CHƯƠNG 60
“Hướng Dương flower”
Địa điểm dừng chân đầu tiên là một tiệm hoa.
Lần này Võ Hiên không để ai khác đi cùng anh ta vào trong ngoại trừ Võ Hà và Trần Luân. Có lẽ bên trong cũng có điều đặc biệt.
Bên ngoài còn Nghiêm, Hạ và rất nhiều thuộc hạ vẫn đang ngó nghiêng xung quanh, xem như vừa ngắm cảnh vừa đề phòng bất trắc.
“Huy Mạnh, sao anh ta lại ở đây?”, có chút bất ngờ Hạ tập trung nhìn để chắc mình không sai, rõ ràng đó là Huy Mạnh. Anh ta đến đây có thể vì Võ Hiên gọi đến nhưng cô có cảm giác lạ, nói đúng hơn là do người đứng cạnh Huy Mạnh. Người đó đội nón kết che mặt cho nên cô không nhìn rõ. Võ Hiên cạnh cô từ sáng đến giờ, cô chắc chắn người đối diện Huy Mạnh là Võ Hiên, còn người cạnh bên Huy Mạnh có phần giống Võ Hiên về tướng mạo.
Đứng ở một góc khuất Võ Hiên cứ tưởng đã che đi được tầm nhìn bên ngoài, thật không nghĩ đến bên ngoài Duy Hạ đã nhìn thấy một chút khác thường bên trong. Anh ta cũng đang bất ngờ khi gặp Huy Mạnh ở đây.
Cũng không có ý định trách cứ, với Huy Manh, Võ Hiên cũng rất ít khi lớn tiếng. Phần vì anh ta lớn hơn mình, phần vì từ trước đến giờ điều gì anh ta làm cũng nghĩ cho gia đình mình và cho cả bản thân Võ Hiên.
Nhưng đối với Võ Hà cũng không có ý tránh thoát mà lại vui vẻ ưng thuận.
Nhìn hai người đang lựa chọn hoa, Võ Hiên ra hiệu cho Huy Mạnh đi sang góc khác.
Bên ngoài mọi người vẫn tư thế bình thường, Nghiêm cùng Hạ vẫn giữ khoảng cách.
Không hiểu sao Nghiêm có chút cảm giác bất an, nghĩ là làm Nghiêm nhanh chóng lấy balo của Hạ từ xe Võ Hiên để qua xe mình. Võ Hiên dù có chú ý thì chút nữa Nghiêm cũng có cách che đậy được.
Trong cửa hàng, cuối cùng Võ Hà cũng chọn hoa xong và gói lại.
Tiến đến gần hai cô gái đang đứng, Võ Hiên nhẹ nhàng.
Khi nãy đã nói qua bên ngoài có An Nghiêm cùng Duy Hạ, Võ Hiên là muốn nhắc nhở Huy Mạnh cẩn trọng cách ứng phó nếu hai người đó nhìn thấy, hay có chào hỏi.
Còn Võ Hà thì chính là vui mừng.
Ở một vị trí nào đó có thể hoàn toàn thấy rõ, mái tóc dài của cô gái tên Hướng Dương đã được giấu kĩ sau nón áo, lại còn đội nón kết, tướng mạo và chiều cao so với Võ Hiên không sai biệt, có khác chỉ là tạng người có chút nhỏ hơn. Nhưng nhìn ở phương diện này họ khá giống nhau.
Không nói thêm gì Hướng Dương chỉ cười, rồi nhìn cả Võ Hiên cùng Võ Hà dần dần ra khỏi cửa hàng.
Cuối cùng anh em nhà Võ gia cũng ra ngoài, nhưng lại không thấy Huy Mạnh và người cạnh bên đã nói chuyện cùng Võ Hiên khi nãy. Hạ cũng không lộ ra sự thắc mắc, nhưng trong lòng cô không hiểu sao nỗi lên sự bất an, giống như mọi chuyện chưa từng là đơn giản, mà chính là có ẩn tình sâu xa.
Nhận lệnh của Võ Hiên, tất cả cùng lên xe mà rời đi. Trần Luân và các thuộc hạ đều đi xe hơi 4 bánh, riêng Võ Hiên thích cảm giác phiêu lãng gió trời nên mới đi mô tô, mà Võ Hà cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với con trai, cho nên An Nghiêm cũng là lựa chọn hợp lý. Dù sao thì cô gái này có bản lĩnh sẽ an toàn cho hai anh em anh ta hơn.
Trừ khi, trừ khi chính An Nghiêm là người muốn gây bất lợi.
“passion”, Hạ đã ngửi rất rõ ràng mùi hương này. Khi Võ Hiên chuyển hướng xoay đầu xe, một bên kính chiếu hậu của xe Hạ không cần cố tình cũng có thể vô tình nhìn thấy Huy Mạnh cùng người kia ở phía sau. Hơn hết, theo hướng gió thì chắc chắn mùi hương từ phía sau bay tới, là ai đã sử dụng, hơn nữa còn là liều rất cao, và có chút gì đó đặc biệt. Nhưng hiện tại cô chưa nhìn ra được đặc biệt ở chỗ nào.
Cũng không chỉ Hạ, mà người nhạy cảm như Nghiêm cũng ngửi được và nhìn ra được chút khác thường.
