CHƯƠNG 38
“Hồn Phiêu”
Chăm chú nhìn bảng hiệu nổi bật với rất nhiều đèn led xung quanh, Nghiêm nghĩ mình cần thích nghi, nơi đây chẳng phải là chỗ để trụy lạc sao. Và quán bar này được xếp vào loại bất khả xâm phạm, là điều cấm kí của một số bộ phận muốn động đến, cẩn thận sẽ gây hiệu ứng ngược và hậu quả tồi tệ cho bản thân kẻ gây rối.
Chỉ gật đầu như ý bảo đã biết, Võ Hiên dẫn đường lên phía cầu thang nhỏ. Phía trên là hàng ghế sô pha dài, có khoảng 5 dãy ghế như vậy. Giống như là nơi để uống rượu, dành cho những đối tượng đến xả giao chứ không phải nhảy nhót liều mạng bên dưới.
Vừa ngồi vào ghế chưa tận hưởng sự êm ái của sô pha đắc tiền thì cận sát tầm nhìn của mình chính là ly thủy tinh có chất lỏng đặc sánh bên trong. Liếc nhìn chai rượu trên bàn Nghiêm than trong lòng, đúng là có tiền có thế.
Nhướng mày rồi như chợt hiểu ý tứ trong lời nói của Nghiêm, Võ Hiên cười sảng khoái nâng ly.
Hơi cong khóe môi Nghiêm chạm nhẹ ly với Võ Hiên, tiếng va chạm thủy tinh quá nhỏ hoàn toàn không chút kích thích thính giác. Bởi lẽ tiếng nhạc dưới sàn quá hăng rồi.
Võ Hiên hiện tại là một thanh niên, một cậu con trai mới lớn hay là một người đàn ông thành đạt trước mặt Nghiêm đây. Con người này đối với Nghiêm chẳng khác nào đối với hai người đàn ông, bất quá cũng làm Nghiêm cảm thấy an tâm. Anh ta không muốn va chạm xác thịt hay đi sâu vào chinh phục nội tâm của Nghiêm là được.
Cười có chút xảo huyệt, Võ Hiên áp sát một chút lên vành tai của Nghiêm.
Mặt không biến sắc, nhưng tâm có chút phản kháng, cả cơ thể phản sinh ra sự không ưng thuận, kiềm chặt hai tay và dùng sức giữ hai chân bám dưới nền, Nghiêm chỉ đơn giản mà bình tĩnh đáp.
Sang nước M điều trị vết thương và sinh hoạt bên ấy gần 1 năm, Võ Hiên tiếp xúc với nhiều loại người. Nước M chính là đất nước của tự do, bệnh viện không thiếu những cặp đồng tính nữ đến sinh con, thậm chí còn có các cặp đồng tính nam đến để hiến tinh trùng. Với anh ta những việc đó bình thường, và hiện tại cảm giác thành thật cho anh ta biết nếu bản thân không thôi đùa bỡn cô gái tưởng chừng vô hại này thì. Thì nhất định sẽ ăn thật nhiều cú đấm lợi hại. Sự nhạy bén cho anh ta hiểu rằng, Nghiêm thích phụ nữ.
Trạng thái cả hai cũng đã tách biệt, có ý khen ngợi sự tinh ý của Võ Hiên. Nghiêm cũng thả lỏng nấm đấm của mình.
Có chút suy nghĩ như là nhớ đến báo cáo điều tra về cô gái này, Võ Hiên cũng không tìm ra được điều gì không đúng, chí ít là hiện tại. Anh ta lại tiếp tục thoải mái rót rượu.
Ngồi cạnh bên Nghiêm chính là Võ Hà vẫn luôn im lặng, cô chủ của Võ gia không hề mang thái độ tiểu thư, có chút gì đó hiền lành thì phải.
Vẫn không buông lỏng hành động của mình An Nghiêm hướng ánh mắt đến Võ Hiên.
Hài lòng trước hành động không để Võ Hà chịu thiệt, và cả sự chờ lệnh từ mình của An Nghiêm. Võ Hiên thích thú hơn, anh ta nói với thuộc hạ cận bên yêu cầu DJ ngưng nhạc rồi thong thả đi đến chỗ của Nghiêm cùng cậu chủ nhỏ kia. Đôi môi cười rất thâm ý, lại rất sâu xa.
Nghe Võ Hiên gọi Nghiêm thoáng nhìn xem ý tứ của anh ta rồi cũng buông tay.
Đứng không vững Đàm Phi thở hổn hên, sự bức tức trào dâng đỉnh điểm.
Tên nhóc này xem trời bằng vung mà.
Nghiêm vừa buông tay Đàm Phi đã xoay người cầm chai rượu trên bàn ý đồ nện thẳng vào người Nghiêm. Chỉ là cậu ta không biết cậu ta còn quá non yếu.
Bắt lại cổ tay cầm chai rượu của Đàm Phi, Nghiêm làm động tác bẻ tay và tạo nên âm thanh “rắc”, khuyến mãi thêm tiếng la thất thanh của Đàm Phi. Đồng thời đá lần lượt vào hai khủy gối khiến cậu ta quỳ mọp xuống, bây giờ dáng vẻ còn khó coi hơn lúc nãy.
Đơ người vài giây, người được gọi là Cá Voi hết nhìn Võ Hiên lại nhìn An Nghiêm. Cuối cùng ánh mắt anh ta rơi vào nạn nhân vẫn luôn im lặng, đang được thuộc hạ bảo vệ - Võ Hà. Anh ta đã căn dặn nhiều lần, khu vực xung quanh Võ Hiên không được thất thố, vậy mà cậu chủ nhỏ này không biết trời cao đất dày. Lại giở trò đồi bại với đúng cô chủ Võ gia – chính là bảo bối của cha con Võ Cường.
Cậu ấm đúng là cậu ấm, có chút đau mà đã hét toáng lên. Nam tử háng đại trượng phu đúng là làm người khác mở rộng tầm nhìn mà.
Sự sốt ruột đã hiện rõ trên khuôn mặt và lời nói của tên râu quai nón có biệt danh Cá Voi. Võ Hiên nghĩ, chơi đến đây đã vui, cảnh cáo vậy cũng đủ. Với một tên nhát gan chỉ dựa vào thuộc hạ như Đàm Phi không có sự lo ngại. Anh ta hất hàm về phía Nghiêm
Hiểu ý Nghiêm cũng buông tay. Tuy nói đang bị Nghiêm khống chế nhưng chí ít có lực tay từ Nghiêm, Đàm Phi có thể đứng vững, hiện giờ chân bị đau lại bị mất lực có thể níu giữ mình, cậu ta không thể đứng lên chỉ có thể ngậm ngùi bị lôi kéo.
Tiếng nhạc lại nổi lên, các con thêu thân tiếp tục lao vào lửa. Toàn bộ sự việc mọi người đều chứng kiến, và càng chú tâm đến cô gái lạ bên cạnh anh em nhà Võ gia. Thế nhưng cũng không ai muốn can thiệp hay có gan hỏi đến. Họ chỉ là khách làng chơi, mà Võ gia là không nên dính líu sẽ tốt hơn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)