Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 92

362 0 0 0

CHƯƠNG 92

Trong căn phòng tối, con người cũng trở nên sợ hãi hơn bình thường, cũng là lúc có thể nghiệm ra những tối tâm trong suy nghĩ của mình. Được đưa về đây và giống như đang bị giam cầm, ông Hòa Uy biết mình sắp phải gặp những ai.

  • Đã lâu không gặp

Giọng nói này, hình như là của một người có chút quen, là người cùng thời với mình.

  • Chào trưởng phòng cảnh sát hình sự

Chỉ cười không nói thêm, ông Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Đễ hỗ trợ cho chuyên án, nói đúng là để cho đơn khởi tố hoàn chỉnh hơn ông Huy đã xin phép cục trưởng thông tri với sếp lớn. Phía bộ này đã hợp tác chấp nhận cho ông vào lấy lời khai.

  • Ông muốn hỏi gì? – cảnh sát có mặt ở đây thì là thẩm vấn, đến đây có nghĩa cấp trên tối cao đã biết việc mình làm, còn muốn trừng trị. Không có đường lui, biết không có giải pháp nhưng đây cũng là hi vọng cuối cùng để cứu con trai
  • Con của ông đang được điều trị, sẽ khỏe mạnh trở lại. Ông có thể thú nhận và cứu con mình bằng cách khác, không phải là cách này – lòng tham con người vô đáy. Người đàn ông này không muốn mất tất cả, phải lập kế hoạch phải tính toán. Ông ta vẫn muốn cứu con trai và vẫn muốn không bị mất quyền lực của mình
  • Ông chấp nhận chuyện tình cảm của con gái mình sao?

Câu hỏi này là có ý gì, là của một người phụ huynh đang tham khảo ý kiến chăng.

  • Không phải chấp nhận, mà là thừa nhận. Có lẽ chuyện này có chút không được yêu thích, nhưng mà tình cảm là chuyện của cảm xúc, cũng không phải cách nhìn của người khác - ở tư thế một người cha, ai lại không muốn con mình hạnh phúc, có cuộc sống vui vẻ, an nhàn. Nhưng, cái ông muốn dù có tốt đẹp đến đâu, thì thực tế cũng không phải muốn là được. Chưa tính đến con gái ông không cần thì ông có muốn thế nào cũng vô ích. Và chứng minh qua thời gian, hiện tại ông vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc của con mình
  • Ông nói đúng, hai cô gái đó rất dũng cảm – nghĩ đến con trai, ông Uy cũng có chút chua xót, con người bản thân đều có bản năng, dũng cảm cũng vậy. Con trai của ông lại không được như thế, phải tìm cảm giác ấy từ cái hương dược quái quỹ kia

Có khi đó chính là cái giá, năm đó ông tiếp tay cho Lý Hựu khai sinh ra “passion” một cách chính đáng, thì bây giờ con của ông là nạn nhân.

  • Tôi cảm ơn vì lời khen, tôi nhìn 2 đứa nhỏ lớn lên, nhìn chúng trưởng thành từng ngày. Tôi rõ hơn ông về điều này

Phì cười ông Uy thôi không nói tiếp, càng nói càng thấy người đàn ông kia đang rất mãn nguyện, còn ông ta thì lại đang cảm thấy thất bại.

Vương Hựu Niệm chính là Lý Hựu, được chừa một con đường sống nhưng người đàn ông ấy vẫn không từ bỏ tư thù, tham vọng. Đến nước C và làm cố vấn cho tập đoàn Rick do Sun một trùm buôn bán làm chủ tịch, phía cảnh sát quốc tế cũng đang quan tâm. Lý Huy đã đến và nhờ sự trợ giúp của nước bạn, thành công đưa Lý Hựu về nước để khởi tố.

Kế hoạch tác chiến thành công không chỉ cứu được Hạ, mà còn bắt được phó tổng tư lệnh một cách danh chính ngôn thuận, mọi chuyển biến đã theo hướng tốt. Trong lúc đợi tin từ chú Huy khi thẩm vấn ông ta, Nghiêm tiếp tục tăng cường chi viện để cố gắng bằng mọi giá bắt được bọn người của Hướng Dương trong thời điểm mấu chốt này. Gần 100 cảnh sát được huy động, chia ra nhiều đội khác nhau mà hành động, còn có sự trợ giúp của chó nghiệp vụ. 

Tập trung hết tốc lực mà bắt Hướng Dương, Nghiêm đưa Hạ trở lại cục cảnh sát, cả hai ăn qua loa xong thì để Hạ ở lại tổ pháp y nghĩ ngơi. Hiện tại, tình hình phức tạp Nghiêm không muốn có thêm sơ suất nào nữa, hơn nữa cũng là theo ý Hạ.

