CHƯƠNG 92
Trong căn phòng tối, con người cũng trở nên sợ hãi hơn bình thường, cũng là lúc có thể nghiệm ra những tối tâm trong suy nghĩ của mình. Được đưa về đây và giống như đang bị giam cầm, ông Hòa Uy biết mình sắp phải gặp những ai.
Giọng nói này, hình như là của một người có chút quen, là người cùng thời với mình.
Chỉ cười không nói thêm, ông Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Đễ hỗ trợ cho chuyên án, nói đúng là để cho đơn khởi tố hoàn chỉnh hơn ông Huy đã xin phép cục trưởng thông tri với sếp lớn. Phía bộ này đã hợp tác chấp nhận cho ông vào lấy lời khai.
Câu hỏi này là có ý gì, là của một người phụ huynh đang tham khảo ý kiến chăng.
Có khi đó chính là cái giá, năm đó ông tiếp tay cho Lý Hựu khai sinh ra “passion” một cách chính đáng, thì bây giờ con của ông là nạn nhân.
Phì cười ông Uy thôi không nói tiếp, càng nói càng thấy người đàn ông kia đang rất mãn nguyện, còn ông ta thì lại đang cảm thấy thất bại.
Vương Hựu Niệm chính là Lý Hựu, được chừa một con đường sống nhưng người đàn ông ấy vẫn không từ bỏ tư thù, tham vọng. Đến nước C và làm cố vấn cho tập đoàn Rick do Sun một trùm buôn bán làm chủ tịch, phía cảnh sát quốc tế cũng đang quan tâm. Lý Huy đã đến và nhờ sự trợ giúp của nước bạn, thành công đưa Lý Hựu về nước để khởi tố.
Kế hoạch tác chiến thành công không chỉ cứu được Hạ, mà còn bắt được phó tổng tư lệnh một cách danh chính ngôn thuận, mọi chuyển biến đã theo hướng tốt. Trong lúc đợi tin từ chú Huy khi thẩm vấn ông ta, Nghiêm tiếp tục tăng cường chi viện để cố gắng bằng mọi giá bắt được bọn người của Hướng Dương trong thời điểm mấu chốt này. Gần 100 cảnh sát được huy động, chia ra nhiều đội khác nhau mà hành động, còn có sự trợ giúp của chó nghiệp vụ.
Tập trung hết tốc lực mà bắt Hướng Dương, Nghiêm đưa Hạ trở lại cục cảnh sát, cả hai ăn qua loa xong thì để Hạ ở lại tổ pháp y nghĩ ngơi. Hiện tại, tình hình phức tạp Nghiêm không muốn có thêm sơ suất nào nữa, hơn nữa cũng là theo ý Hạ.
Hạ muốn dùng biện pháp của mình để Võ Hà nói chuyện một chút.
Nghe tiếng cửa mở, Võ Hà cũng không sợ hãi. Trong cục cảnh sát, người có thể đến đây ngoại trừ Nghiêm, Diễm thì chỉ còn Hạ. Để đảm bảo an toàn cho cô bên ngoài còn có cảnh sát nữ canh gác, giọng nói này cũng quen như vậy.
Chỉ im lặng, Võ Hà không đáp. Dù sao từ lúc quen biết đến hiện tại chị bác sĩ xinh đẹp này cũng không hại cô. Cho dù chị ấy cũng góp phần đẩy gia đình cô vào viễn cảnh này. Cô không phải không biết thị phi, nhưng cũng không thể nhiệt tình.
Trầm mặt không lên tiếng nhưng có thể thấy Võ Hà có tiếp thu. Vì Hạ thấy ánh mắt của cô ấy mang chua xót và đau thương. Có thể là vì nhớ đến mẹ mình, cũng có thể là thương cho Diễm.
Ở hiện trường vây bắt, các đối tượng đã có thái độ chống trả. Bọn chúng bị cảnh sát dồn vào một góc rừng gần biên giới. Thời điểm này cũng không thể vượt biên, vì chỉ cần sang biên giới sẽ lập tức bị bắn. Nhưng cũng ngoan cố không muốn đầu hàng.
Đối với Võ Cường hay Võ Hiên thì bây giờ an toàn của Võ Hà cùng Hướng Dương là quan trọng nhất. Ông ta cũng đã cho xã hội này biết thế nào là “passion”, cho họ biết đó là nghiên cứu y học tài ba của vợ mình. Cho cơ chế giữa các ban ngành xâu xé nhau, điều tra nhau, nghi ngờ nhau. Đó cũng là cách trả thù, trả thù năm xưa những con người này dùng bí mật quốc gia giết vợ của ông ta. Chỉ là thật tiếc khi dùng Nghiêm mở đường thành công, lại không thể xung kích thành công.
Và có lẽ điều ông ta không ngờ chính là Hướng Dương đã trở nên một con người khác hẳn, biết trả thù, biết báo oán và biết giết người.
Chỉ có Võ Hiên là đang lo lắng về thuốc khắc chế do Hướng Dương tạo ra, không biết là hại hay giúp em gái của anh ta đây. Còn Võ Hà, có lẽ đã có cô gái kia cạnh bên.
Con đường rút lui cuối cùng chính là trước khi theo cảnh sát về cục, ông Võ Cường đã nói với Nguyễn Cung gọi cho một người, đó là phó tổng tư lệnh. Muốn ông ta giúp Hướng Dương hoặc Võ Hà, xem ra bây giờ mọi chuyện đã ngoài vòng kiểm soát.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)