CHƯƠNG 12
Có một số việc đúng là ngoài khả năng kiểm soát, càng lúc càng bị dẫn dắt theo chiều hướng xấu nhưng không có cách thoát thân. Không biết tất cả mọi người đã biết có chuyện chẳng lành hay không.
Đang trong phòng thí nghiệm nhưng không khí hết sức nặng nề, hai tiến sĩ hôm nay lại không có mặt. 4 bác sĩ nội trú cũng đều không thấy, Phi Phàm luôn run sợ, chỉ có mỗi Duy Hạ là bình tĩnh tiếp tục làm việc, nhưng chị ấy có gì đó trầm ngâm khi xem công thức, lại né ánh nhìn của Nghiêm, không giống thường ngày động tác nhanh nhẹn và mặc Nghiêm nói gì cũng được.
Nhíu mày Thái Duy nắm chặt tay mình lại, có chuyện gì xảy ra với Phi Phàm. Thường khi cậu ta cũng sẽ nói vài lời, hay trêu ghẹo vài câu. Hôm nay nét mặt xanh xao, tay cứ luốn cuống, chân lại như đứng không vững. Việc này cho thấy chắc rằng cậu ta vừa trãi qua điều gì đó rất kinh khủng. Trong phòng có camera nhưng khoảng cách này cũng không thấy rõ cả hai, chỉ tập trung hướng của hai tiến sĩ thường đứng. Thái Duy đưa tay vào túi quần của mình, trong lòng đưa ra quyết định rất nhanh.
Còn định phản ứng vì còn tức giận, Hạ không muốn người khác tùy tiện với mình nhưng lời của Từ Đạt làm cô chú ý hơn. Dù sao thì Thái Duy cũng không nguy hiểm bằng bọn người này.
Không nói thêm cả hai rời phòng thí nghiệm mà đi theo những người cùng Từ Đạt đến. Chuyện gì đang diễn ra, không khí này quả là không hề dễ hít thở.
Hình như rằng, phía bọn người này đã có hành động.
Trong phòng làm việc, mắt ông Lý Huy cứ giật liên tục, không biết là có chuyện gì không hay sắp xảy ra, linh tính nhiều năm theo nghề của ông luôn có thực. Nỗi lo lắng trong ông càng tăng cao.
Lập tức đứng lên nhìn máy tín hiệu báo nháy liên tục ông Huy liền kết nối qua Ipad, quả thật đang di chuyển.
Tuy trong tổ không ai được tham gia vào vụ án bí mật kia nhưng về phần máy phát và nhận tín hiệu vẫn là công việc quan trọng cho nên họ luôn cẩn trọng theo dõi, biết đâu có đồng đội nào đó cần trợ giúp.
Phía bên đầu dây ông Hải nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, rồi cũng phát một hiệu lệnh cho ông Huy.
Từng đoàn xe chuyên dụng lần lượt rời khỏi cục cảnh sát.
Ở trước cửa bệnh viện, Thái Duy cùng Duy Hạ rất hợp tác, giai đoạn này không thể làm gì khác hơn là đi theo họ. Quả nhiên trước khi lên xe bọn người này vẫn muốn giở trò. Dùng khăn bịt mắt cả hai lại.
Hạ cũng rất bất ngờ, giám đốc kêu người đưa họ đi mà còn muốn bịt mắt họ. Dự cảm chẳng lành của mình, cô tin không phải là suy diễn lung tung.
Không gian trong xe cũng yên lặng hơn, trong lòng cả hai đều đang đuổi theo suy nghĩ của chính mình.
Từ Đạt nhếch môi mỉm cười, đã đến lúc mọi chuyện kết thúc.
Xe chạy tầm 1h đồng hồ cũng dừng lại, cảm giác này giống như đã rời khỏi nên ồn ào xa hoa ở trung tâm thanh phố.
Trong lòng hạ quyết tâm, Thái Duy vươn tay nắm chặt tay của Hạ.
Cảm giác này quá quen thuộc, trong lòng có run sợ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh ,đôi chân Hạ như cứng đờ khi tay Thái Duy vươn ra nắm lấy tay mình.