Sự bình yên tĩnh lặng, chỉ đơn thuần hay là còn ẩn chứa điều gì sâu xa. Đoàn người của Võ Hiên lại lao vun vút trên đường.
Vùng đất này có chút quen mắt, chí ít cũng là của 3 năm trước. Vụ nổ năm xưa thêu rụi mọi thứ, cũng chưa từng nghĩ sẽ quay lại nhìn cảnh tang thương, cả An Nghiêm cùng Duy Hạ vẫn chưa kịp chấp nhận sự thật, thì cuộc sống tiếp tục cuốn họ trôi xa.
Đương nhiên người ngoài như An Nghiêm cùng Duy Hạ cũng đều không được vào.
Cả hai tiếp tục công việc ngắm nhìn xung quanh của mình, Trần Luân đã rời đi. Ở lại cũng chỉ là đàn em của anh ta cùng theo bảo vệ Võ Hiên, cũng không mấy ai gọi là lanh trí hay cũng chưa từng thấy qua được Võ Hiên đặc biệt tín nhiệm.
“vùng đất năm xưa, hoa hướng dương”
Nhận được một mật tin, ông Huy bật định vị để xác định vị trí của người gửi. Quả nhiên chính là vị trí của vụ nổ năm nào. Nơi này đã được mua lại và xây dựng nghĩa trang. Mấy năm qua vẫn rất bình lặng, bây giờ lại có thể là manh mối hay sao. Ông luôn tự tin vào đồng nghiệp của mình, càng tự tin hơn khi người làm việc nguy hiểm này chính là thân thuộc của ông. Ông tin không đơn giản mà nhắc lại chuyện cũ.
Bật máy chiếu và cho mọi người nhìn rõ hình ảnh mình vừa xem trên máy vi tính riêng, ông Huy dùng bút laser khoang vùng tượng trưng vài điểm chú ý.
Tất cả đều hết sức tập trung vào sự chỉ thị cùng vệt sáng trên màn hình, ghi chép và cả nhận định tư duy.
Phải chăng đã không đơn giản chỉ là thu lợi qua công trình y học năm xưa, mà đằng sau đó còn là một chuỗi câu chuyện khác, hay chính là ẩn tình.
Nhíu mày ông Huy cẩn trọng kiểm tra tất cả tư liệu mật và cả tư liệu điều tra vừa qua.
Không gian trong phòng có chút yên tĩnh vì mọi người đã rời khỏi làm việc, từng lời bên phía đầu dây bên kia ông Huy nghe rất rõ, còn tập trung để kịp thời phân tích.
Nếu là chất có khả năng gây nghiện, vậy thì đã có cơ sở để khởi tố, việc còn lại chính là chắc chắn những đối tượng mà thời gian qua giám xác có liên quan.
Câu trả lời tiếp theo có làm ông Huy chần chừ, nếu hiện thời lập tức rút P1 cùng P2 và lập hồ sơ để khởi tố có phải mới thật là bứt dây động rừng. Cửa hàng hoa gần nghĩa trang, tại sao người đưa tin lại truyền thông tin, muốn ông điều tra rõ, chắc chắn phía đó đã có chút nghi ngờ khác lạ nhưng đang trong thế bị kiềm cặp.
Cúp máy điện thoại bàn, suy nghĩ càng trở nên phức tạp, nhưng đổi lại có được nhiều thông tin. Quả nhiên sau khi “passion” hay nói đúng hơn là toàn bộ công trình nghiên cứu năm đó biến mất, hiện tại đã biến chất. Đặc biệt còn là biến chất tinh vi, phải chăng đây mới là cốt lõi, mới là sự hiểu rõ chân thật về công trình y học này.
Đứng lên, lại nhìn một chút vi trí định vị vẫn còn chớp đỏ chắc chắn rõ ràng, ông lại chuyển sang điện thoại của mình rồi tắt máy tính. Nhìn ra hướng cửa kính những đồng nghiệp vẫn đang chăm chỉ làm việc, ông Huy chỉ hi vọng chuyên án này cộng sự của mình biết dừng lại đúng lúc, đừng có bất kì hành động nào ngu ngốc mà bị khai trừ. Hơn hết, nếu những người thân của ông gặp bất trắc chỉ vì tiền tài danh vọng. Lại do những con người khoác lên cảnh phục vì nhân dân này gây ra, ông nhất định không bỏ qua.
Cánh cửa đóng lại, theo quán tính vẫn có một số người nhìn lên, nhưng rồi cũng quay về công việc của mình. Từ lúc vụ án liên quan đến tập đoàn Cường Thịnh, rõ nhất là bar Hồn Phiêu của Võ Hiên thì trưởng phòng đã chuyển đến phòng đội trưởng đội điều tra ở đội A để trực tiếp chỉ đạo. Cũng không quá xa lạ khi sếp ra vào văn phòng đội A – được xem là tinh anh của toàn cục.
Thế nhưng đâu đó vẫn có ánh mắt thăm dò và như rằng chờ đợi để làm điều không đúng đắn.
Cũng như biết được điều này ánh mắt của ông Lý Huy cũng rất sắc bén mà nhìn xung quanh, chỉ có thể hi vọng trong lòng. Hi vọng rằng nội bộ này không có vấn đề, chỉ là hi vọng mong manh.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)