trợ lý của mình báo cáo chủ tịch Võ Cường thở ra một làn khói trắng, rồi dụi tàn thuốc. Ánh mắt lại mê mang nhìn hình ảnh vợ mình. May thay lần này Võ Hiên bình an không thì ông ta nhất định không cho qua như vậy, cho dù mục đích lớn nhất của ông ta vẫn cần phải thực hiện.
Mở laptop rồi mở một vài tin tức mà thuộc hạ bên nước C điều tra đươc, Võ Cường xoay sang cho trơ lý mình xem.
Đang nghe ông chủ mình nói Nguyễn Cung rất tập trung, rồi lại có chút giật mình khi nghe giọng cười bộc phát của ông ấy.
Chẳng qua nghĩ đến passion ông Võ Cường lại nhớ đến vợ mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)