CHƯƠNG 70
Trong sự hỗn độn quá nhiều nguy hiểm, hình ảnh hai cô gái cao gầy có vóc người tương đương nhau vẫn đang bất động. Hình như họ chính là đang muốn nhìn sâu vào ánh mắt của nhau, nói đúng hơn là tâm hồn của đối phương.
Bất ngờ khi Diễm trợn tròn mắt rồi xoay người kéo mạnh, nói đúng hơn là đẩy Võ Hà ra phía sau. Lực rất mạnh làm cô mất đà té ngã, “chạy đi” là sự cảnh báo, hay là.
Cơ thể lạnh buốt, vị trí lồng ngực có sự run sợ, vật sắc nhọn vô tình ấy hình như đã ăn sâu vào cơ thể mình. Vang vọng bên tai là tiếng gọi, thân thương. Cắn chặt răng để không hét lên vì đau, Diễm gồng mình nhưng chân đã khụy xuống.
Buông tay khỏi con dao găm đã chắc chắn găm vào lồng ngực cô gái khó đối phó này. Tên đội nón kết loạng choạng đứng lên, nhếch môi cười mà tự tin lảo đảo tiến về phía Võ Hà. Cô gái kia đã xử lý xong, Võ Hà bây giờ giống một con mèo nhỏ sợ hãi run rẩy, nước mắt lem luốc cả khuôn mặt.
Võ Hà khóc, cô sợ, đúng là cô có sợ. Nhưng so với sợ gã đàn ông thô bạo này, cô lại càng sợ Diễm của cô sẽ chết.
Đau đớn ập đến khiến Diễm có chút mất ý thức, nhưng ánh đèn pha xe quá sáng. Cô cũng phải phản xạ lấy tay che mắt, ánh mắt lại mở to khi thấy tên nón kết đang dùng sức bóp cổ Võ Hà.
Từ xa đã nghe tiếng hét, không ai khác chính là Võ Hiên. Anh ta cùng thuộc hạ bỏ xe ở lộ lớn mà chạy xuống rồi đồng loạt lao lên.
Có phải được nhìn anh hai lần cuối cũng là ân huệ, hơn hết Diễm cũng không cô đơn. Cô ấy bất chấp bảo vệ cô, trước lúc chết cô cũng đã nổi loạn mà đánh tên khốn này. Tiếp theo anh hai nhất định sẽ kết thúc anh ta. Cũng coi như trả thù cho cô và cả Diễm, không hiểu sao lúc này cô lại có ý định nhẫn tâm đó, giết người.
Khoảng cách này còn xa, mà tiếng hét đã lớn, xem ra Võ Hiên rất tức giận. Xích Tử mỉm cười, lần tập kích trước thất bại, lần này xem như lấy lại danh dự.
Đã nhắm mắt chờ trút hơi thở cuối cùng, Võ Hà đã không còn sức lực chống trả. Nhưng, không khí lần nữa tràn vào khoan mũi, vị trí cổ được buông lỏng. Mở mắt Võ Hà như không tin vào những gì mình thấy. Người đang bóp cổ cô mắt trợn ngược, đang từ từ ngoái về phía sau, tay anh ta không còn sức, cả người chợt hạ thấp. Nói đúng hơn là khụy người rồi ngã ập. Dùng sức lực còn lại cô lùi từng bước ra sau để không bị thay người này đè lên, nhưng mà khi anh ta thấp người thì phía sau ấy còn là một người khác.
Sức lực cuối cùng không còn, Diễm thật sự buông lỏng người. Thật may cô gái xinh đẹp này đã phản ứng mà đỡ lấy cô, còn ôm cô vào lòng mà lẩm nhẩm, mà khóc.
Con dao ấy là từ lồng ngực của Diễm mà chị ấy rút ra, sẽ rất đau, thật sự rất đau, sao chị ấy lại khờ như vậy.
Vũ khí xung quanh chí mạng nhất cũng chính là con dao găm lạnh toát trong cơ thể mình. Cứu Võ Hà, Diễm không có quá nhiều suy nghĩ, nếu rút dao ra và đâm vào cổ hắn ta, nhất định sẽ cứu được Võ Hà.
Nhưng cũng vì vậy mà máu càng loan nhiều hơn, và mất toàn bộ sức lực cùng ý thức.
Không cảm nhận được gì, Võ Hà chỉ ôm siết lấy Diễm, một tay bịch chặt vết thương của cô ấy. Nhưng khi nghe giọng của Võ Hiên, tâm trí cô như có ánh sáng.
Buông tay, Nghiêm không cản việc Võ Hiên định tát em mình, vì Nghiêm biết anh ta sẽ không làm vậy. Máu chảy ruột mềm, có thế nào Võ Hà cũng là em ruột của anh ta.
Một đêm đầy phiền toái, Võ Cường ở nhà nhưng luôn nắm tình hình bên ngoài. Thở phào nhẹ nhõm khi con gái không sao, lại nặng nề khi biết được người bảo vệ con gái ông ta có vấn đề. Võ Hiên đa nghi nhưng luôn có cơ sở. Võ Hiên rời khỏi cũng cho người ở lại dọn dẹp hiện trường không để phía cảnh sát phát hiện. Hắc Long lần này đúng là ném đá giấu tay, làm chuyện ác muốn giết con gái ông ta, giờ chính ông ta phải đi thu don tàn cuộc. Thất bại hay thành công phía Hắc Long vẫn không mất gì.
Nếu ở Võ gia là đêm dài phiền toái, thì ở Cục Cảnh sát là đêm dài lo lắng. Chuyên án này quả nhiên rất khó giải quyết. Võ Cường một tay che trời thì cũng phải có hậu thuận, người đó là ai mới được đây.
Và đương nhiên với sự sắp xếp của Võ Cường thì vụ xung đột phía cảnh sát cũng chưa biết được. Ông Huy cũng chưa hay chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang chờ tin tức từ bên ngoài mà đưa ra quyết định lúc nào hành động. Hiện tại ông đang xâu chuỗi mọi nguồn tin điều tra có được.
Thịnh và Thu theo chỉ thị của Nghiêm âm thầm điều tra xuất thân của Võ gia. Hộ tịch hiện tại tương đối đúng với thực tế, họ bắt đầu lùi dần thời gian. Cột mốc chính là lấy 3 năm trước làm chuẩn. Vì theo phân tích của Nghiêm và Hạ cũng như tư liệu có được thì công trình nghiên cứu kia Võ gia hiện tại đang có toàn bộ, mà là rất kĩ càng. Cả hai quyết định đi công tác xa sau khi tra được địa chỉ quê nhà của Võ gia.
Là con gái của Võ gia, Võ Hà chưa từng thiếu thốn, cũng chưa từng oán trách ba hay anh mình vì sự kiềm cặp tư do của bản thân. Những việc làm của họ cô cũng không can dự, chỉ lo lắng họ gặp rắc rối. Khi rắc rối xảy ra trên người cô, cô cũng không oán trách. Là người một nhà cô tin họ có điều khó nói. Nhưng chần chừ để cứu người đã hi sinh mạng cho cô, việc này cô không thể chấp nhận được. Câu từ khi nãy cũng không phải cảnh cáo, mà chính là. Cô sẽ làm thật.
Cũng vì biết Võ Hà nhất định làm liều nên Võ Hiên thỏa hiệp. Ánh mắt em gái nhìn mình chính là oán trách nhưng anh ta làm ngơ. Người trong kia một khi tỉnh lại chính là tai họa. Cô ta thật sự đã biết rất nhiều về những cửa tiệm massage.
Do đó, nơi cấp cứu Diễm là khu biệt lập của bệnh viện Hòa Ái. Bác sĩ ngoài Hạ ra còn là 2 người nữa. 1 là Huy Mạnh và 1 là, nếu Hạ nhớ không lầm thì là người đã đến tiệm hoa cùng Huy Mạnh. Đứng đối diện phối hợp cùng cô ta mổ chính, Hạ nhận định cô gái này có tay nghề, nhưng cô chưa từng gặp cô ta với vai trò là bác sĩ trong bệnh viện Hòa Ái. Là bác sĩ riêng của Võ gia hay sao, chỉ là trực giác có gì đó bất an. Cô ấy có chút giống Võ Hiên.
Bởi vì để ca mổ thuận lợi cần đầy đủ ê kip, không muốn huy động nhiều người đương nhiên mục đích là không muốn nhiều người biết. Võ Hiên phải để Hạ cùng tham gia, trước tiên phải trấn an Võ Hà. Đồng thời anh ta cũng đang muốn giữ chân An Nghiêm.
