CHƯƠNG 90
Bị đình chức, Văn Chinh cũng không yên phận. Vốn dĩ đã muốn xử lí nội bộ sau khi chuyên án kết thúc nhưng mà Nghiêm không thể làm lơ được nữa. Hạ đã bị đưa đi, Nghiêm không thể ngưng giây phút điều tra nào. Về cục, đến gặp chú Huy xin lệnh, tiếp theo chính là tìm Diễm để thực hiện kế hoạch của Nghiêm.
- Phạm Văn Chinh, anh nhận ra những người này chứ?
Nhìn sấp ảnh trên bàn, ánh nhìn lại hướng đến cô cảnh sát phía trước mình. Văn Chinh chỉ nhếch môi, không muốn nói chuyện.
- À, thì ra nghĩ phép chưa đến 2 ngày, anh cũng mất khả năng nói chuyện – rất bình tĩnh ngồi xuống ghế, Nghiêm sử dụng đòn công kích
- Này, đừng có quá đáng – quả nhiên đòn công kích này có tác dụng. Văn Chinh sổ sàng bật ghế chỉ tay về phía của Nghiêm
- Làm gì, ngồi xuống – rất nhanh đứng lên một cảnh sát viên theo Nghiêm ghi chép lời khai tức giận. Anh nghe nói tay này là phó phòng cảnh sát điều tra, nhưng đã bị đình chức vì sự vô trách nhiệm và càng quấy. Anh ta nghĩ bản thân bây giờ còn là cấp trên hay sao mà dám thái độ đó với đội trưởng
Chạm tay vào tai nghe Bluetooth, Nghiêm thẳng người và vẫn giữ thái độ điềm nhiên. Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, phép thử mà Hạ dùng chính bản thân của chị ấy để thực hiện, Nghiêm phải cố gắng đưa ra phương án tốt nhất, không được mất lí trí.
- Không cần chối, cũng không nói nhiều. Chúng tôi đã tra ra mối quan hệ giữa anh và người này. Anh đừng nghĩ ông ta sẽ cứu được anh
Ánh mắt này, rất sắc nhọn, rất giận dữ. Nuốt ực nước bọt, Văn Chinh có chút rùng mình. Nghiêm hôm nay có vẻ rất căng thẳng với anh ta, còn hơn ngày tranh chấp hôm đó.
- Người mà anh cung kính này đang là đối tượng tình nghi của chúng tôi. Cũng đừng nghĩ người này có thể vượt qua rào cản pháp luật, chuyện đó là không thể - coi như phó tổng tư lệnh rất tự tin, ông ta có thể giữ Hạ đến khi chuyên án này khởi tố thành công và kết án. Chỉ vì ông ta muốn cầm chân Nghiêm, câu nói của Hạ chính là nhắc nhở Nghiêm không được vì riêng tư mà ảnh hưởng đến chuyện lớn . “Nghiêm, chị không sao, em phải làm những điều mình cần làm”
Trong phòng quan sát ông Huy vẫn đang dõi theo từng cử chỉ lời nói bên trong.
- Sếp, đội trưởng có sao không? – bên cạnh lo lắng Thu rụt rè hỏi. Chuyện Hạ bị đưa đi giữa ban ngày, lại trước mặt đội trưởng chỉ mới vài người biết. Nói đúng ra chỉ là bí mật, mới có 1h đồng hồ mà Nghiêm đã liều mạng điều tra, lục tung hồ sơ, gọi điện liên tục, phân phó kiểm tra thông tin. Cuối cùng, nhờ điều tra mà ông Huy có trước đó Nghiêm đã xâu chuỗi và xin lệnh triệu tập Phạm Văn Chinh
- Tin vào đồng chí ấy – người bị bắt là con gái của ông, sao ông không sốt ruột. Nhưng bây giờ không xác định rõ người đưa Hạ đi là ai, ông hay Nghiêm đều không thể manh động. Ông không trách Nghiêm, nếu chỉ mình Nghiêm khi ấy có thể liều mạng bỏ chạy, nhưng còn Hạ. Ông hiểu Nghiêm buông tay cũng chỉ để đảm bảo an toàn cho con của ông. Hơn hết, ông biết con gái là chủ động, chắc là có kế hoạch gì đó, mà vì Nghiêm phân vân, không chấp nhận vì an toàn của con bé. Cho nên Hạ chỉ là đang thay Nghiêm ra quyết định để Nghiêm quyết tâm hơn
Văn Chinh chính là không có khả năng đấu trí với Nghiêm, anh ta không có kinh nghiệm tra án cũng không biết cung cách lấp liếm khi đối diện với người quá điềm tĩnh như Nghiêm.
Cảnh sát viên cạnh bên vô cùng thích thú, đối với người không có lập trường này đội trưởng đã khiến anh ta lúng túng, vô ý giấu đầu lòi đuôi rất nhiều.
