CHƯƠNG 7
Đi qua đi lại Nghiêm xoa hai tay vào nhau, chỉ biết Hạ đến đây cũng chưa gặp mặt hay nói được câu nào quả thật Nghiêm có chút lo. Trong lòng Nghiêm luôn có lòng tin dành cho Hạ, nếu có gì khác thường chị ấy sẽ không che giấu, vấn đề là không biết rằng chuyện này có mang lại rắc rối cho chị ấy hay không.
Nhướng mày chị cảnh sát còn định hỏi thêm thì có điện thoại.
Trong phòng lấy lời khai quả thật Hạ cũng có căng thẳng, lần đầu cô đến cục cảnh sát mà lại trong tư thế này. Tuy ba cô làm ở đây nhưng rất ít ai biết cả hai là cha con, ba cô chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho cô.
Không nói gì thêm, Hạ có phép tắc gật đầu chào rồi cũng nhanh chóng dời bước đi. Cô mở điện thoại lập tức bấm dãy số mà mình luôn ghi nhớ.
Có hơi ngẩn người khi nghe ba từ nhẹ nhàng lại da diết từ giọng của Nghiêm, lòng Hạ ấm áp lạ kì. Nghiêm quả thật rất lo cho cô, bóng dáng cô gái cao gầy vững vàng lại đứng ngay ngắn đường hoàng lẳng lặng nhìn về phía này mà chờ cô, làm tim cô rộn ràng, lại cảm động. Cô biết mình hoàn toàn không dính líu đến án mạng, không lo lắng gì khi bị mời tới lấy lời khai, nhưng tên ngốc nhà cô thì khác, đang rất lo cho cô.
Có một sự thật rằng gia thế cả Nghiêm và Hạ có thể xem là không tầm thường, nhưng hai người họ lại có lối sống rất bình thường. Từ gia đình cái gì gọi là mượn nhất định phải trả, cho nên hiện tại tiết kiệm là chân lí.
Bật cười Hạ ngắt mũi Nghiêm, cũng để Nghiêm làm hành động mình muốn.
Nghiêm không hỏi không có nghĩa không lo lắng, nỗi lo để trong lòng. Tuy không hấp tấp nói ra nhưng Hạ biết mình nên trả lời. Hơn nữa, cô biết hôm nay Nghiêm có buổi xem đối kháng và được giảng dạy thực tiễn, Nghiêm rất thích. Bỏ cả buổi học đến đây chỉ vì lo cho cô, không cảm động là hoàn toàn dối lòng.
Có thể thấy cách ứng xử của cả hai cũng không đánh động đến ai cạnh bên, không tạo ra quá nhiều hiệu ứng cho người khác phải đánh giá ngưỡng mộ hay là nhận xét sâu xa. Cũng không phải cứ hỏi dồn dập và trả lời gấp rút mới là lo lắng. Trong lòng nhau tự hiểu có một số việc đối phương sẽ khó tượng tần giải thích, chỉ cần bản thân biết đối phương bình an là đủ.
Án mạng ở kí túc xá đại học y thành phố cứ nghĩ sẽ là đề tài gây sốc và gây sốt trong thời gian dài trên mạng xã hội và toàn trường. Nhưng không giới truyền thông không được phép đăng tin, các sinh viên của trường không được phép bàn luận. Thân nhân của hai sinh viên gặp nạn cũng không gây ồn ào nhiều như những ngày đầu. Điều quan trọng là phía cảnh sát chỉ được phép âm thầm điều tra không gây rầm rộ.
Những cảnh sát trẻ cạnh bên im lặng, không dám nói gì. Vụ án kinh khủng này họ không được phép tham gia, ban đầu là được, về sau khi công văn đưa xuống chỉ còn mình trưởng phòng và đội trưởng của họ được tham gia. Một đội gần 10 thành viên kiêm nhiều mảng khác nhau, chỉ để một đội trưởng điều tra, vậy thì ra cái kết quả nào đây. Đội trưởng của họ không bị bức vì áp lực mà nổi cáu, cũng bị cách bố trí của cấp trên làm phát hỏa.