Lần đầu tiên bước chân vào khu biệt lập, cảm giác đầu tiên của Nghiêm chính là vô cùng u ám và tối tăm. Nghe nói đây là nơi khám bệnh riêng cho người Võ gia, theo Nghiêm thấy thì đây là nơi nghĩ ngơi của bọn thuộc hạ theo giám sát bệnh viện thì đúng hơn. Và nếu Nghiêm không nhìn lầm thì người tiến vào phòng phẩu thuật cùng Huy Mạnh chính là cô gái ở tiệm hoa mà Hạ đã nhìn thấy. Góc nhìn hôm đó của Nghiêm không rõ, nhưng ánh mắt hôm nay của Hạ đã cho Nghiêm đáp án. Võ Hiên từ lúc gặp lại cả hai vẫn dùng ánh nhìn phức tạp mà soi rọi. Để Hạ vào trong làm phẩu thuật cũng là sự liều lĩnh của Nghiêm, Nghiêm vẫn lo thật sự Võ Hiên sẳn sàng trừ khử cả Hạ. Nhất là khi mà Huy Mạnh vẫn luôn nghi kị chị ấy. Nhưng chị ấy là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm. Và Nghiêm hay Hạ cũng đều muốn cứu Diễm, mục đích là gì cũng được, nhất định phải cứu được cô ấy. Đó là một mạng người. Lần này, Trần Luân đến đón hai người theo lệnh của Võ Cường, có lẽ ông ta muốn hành động.
Hành động này chính là sự bất an, thay vì hỏi hai người thân quen kia Võ Hà chọn cách hỏi mình trước. Hạ nhìn ra được ánh mắt khác thường mang chút âm hiểm của Võ Hiên trên đoạn đường đến đây.
Như sống lại, giờ Võ Hà mới có thể buông bỏ tảng đá trong lòng mình.
Gật đầu như đã hiểu, Võ Hà cũng buông tay rồi ngồi bệch xuống ghế.
Xung quanh có rất nhiều thuộc hạ, đặc biệt Võ Hiên vẫn ở đây mà xem xét và trực tiếp xử lý nơi này. Nghiêm đang chính là bị anh ta theo sát, cũng như đêm nay chắc rằng cả hai không thể rời khỏi bệnh viện.
Cũng quên mất mình còn vết thương nên Nghiêm không chú ý. Sau câu nói của Đức cơn đau ập đến, máu chảy xuống lại loang ra Nghiêm biết có vấn đề.
Sau lưng cũng không còn tiếng bước chân, Nghiêm cùng Hạ vẫn giữ khoảng cách cho đến khi vào trong phòng nghĩ. Phòng nghĩ này chỉ dành cho bác sĩ đi ca ngày, trực đêm là vị trí phòng khác. Vì tránh giờ giấc hai ca gây ảnh hưởng nhau nên chia ra như vậy.
Nép vào một góc khuất Đức âm thầm quan sát, có kính nễ Nghiêm ra sao thì chủ nhân của cậu ta cũng là Võ Hiên. Chỉ nhận lệnh ông chủ theo giám sát và hỗ trợ cô ấy trong việc thực hiện kế hoạch của ông chủ thôi. Hơn nữa, ánh mắt của cậu chủ giống như có suy tính, lại ngầm ra lệnh bao vây bệnh viện không muốn người lạ vào và cả hai cô gái này rời khỏi.
Bên ngoài Võ Hà khó hiểu trước biểu hiện của anh trai, cô có cảm giác chuyện hình như chưa dừng lại. Nhìn qua cửa kính Diễm vẫn đang được trợ thở, ở lồng ngực đã bị băng bó bằng lớp gạc trắng. Hình ảnh này, thân thương quá. Giống như năm đó cô nhìn mẹ bất lực chờ tử thần trên giường bệnh, toàn thân mẹ đều là màu trắng. Cô rất sợ, sợ mẹ thật sự rời bỏ cha con cô, nhưng sự thật cũng đến. Và giờ chẳng lẽ viễn cảnh đau thương kia lại xảy ra hay sao, với Diễm “chị phải tỉnh lại, em chờ chị, có biết không?”.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)