Hai từ ấy nếu làm Từ Đạt phát cáu thì cũng như là xô nước lạnh tạt thẳng lên người Hạ, lạnh lẽo đến từng ngóc ngách trong cơ thể, quả thật Thái An Nghiêm ở đây. Cô chỉ muốn lập tức lao thẳng tới mà tháo lớp mặt nạ kia ra rồi tát cho một cái, dám lừa gạt cô, tiếp cận cô làm tâm tư của cô xáo trộn, lại vấn thân nguy hiểm. Được lắm, dám làm cô khổ sợ, giờ lại cùng cô đối diện nguy hiểm. Oanh oanh liệt liệt như ý muốn rồi đó chứ. Cho dù quả thật biết là Nghiêm, cô đã an tâm hơn rất nhiều nhưng mà cô không thể bỏ qua được. Bí mật này của Nghiêm quá lớn rồi.
Biết Hạ giận, Nghiêm chỉ còn biết ngậm ngùi. Phải đưa chị ấy ra khỏi nguy hiểm trước, nếu không làm được chí ít Nghiêm cũng để cho chị ấy chắc chắn xác định là Nghiêm đường hoàng ở cạnh bên. Nghiêm biết chị ấy đã nghi ngờ lâu rồi chỉ là không dám xác nhận mà thôi, vì chị ấy sợ. Nếu là Nghiêm thật thì cả hai đã vướng vào nguy hiểm, mà Nghiêm đã biết vẫn cố vấn thân vào.
Những chiếc xe cảnh sát chuyên dụng đang lao vun vút trên đường, không cho phép mất dấu tín hiệu đỏ trên màn hình Ipad, đó là tính mạng con người và cả tội ác dưới lớp y học của những quan chức cần tiền hơn danh dự.
Bên trong nhà xưởng rõ ràng đã được đâu đó thâu tóm xong xui, có những chiếc thùng giấy được đóng gói kĩ lưỡng và đang được vận chuyển đi. Cả hai được dẫn lên lầu, nói đúng hơn là một tầng cao gần sân thượng, có tiếng gió ù ù giống như trực thăng đang trên sân thượng thì phải.
2 tiến sĩ, 3 bác sĩ nội trú thực hiện việc thử thuốc và Phi Phàm, nhưng sao vẫn còn thiếu 1 người.
Thật sự bàng hoàng Hạ không thể tin được, chú ba của mình có thể làm như vậy. Sử dụng thuốc mê nhiều sẽ giảm trí nhớ, những con người kia sử dụng liều lượng cao khi tỉnh lại cũng không bình thường được nữa.
Im lặng cạnh bên quan sát, Nghiêm nghe rất rõ và chuyên tâm suy nghĩ từng lời của Hạ và cả ông Lý Hựu. Xâu chuỗi mọi thứ thì Nghiêm phát hiện ra, toàn bộ người có trong dự án đều đã có mặt ở đây, và trước đó cũng đã có người mất mạng. Không rõ nguyên nhân nhưng chắc chắn không thể là tự nhiên.
Có hơi lạnh cận kề, giống như có vật gì đó sắc bén đang hướng về phía mình và Hạ. Nghiêm choàng tay ôm lấy Hạ ngã sang một bên, quả nhiên những con dao sắc lẻm kia đã đâm thẳng vào 3 tên thuộc hạ “hộ tống” cả Nghiêm cùng Hạ đến đây. Từ Đạt, Văn Thuận và Phí Xuân là những kẻ làm điều đó.
Mục đích của ông ta quá rõ ràng “thủ tiêu toàn bộ người có trong dự án”.
Mục đích này đã quá rõ ràng, điều này khiến cả hai quả thật ớn lạnh cả người. Con người kia ngày thường đạo mạo trong dáng vấp một giám đốc cả một bệnh viện lớn bấy nhiêu, thì hiện tại lại vô cùng tàn nhẫn, không còn nhận ra đâu mới là phần người còn sót lại của ông ta, hay chỉ là một con thú không xác định nhân tính giống con người.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)