CHƯƠNG 87
Cuộc nổ súng diễn ra gần 1h đồng hồ thì cũng tạm lắng. Phía quân đội thả dây treo và tiến hành kiểm tra, để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, phía cảnh sát vẫn tiến hành cách li đoạn đường này. Những cảnh sát ở trạm thu phí vẫn đang cảnh giác xung quanh, không nắm bắt được đối thủ có tổng cộng bao nhiêu người họ càng không thể chủ quan.
Cũng gọi thông báo về cục, nói đúng hơn là cho chú Huy. Nghiêm cũng thở phào khi toàn đội thực hiện nhiệm vụ chỉ bị thương đang được các bác sĩ từ xe cứu thương sơ cứu, không có tử vong. Tình thế tạm ổn, phía bên Nghiêm cũng làm chủ hiện trường và đang cùng tổ pháp y kiểm tra số lượng người tử vong.
Không khó chịu trước những lời này, Nghiêm vẫn cảm thấy hành động và lời nói của Dương vẫn dễ chịu hơn so với những người cũng từ trực thăng quân đội mà đến của 3 năm trước.
Vỗ vai Nghiêm, Dương tiếp tục thông báo qua bộ đàm và yêu cầu cấp dưới của mình hỗ trợ cảnh sát phong tỏa, bảo vệ hiện trường.
Nghe lời này của Thu thì xem ra bọn người của Hướng Dương đã tìm cách trốn thoát, có lẽ đã cắt được đuôi của đội chi viện, họ đang cố gắng không để mất dấu.
Nắm tay Hạ lên xe, cả hai cùng rời khỏi hiện trường.
Lần đầu tiên cả hai gặp lại cũng là liên quan đến xe, hôm ấy Nghiêm chuyển hành lí dùm Hạ, còn kiểm tra biển số xe, người lái xe rồi mới cho anh ta rời đi cùng Hạ.
Cả Hạ và Nghiêm nhìn nhau, cả hai chỉ còn biết cười trừ, quả nhiên là có duyên. Dù là vậy thì suy nghĩ của mỗi người cũng có chút nặng nề, dù sao thì khi nãy quả thật rất nguy hiểm. Từng phát súng nổ ra, viên đạn cũng ghim vào cơ thể sống và khiến họ dừng hơi thở. Biết là tự vệ chính đáng cũng như bắt người xấu, nhưng mà cũng là bắn chết người. Nói chi là Nghiêm, Hạ cũng cảm thấy khó chịu. Cô biết người yêu của cô có thể bề ngoài lạnh nhạt và cứng nhắc, nhưng thật tâm rất lương thiện.
Không phải lần đầu trãi qua nguy hiểm, nhưng là lần đầu Nghiêm bắn chết nhiều đối tượng tình nghi như vậy. Trong mỗi hành động Nghiêm luôn cố gắng giảm thiểu thương vong, có làm tổn hại ai cũng chỉ là ở những vùng khó có thể xảy ra án mạng, sinh mạng con người rất mong manh, cũng rất trân quý, và là công bằng.
Phía bên An Nghiêm bây giờ có lẽ đã ổn thỏa, Hướng Dương càng thêm tức tối. Bọn người phía sau bám dai quá, còn lâu lâu xuất hiện vài chiếc mô tô do cảnh sát giao thông điều khiển áp sát. Mà Võ Hà lại có thể thoát li như vậy, em gái của cô ta là bị làm sao đây. Không ở bên cạnh chị của nó mà lại đến với bọn người kia, đúng là không thể tha thứ được.
Phía sau cảnh sát vẫn rất bền bỉ kiên trì, chi viện càng lúc càng đông. Họ quyết tâm phải bắt được bọn người hung hăng, dám hiên ngang sử dụng vũ khí chống đối cảnh sát để cướp tù này.
Cuộc truy kích vẫn đang tiếp diễn, Nghiêm và Hạ cũng đến phiên tòa sơ thẩm. Tại đây phía luật sư của Võ gia vẫn đang rất hào ngôn mà biện hộ, luât sư bên phía cảnh sát vẫn đang đưa ra bằng chứng xác thực để bác bỏ. Tình thế đã có chút thay đổi khi cuộc nổ súng xảy ra và liên quan trực tiếp đến Võ gia, nghi vấn chính là phải xác thực cô gái tên Hướng Dương này chính là đứa bé gái được làm giả giấy báo tử năm xưa. Và là người nguy hiểm, cũng là bắt nguồn của công thức mang tên “passion”, cũng chính là người đã nâng cấp nó gây ra hàng loạt mối lo mang tên “new passion” vừa có chất gây nghiên, vừa phải có thuốc khắc chế. Hết sức nguy hiểm cho xã hội.
Vừa rồi tại phiên tòa, không khí có chút ngột ngạt, lời nói cũng có chút không mấy thuận chiều. Nghiêm hiểu cảm giác của Hạ, khi tin vào điều đó là đúng nhưng liên tục bị bác bỏ, với những gì chân thật nhất mà mình biết và đã chứng kiến thì chính là xúc phạm sự thật. Nhưng mà cuộc sống là vậy, đứng giữa sự sống và cái chết, giữa có tội và không có tội ai cũng đều phải đấu tranh giành phần thắng.
Sâu trong đôi mắt người yêu là nhiệt huyết, là sự chân thành và cả niềm tin mãnh liệt. Hạ chỉ là bác sĩ, nhưng cô biết khi mình tham gia chuyên án này với tư cách người chỉ điểm thì, mọi sự đã không còn đơn giản. Không chỉ đơn thuần cầm dao cứu người, mà còn là tìm ra cách ngăn chặn những mầm móng đe dọa con người và xã hội. Quan trọng cô đang làm điều này cùng người cô yêu thương.
Nụ cười của chị ấy luôn rất đẹp và tươi sáng như vậy, chính là ánh sáng soi rọi hố đen trong lòng Nghiêm.
Cả hai cùng lên hai chiếc xe khác nhau, cùng đến những vị trí khác nhau nhưng lòng họ chính là luôn có nhau.
Cũng không biết chuyện tiếp theo là gì, nhưng họ vẫn luôn cố gắng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)