Suy nghĩ của Nghiêm cũng không khác những anh chị cảnh sát trẻ trong phòng là mấy. Nghiêm cũng chỉ là thực tập, không nên quá nhiều chuyện, vụ án này đương nhiên Nghiêm càng không biết được một chút gì ngoài trên báo. Thôi thì làm tốt việc của mình. Trưởng phòng cảnh sát hình sự quản lý rất nhiều phương diện. Trong cục mỗi trưởng phòng là mỗi công tác khác nhau, mà trưởng phòng cảnh sát hình sự của Nghiêm phải quản lý bao gồm 2 đội A và B là điều tra chính, còn tổ giám định, tổ pháp y tổ thông tin,….thật sự rất bận. Phó phòng chuyên chỉ quản lý điều tra án ở tổ A và B vừa nghĩ hưu, cho nên vụ án lại giao cho đội trưởng của tổ A, tổ B không được can dự, hỏi sẽ ra được kết quả gì đây. Mà có kết quả rồi, chú đội trưởng vừa nói đấy.
Cả bọn gật gù, cũng im lặng mà xem những vụ án khác, họ cũng rất bận. Thôi thì cái gì quá lớn lao họ không được phép chạm vào, họ sẽ bắt đầu những cái nhỏ hơn. Gì thì gì xã hội vẫn cần cảnh sát.
Nhìn động tác nhanh chóng bỏ ly nước mà nghiêm trang ép hai tay vào mép quần, ra tư thế trang trọng, giọng lại dõng dạc hô gần 10 con người trong phòng lập tức tự giác đứng lên, trong đó có cả Nghiêm.
Sao lại nhìn Nghiêm, ngồi xuống tiếp tục tập xử lý hồ sơ, Nghiêm có dự cảm gì đó, nhưng không phải bất an. Ánh mắt của vị sĩ quan cảnh sát cấp tướng kia nhìn Nghiêm rất đàng hoàng, lại mang chút dò xét, đánh giá. Đánh giá sao, Nghiêm là sinh viên thực tập còn chưa tốt nghiệp, có muốn giao nhiệm vụ chắc ông ấy cũng không đủ lòng tin. Tự cười Nghiêm tiếp tục xem tài liệu, nhưng tay lại dùng bút chì vẽ gì đó lên giấy. Không hiểu sao Nghiêm lại nhớ Hạ quá, cầm bút chì là lòng càng rộn ràng, bút chì là quà sinh nhật mà chị ấy tặng Nghiêm.
Hai người cảnh sát ngồi cạnh bên Nghiêm cũng được xem là hướng dẫn Nghiêm luôn rất tò mò và thích thú về bút chì Nghiêm dùng, cũng là bút chì làm bằng gỗ nhưng có mùi thơm, lại rất bóng, rõ ràng là gỗ quý, than chì cũng không phải hàng kém nha, nhưng không ai mượn được. Bình thường Nghiêm rất lễ phép, làm việc gì ra việc đó, ngoan ngoãn lại luôn bình tĩnh. Nhắc đến món đồ vô tri này thì lại rất vui vẻ, nhưng ai mượn cũng sẽ tế nhị từ chối và khuôn mặt rất kiên quyết. Ai cũng trưởng thành nên tự biết đó là điều họ không nên đùa giỡn, cũng không có quyền làm Nghiêm khó chịu.
Nghiêm là sinh viên thực tập nhưng cũng không để lộ sự yếu thế, cũng càng không tự cao. Cái gì không biết thì tự giác hỏi, khi có đáp án thì tự cố gắng mà ghi nhớ, tìm hiểu thêm. Không có việc nịnh hót hay là ương ngạnh, cũng không quá phiền hà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)