- Được rồi, xác minh lần nữa, được – ra khỏi phòng và tắt điện thoại sau khi nghe báo cáo Nghiêm nhanh chóng quay về văn phòng của đội mình
Thu cũng đã quay lại phòng và thực hiện nhiệm vụ Nghiêm giao trước đó.
Văn Chinh tạm thời bị giam giữ, việc anh ta đến đây hoàn toàn không có khả năng có người biết.
- Thiếu tá Dương, chị nói khi đội của chị đến có người dưới nhà của anh ta
- Phải, chúng tôi đã kiểm tra rất cẩn thận, cô yên tâm không ai phát hiện được. Trừ khi là ở đây – người giúp Nghiêm đưa Văn Chinh đến là An Dương
- Tôi đã giải quyết việc này – chính xác là từ lúc Văn Chinh được đưa vào văn phòng cảnh sát hình sự, chú Huy đã ra sắc lệnh tất cả cảnh sát không ai được phép rời khỏi vị trí làm việc, chịu giám sát liên lạc bằng điện thoại. Vì trong thời gian then chốt này Nghiêm cần tập trung để cứu Hạ, nhất định phải dẹp những mối lo không cần thiết
Nhìn màn hình và những phụ kiện xung quanh, Nghiêm vẫn đưa tay sờ lên tai nghe Bluetooth trên tai mình.
- Đội trưởng, được rồi – vui mừng thông báo, dựa theo hướng dẫn của Hoành, cuối cùng Thu cũng làm được. Kết nối tín hiệu, cô và Hoành cùng có kĩ năng về kĩ thuật máy tính, thiết bị điều tra nhưng Hoành vẫn khá hơn cô
Mà hiện tại không thể rút Hoành về, bên phía đó vẫn cần cậu ấy. Hơn nữa, nếu điều Hoành quay lại cục sẽ gây chú ý.
Mỉm cười, tỉnh táo vẫn là giải quyết vấn đề tốt nhất, cầm chắt súng trong tay Nghiêm kiểm tra rồi tiến hành bố trí lực lượng, tay vẫn chạm lên vị trí tai nghe đang mang bluetooth, vẫn đang rất tập trung.
Căn phòng có chút tối, chí ít họ cũng không trói Hạ lại. Lên xe rời đi cô vẫn còn đau xót, Nghiêm đứng đó bất lực. Cảm giác trong cô là càng thương hơn, tên ngốc nhà cô chắc rằng vô cùng buồn lòng, hết sức lo lắng. Nhưng đến nước này cô hay Nghiêm đều không thể lùi được nữa, phải cùng nhau vượt qua phép thử này.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng cũng theo đó mà ùa vào. Dựa theo tính toán thì chỉ vừa 1h đồng hồ kể từ lúc cô bị đưa đến đây. Trên xe họ bịt mắt cho nên cô cũng không thể biết đây là đâu. Nhưng mà theo tốc độ chạy đó cũng không thể là trung tâm thành phố.
Một câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng là bản lĩnh của một cô gái. Bị nhiều người uy hiếp như vậy, còn đến một nơi xa lạ, đối diện với những người xa lạ, thế mà vẫn giữ được bình tĩnh. Rất đáng khen.
- Nói đúng hơn là cả hai cô
Ánh mắt ngưng đọng, Hạ càng nắm chắt ý định thay gì suy đoán của mình và Nghiêm là đúng. Tay có chút sờ vào mặt dây chuyền trên cổ.
- Chắc là bác sĩ Hạ cũng lờ mờ đoán ra được, tôi nghĩ cô chỉ đoán đúng được nguyên nhân đầu tiên – vân vê chiếc nhẫn cẩm thạch to trên ngón cái của mình, người đàn ông rất hứng thú khi nói chuyện với những người trẻ có sự phán đoán, có suy luận và đặc biệt tỉnh táo
Có lẽ, ông ấy nói đúng. Nguyên nhân đầu tiên chắc rằng liên quan đến Nghiêm.
- Chỉ cần cô đáp ứng 2 điều kiện của tôi, tôi bảo đảm cô sẽ an toàn, đương nhiên cô cảnh sát người yêu của cô cũng sẽ không cần liều lĩnh – lập tức đưa ra yêu cầu, người đàn ông rất hi vọng cô bác sĩ này sẽ thỏa hiệp
- Còn phải xem ngài muốn điều kiện gì, phó tổng tư lệnh – không biến đổi nét mặt, Hạ rất điềm nhiên mà đối đáp. Cái cô cần phải làm là kéo dài thời gian, đồng thời phải tra ra được những gì cần thiết nhất
Nhíu mày vì ngạc nhiên rồi lập tức đứng lên, cảm giác này giống như có tật giật mình. Nhưng, cũng không khó đoán vì sao cô gái này biết ông ta.
- Tốt, đã biết tôi là ai là khá khen rồi. Cũng phải tôi cũng không phải không xuất hiện trên báo đài
Không nói, Hạ im lặng. Người đàn ông này có lẽ đã quên, cũng có thể là không muốn nhớ. 3 năm trước Hạ và Nghiêm đã chứng kiến ông ta oai phong ra sao khi thị uy với cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ. Ông ta là cây cổ thụ to thế nào khi bao che cho cả một tội ác, tội ác mang tên chú của cô Lý Hựu.