Hạ muốn dùng biện pháp của mình để Võ Hà nói chuyện một chút.

  • Cô ổn chứ?

Nghe tiếng cửa mở, Võ Hà cũng không sợ hãi. Trong cục cảnh sát, người có thể đến đây ngoại trừ Nghiêm, Diễm thì chỉ còn Hạ. Để đảm bảo an toàn cho cô bên ngoài còn có cảnh sát nữ canh gác, giọng nói này cũng quen như vậy.

  • Cổ của chị có vết bầm
  • À, một chút. Cô quan tâm tôi nhưng sao cô không nói chuyện với Diễm? – đặt cốc nước cam xuống tủ ngay đầu giường. Hạ rất nhẹ nhàng với Võ Hà, thế nào thì cô gái này cũng vô tội. Hơn nữa, cô ấy quan tâm vết thương của cô nhưng lại không nói chuyện với Diễm. Cô cảm thấy có chút buồn cho cô cảnh sát đồng nghiệp của Nghiêm, có lẽ trong thâm tâm của Võ Hà đang bị dằn xé

Chỉ im lặng, Võ Hà không đáp. Dù sao từ lúc quen biết đến hiện tại chị bác sĩ xinh đẹp này cũng không hại cô. Cho dù chị ấy cũng góp phần đẩy gia đình cô vào viễn cảnh này. Cô không phải không biết thị phi, nhưng cũng không thể nhiệt tình.

  • Diễm là con của tiến sĩ Lê Thanh Toàn, nạn nhân giống với mẹ của cô năm đó. Có thể cô cũng không rõ cái chết của mẹ mình, nhưng Diễm thì rõ hơn, và cô ấy cũng có nỗi đau mất người thân. Cô ấy bây giờ chính là một mình, và cũng chính là giải oan cho cái chết của ba mình

Trầm mặt không lên tiếng nhưng có thể thấy Võ Hà có tiếp thu. Vì Hạ thấy ánh mắt của cô ấy mang chua xót và đau thương. Có thể là vì nhớ đến mẹ mình, cũng có thể là thương cho Diễm.

Ở hiện trường vây bắt, các đối tượng đã có thái độ chống trả. Bọn chúng bị cảnh sát dồn vào một góc rừng gần biên giới. Thời điểm này cũng không thể vượt biên, vì chỉ cần sang biên giới sẽ lập tức bị bắn. Nhưng cũng ngoan cố không muốn đầu hàng.

  • Tất cả chú ý, vị trí này có núi cũng có sông, sông này có thể ra biển, địa hình rừng có chút phức tạp. Toàn đội cẩn thận – nói qua bộ đàm Nghiêm ra hiệu cho một đội theo mình, nhắc nhở những đội còn lại
  • Rõ – lên tiếng đáp ứng là Hoành, Thịnh, Diễm và Thu. Ban đầu Thu ở lại cục để chờ điện thoại hỗ trợ Nghiêm. Sau khi chú Huy quay lại thì cũng để Thu ra hiện trường. Xem ra toàn bộ chứng cứ và lời khai đã có thể hoàn toàn hạ gục Võ gia

Đối với Võ Cường hay Võ Hiên thì bây giờ an toàn của Võ Hà cùng Hướng Dương là quan trọng nhất. Ông ta cũng đã cho xã hội này biết thế nào là “passion”, cho họ biết đó là nghiên cứu y học tài ba của vợ mình. Cho cơ chế giữa các ban ngành xâu xé nhau, điều tra nhau, nghi ngờ nhau. Đó cũng là cách trả thù, trả thù năm xưa những con người này dùng bí mật quốc gia giết vợ của ông ta. Chỉ là thật tiếc khi dùng Nghiêm mở đường thành công, lại không thể xung kích thành công.

Và có lẽ điều ông ta không ngờ chính là Hướng Dương đã trở nên một con người khác hẳn, biết trả thù, biết báo oán và biết giết người.

Chỉ có Võ Hiên là đang lo lắng về thuốc khắc chế do Hướng Dương tạo ra, không biết là hại hay giúp em gái của  anh ta đây. Còn Võ Hà, có lẽ đã có cô gái kia cạnh bên.

Con đường rút lui cuối cùng chính là trước khi theo cảnh sát về cục, ông Võ Cường đã nói với Nguyễn Cung gọi cho một người, đó là phó tổng tư lệnh. Muốn ông ta giúp Hướng Dương hoặc Võ Hà, xem ra bây giờ mọi chuyện đã ngoài vòng kiểm soát.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: