CHƯƠNG 46
Từ Đinh hiện tại vẫn còn hôn mê, điều đáng chú ý chính là không có cách cho cậu ta tỉnh lại. Phía bên Võ gia dường như không hề có sự nôn nóng, không phải ông Huy không biết thông tin phía cảnh sát của mình đã bị rò rĩ. Chỉ cần ông cho chỉ thị sử dụng biện pháp mạnh nhất định truyền thông sẽ vào cuộc, những nhân viên công vụ này rốt cuộc có bao nhiêu người đã nhuốm chàm đây chứ. Võ gia vẫn không can dự vào việc của Từ Đinh chứng tỏ họ đã có chuẩn bị.
Phì cười ông Huy biết, bác sĩ Trần đùa không phải vì muốn vui mà là vì quả thật ông ấy cũng đang rơi vào thế cuộc “bất đắc dĩ”.
“nước lọc”, quả là có chút khó tin nhưng bất kể vấn đề nào được nghiên cứu ra và đã được chứng thực dù có khó tin cách mấy cũng phải tin. Bác sĩ Trần lại có chút nghi hoặc.
Một câu hỏi mang tính nghi ngờ, ông Huy cũng có chút khó hiểu.
Tự trách bản thân cũng không phải cách bây giờ, nhưng mà ông Huy vẫn đang tự trách mình, việc đơn giản như vậy mà lại thành ra vấn đề kéo dài. Nếu P1 cùng P2 không duy trì ổn tình trạng hiện thời, quả thật sẽ rất nguy hiểm mà mọi việc sẽ có biến chuyển xấu. Chí ít phải để Từ Đinh tỉnh táo mới có thể tra ra được một số vấn đề, mà trước mắt chính là vấn đề an toàn của cậu ta.
Phải, cũng đã đến giờ cơm.
Nhún vai tỏ vẻ bình thường, cả hai rời khỏi phòng bệnh, ông Bình vui vẻ.
Giơ tay chào những cảnh sát đang trực ở phòng bệnh, nói đúng hơn là bảo vệ Từ Đinh, ông Huy cũng cùng ông Bình sải bước đến vị trí thang máy.
Cuộc đối thoại và trò chuyện kia cũng chỉ đơn giản, là cảnh sát phải biết nên nghe và tiếp thu đúng lúc. Có những việc tốt nhất đừng tò mò.
Thế nhưng vẫn có những người không an phận.
Cửa thang máy đóng lại, tuy cả hai vẫn đang nói chuyện với nhau nhưng ánh mắt chưa từng ngưng quan sát những cảnh sát đang làm nhiệm vụ trước cửa phòng bệnh.
Nơi này đã là thang máy, nếu có tinh vi đến đâu chắc cũng không đến nổi có máy nghe lén trong này. “Passion” là nỗi ám ảnh năm nào, vì hương dược mang tính y học này mà có biết bao người phải bỏ mạng, cái gọi là hi sinh chính là phải biến mất một cách vô tội vạ, tin rằng bản thân những con người đó cũng không rõ lí do chính mình không được tồn tại nữa.
Mọi sự vẫn chưa phải rơi vào bế tắc. Qua báo cáo ông Huy có thể hiểu phần nào vì sao “passion” lại kín tiếng đến như vậy, và bar Hồn Phiêu hoàn toàn không có một vết đen nào cần lưu ý. Bởi lẽ sử dụng qua “passion” chính là không được rời khỏi khi chưa tỉnh táo.
Đó là những gì Nghiêm biết được trong quá trình làm việc ở Hồn Phiêu. Nghiêm có ngửi qua, có một chút bị ảnh hưởng, thế nhưng cách giải trừ và xoa dịu rất nhanh cùng dễ dàng. Bởi, Nghiêm không có chủ đích.
Vì theo nghiên cứu của chính Hạ, “passion” chỉ thật sự có hiệu quả với những người cố tình sử dụng nó, nói đúng hơn là có chủ đích. Còn nếu vô tình hít phải thì cảm giác chỉ là lâng lâng khó chịu, không tạo được hưng phấn hay sự dũng cảm lạ kì. Và cô còn xác nhận thêm năm đó trong nghiên cứu không có vấn đề này, thời gian nhiều năm cô vẫn đang bị một nghi vấn làm cho khó hiểu. Tại sao tiến sĩ Nguyễn Hà Nghiên lại chưa từng đề cập đến việc này, tiến sĩ Lê Thanh Toàn chỉ chuyên về gây mê hồi sức cho nên đối với “passion” chỉ xem là hỗ trợ, ông ấy chủ yếu nghiên cứu về việc chiết xuất cho “passion” thêm vào thuốc giảm đau và gây mê.
Bất kể vấn đề nào cũng phải có nguyên nhân cốt lõi, nhưng lần nghiên cứu của 3 năm trước giống như chính là đi thẳng đến kết quả.
Quán ăn vẫn kinh doanh thường nhật, trên bàn ăn vẫn là ba người trẻ tuổi có nhiều suy nghĩ, người thì đang nghĩ cách để phanh phơi nội tâm của hai người còn lại.
Còn người thì chỉ đơn giản thư thái chính mình, cảm thụ cảm giác gần gũi nhau.
Thỉnh thoáng sẽ nghe giọng người nam đầy thích thú hay là có chút trêu chọc. Mục tiêu là hai cô gái một đối diện một cạnh bên. Chỉ thấy thi thoảng cô gái đối diện sẽ đáp lời, hoặc chỉ nhếch môi cười như không cười, khuôn mặt vẫn là sự bất cần. Còn cô gái cạnh bên người nam vẫn như cũ lúc mới vào bàn ăn, im lặng và tập trung dùng cơm.
Buông đũa uống ngụm nước, Võ Hiên nhìn theo Hạ rồi lắc đầu. Cô bác sĩ xinh đẹp này càng lúc càng lạnh lùng, vậy mà anh ta lại thích cảm giác ngồi cạnh cô. Thật không hiểu nỗi nữa rồi, cũng phải nghĩ đến hôm nay có An Nghiêm nên anh ta cũng bớt căng thẳng. Lăn lộn nhiều năm loại người nào chưa từng gặp, riêng Hạ mang lại cho anh ta không chỉ cảm giác tò mò hứng thú, mà còn có cả khó xử. Hạ quá kiệm lời.
Chỉ cười không phản ứng thêm, Nghiêm nâng ly uống nước ánh nhìn có chút chếch sang chén của Hạ. Lúc Võ Hiên hăng say muốn chọc phá Nghiêm hay nói mập mờ một số việc, chị ấy đã bỏ những phần thức ăn mà anh ta gấp sang ra dĩa, lại rất tinh tế không để anh ta thấy. Cô gái nhà Nghiêm rất nguyên tắc, không nhận sự quan tâm từ người lạ.
Bật cười, Võ Hiên khoang tay lên bàn rồi hơi chồm người sang phía Nghiêm, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Lần ở bar đã cho anh ta đủ tỉnh táo khi cư xử với Nghiêm, dùng lời lẽ nguy hiểm đe dọa cũng được, dùng vũ lực cũng được nhưng không được quá thân mật. Nếu như anh ta không muốn Nghiêm không kiên nễ mà cho anh ta nhừ đòn.
Nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, Nghiêm hơi nhìn đồng hồ trên điện thoại. Chủ yếu không muốn nói thêm gì. Nghiêm là nói thật Nghiêm không phải tình địch của Võ Hiên vì cơ bản Duy Hạ không để ý đến anh ta, cũng vì vốn dĩ trong tình yêu của cả hai từ lâu rồi sự chen chân của người thứ ba là không thể.
Có thể nhiều người nghĩ làm sao có sự tuyệt đối, đâu biết trước ngày mai. Nhưng giữa Nghiêm và Hạ có một thỏa thuận, nếu thật sự đối phương có yêu thích người khác thì hãy lập tức thành thật với nhau và lập tức dừng lại. Thời gian này cả hai tạm cách xa nhau không chỉ đơn giản chỉ vì công việc của nhau, không chỉ vì tương lai sau này mà còn vì tự bản thân sẽ tự thẩm vấn nhau, tự kiểm điểm chính mình. Trong tình yêu chỉ có bao dung chứ không có mệt mỏi, chính là sự thống nhất như vậy.
Còn đủ bao dung thì còn bên nhau, đã là sự mệt mỏi dành cho nhau hoặc có người thứ ba thì xin hãy kết thúc.
Không vội quay lại bàn Hạ lẳng lặng từ xa nhìn đến nơi Nghiêm ngồi, chỉ dùng ánh mắt cảnh giác xem Võ Hiên có ngó nghiêng rồi phát hiện ra cô hay không. Cô mỉm cười, vẻ mặt bất cần đó thật rất chán ghét, nhưng mà lại làm cô mong nhớ. Hôm nay ngồi gần như vậy, nhìn cũng không dám lộ liệu, quả thật làm cô tức giận. Đi rửa mặt chủ yếu để hạ hỏa tâm tình.
Cũng như cho An Nghiêm chút không khí tự điều chỉnh cảm xúc, tình cảnh thế này làm Nghiêm ghen đấy. Ghen vì Võ Hiên cho dù là kì đà thì quang minh chính đại, còn Nghiêm là danh chính ngôn thuận với Hạ lại phải thế này bên cạnh nhau, thật sự ghen tị.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)