Quan sát Hạ như con mồi phó tổng tư lệnh cũng không vội. Duy Hạ là con của Lý Huy, là cháu ruột kêu Lý Hựu bằng chú. Mà em gái của ông ta là vợ của Lý Hựu, thì là thiếm của cô ấy. Mối quan hệ thông gia, nhưng mấy ai biết được Phạm Hòa Yên còn có một người anh trai là ông ta Phạm Hòa Uy. Ừ thì là anh cùng mẹ khác cha, nhưng người em gái này ông ta rất thương, cho nên sẳn sàng ủng hộ mọi quyết định của em gái. Nâng đỡ em rễ, và sẳn sàng cùng em rễ báo thù cho em mình. Nhưng mà sự việc của nhiều năm như vậy, rốt cuộc đúng và sai nằm ở đâu, ông ta cũng trở nên hồ đồ.
Đáng tiếc, chuyện đã xảy ra khốc liệt như vậy, đau thương như vậy, nếu có hối hận cũng không thể quay lại được. Cho nên, chỉ có thể bước tiếp mà thôi.
Cả 2 chính là biết nhau, nhưng mỗi người mỗi cách biết khác nhau. Duy Hạ chỉ biết người đàn ông này liên quan mật thiết đến công trình nghiên cứu năm đó. Còn ông Hòa Uy thì chỉ biết cô gái này có quan hệ thông gia.
- Thứ 1: cô ngoan ngoãn ở lại đây đến đúng thời gian tôi cần thì tôi sẽ thả cô đi. Thứ 2: cứu con trai của tôi
Đừng nói là 2, ngay cả 1 cô cũng không thể đồng ý. Ông ta chính là dùng cô để uy hiếp An Nghiêm đừng can thiệp quá sâu vào vụ này. Ông ta muốn chỉ cần kết án như trình tự theo đơn khởi tố với những bằng chứng hiện thời đã gửi lên Viện kiệm soát. Không muốn Nghiêm điều tra sâu nữa. Còn điều kiện thứ 2 cứu con của ông ta, chẳng lẽ.
- Cô ngạc nhiên sao? – ánh mắt xinh đẹp kia quả nhiên có chút xao động
- Ngạc nhiên, có. Nhưng mà cả hai điều kiện của ông đều ngoài tầm kiểm soát của tôi – đừng nói là điều kiện đầu tiên đã có ý uy hiếp Nghiêm, ngay cả điều kiện thứ 2 cũng vậy, cô làm sao có thể cứu con trai của ông ta trong lúc này. Thuốc khắc chế cô cũng không phải lúc nào cũng mang theo
- Cô gái, đừng ngang bướng – thẳng người ông Hòa Uy nghiêm cả giọng nói và cả ánh nhìn của mình về hướng đối diện
Với Hạ, ánh mắt này cũng không có gì gọi là quá uy hiếp, vì ông ta chẳng qua muốn đạt mục đích. Cái gì không chính đáng thì đối với cô không cần lo nghĩ.
- Có thể cô cứng rắn không đồng ý, nhưng mà người yêu của cô thì khác. Tôi nghe nói khi sáng nếu không phải cô chủ động giảng hòa và đi theo chúng tôi, thì có lẽ bây giờ người ngồi trong phòng để nghe thẩm vấn là cô ấy, chứ không phải cô ấy thẩm vấn bất kì ai, có phải không? – bật người, ông ta rất thích thú khi nhắc đến việc khi sáng, nhất là về Nghiêm
Quả nhiên không sai, trước khi thực hiện kế hoạch công khai bắt cóc Hạ, ông ta đã phân tích qua tâm lí của cả hai người. Cũng như nói với thuộc hạ lưu ý tâm trạng để mà phán đoán.
- Ông sai rồi, điều kiện thứ 1: tôi không dám chắc khi nào mình sẽ rời khỏi đây. Điều kiện thứ 2: con trai ông bị bệnh tại sao không đến bác sĩ
- Lý Duy Hạ, đừng có giả ngu, phụ nữ càng thông minh càng dễ gây tai họa đó – lại như một trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, ông ta quả nhiên có chút mất bình tĩnh trước cô gái trẻ này
- Cảm ơn vì đã đề cao tôi, nhưng tôi không thông minh như vậy
- Cô – vốn dĩ cứ tưởng sẽ dễ dàng thỏa hiệp, chỉ cần mang cô gái An Nghiêm đang mất bình tĩnh ra để cô gái này có cách khắc phục, thì bây giờ thành ra bất hợp tác
Cái ông ta cần chính là Hạ thỏa hiệp, vì hiện tại ông ta vẫn tin chỉ cần Hạ chịu thỏa hiệp Nghiêm nhất định đồng ý. Nhưng đáng tiếc, cô tin vào người yêu của mình. Cho nên thỏa hiệp không thành lập.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)