CHƯƠNG 20
Cùng lên xe với Nghiêm, lòng Hạ mới có thể nhẹ nhõm, chút nữa sẽ đến bệnh viện, sẽ xử lý vết thương cho Nghiêm. Nhiêm quả thật rất mệt rồi.
Tự nhiên mà dựa đầu lên vai của Hạ, Nghiêm còn dúi dúi vào tìm tư thể thoải mái nhất, cũng không muốn nghĩ gì, không muốn nghe gì nhiều nữa. Chỉ cần biết cạnh bên cô gái mình yêu là đủ, nghe những lời thỏ thẻ là hạnh phúc nhất rồi. Phía trước tay lái là ba của Nghiêm cùng chú Huy, xung quanh toàn là cảnh sát thì còn gì phải lo sợ.
Lắc đầu nhìn khuôn mặt mãn nguyện của tên ngốc nhà mình Hạ cũng không muốn so đo tính toán, chờ Nghiêm có lại tinh thần và thể lực tốt rồi tính tiếp. Trên vai mình Nghiêm cứ dúi sát, cô biết không thoải mái cho nên mới để Nghiêm nằm lên đùi mình, thì ra là trêu cô muốn cô mủi lòng. Giờ nhìn xem, khuôn mặt trông thỏa mãn đến đáng ghét.
Phía trên Thái Hoàng lái xe, Lý Huy ngồi ghế phụ. Hai người đàn ông đã trải qua không biết bao nhiêu mưa bom bão đạn, nguy hiểm cận kề, sinh tử chỉ là chuyện bình thường. Giờ đây lại cảm thấy biết ơn khi Nghiêm bình an, nếu không cả hai sẽ mất luôn cả hai đứa con của mình. Cũng lần đầu họ cảm thấy, chết thực sự rất đáng sợ. Mình chết là hết nhưng người thân của mình thì sao, cũng như dù mình không bận tâm thì hai đứa nhỏ này cũng rất bận tâm. Nếu không như vậy Nghiêm cần gì phải liều mạng mà hết lần này đến lần khác để cứu ông Huy. Vậy mới thấy sự sống thật sự rất quan trọng.
Ánh đèn ở cục cảnh sát vẫn sáng soi không có dấu hiệu tắt đi, từ lúc trở về cục ông Hải đã ở trong văn phòng làm việc cả đêm. Cũng không biết ông làm gì nhưng những cảnh sát và nhân viên hành chính bên ngoài biết rõ, chính là chuyện quan trọng.
Bố trí xong người thỏa đáng bảo vệ phòng bệnh của An Nghiêm cùng Duy Hạ ông Huy cũng quay về cục để làm việc. Cho dù bên phía cảnh sát các ông không được phép tiếp cận hiện trường nữa nhưng thời gian qua những bằng chứng mà An Nghiêm thu thập được cũng cần phải sắp xếp có trình tự. Hơn nữa, chỉ cần Hạ xác định được những thứ chất lạ trong người hai sinh viên đại học y là “passion” hoặc thành phần có liên quan chính là có cơ sở để đưa “passion” từ một dự án nghiên cứu thành vũ khi sinh học có thể giết người, để xem Lý Hựu có thể trốn đến bao giờ. Lần này đừng trách ông không nghĩ tình, cho dù là ba ông có muốn từ ông lần nữa ông cũng quyết đưa ra ánh sáng. Những thế hệ tương lai chỉ vì chút bồng bột muốn nhanh chóng thăng tiến mà khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, ông không thể bỏ qua cho chủ mưu của những điều xấu xa này được.
Nhấp ngụm trà cho đầu óc tỉnh táo một chút Cục trưởng Hải nhắm chặt mắt của mình. Sự việc phức tạp hơn ông nghĩ khi nghe sếp lớn của mình nhắc đến hai từ “quân đội”. Thì ra sau lưng giám đốc Lý Hựu chính là thế lực như vậy, quân đội chính là kỉ luật thép, còn là những mệnh lệnh chỉ có thể phục tùng. Và khi đã là quân đội thì mọi nguyên nhân hay lí do đều chính là kết quả.
Hiểu điều ông Hải nói ông Huy cũng không phải quá lo lắng, chỉ là lần này chắc chắn sẽ kéo cả An Nghiêm cùng Duy Hạ vào cuộc. Bởi lẽ ngoài kia không có cảnh sát nào được trực tiếp tham gia điều tra. Chỉ là nếu lần này điều tra ra được thành phần đã bị nhuốm tràm trong cục chính là một sự xúc phạm đối với tất cả sĩ quan cảnh sát nơi đây. Không thể tin được trong những con người luôn vì nước quên thân, vì dân phục cụ này lại có thành phần bất hảo như vậy. Nếu điều tra ra, ông chỉ có hi vọng, hi vọng đó không phải cảnh sát mà là người được cài vào.
Sự khó xử và lo lắng của ông Huy dành cho con mình, Cục trưởng Hải phần nào cảm thông, nhưng mà yêu thương thật sự đôi khi sẽ không nhận diện rõ vấn đề.
Mỉm cười Cục trưởng Hải bình thản mà trấn an.
Ngạc nhiên, ông Huy nhìn ông Hải, ánh nhìn như hai người bạn đang khen ngợi con của mình, là sự cảm kích, còn là sự hãnh diện. Phải, ông Hải chỉ nhìn qua và nghe nói, chưa tiếp xúc có thể tin tưởng như vậy. Còn sếp lớn, sếp ở trên cao chắc rằng cũng chưa từng giao tiếp qua với hai đứa con của ông, chỉ là sự việc thông qua báo cáo có thể dùng hai từ tin tưởng thì ông, tại sao ông phải hoang mang.
Câu nói cũng chỉ bỏ lại sau lưng, cánh cửa mở ra và đóng lại rất nhanh. Cục trưởng Hải đã rời khỏi.
“làm rất tốt”, thật nhiều năm trước đây 3 Thiên Vương phá án đã tự động viên nhau như vậy. Giờ đây chỉ có thể là quá khứ, đối với thế hệ trẻ được nghe đến có thể nghĩ 2 cảnh sát cùng 1 pháp y là một huyền thoại. Nhưng với ông, với người trong cuộc đó chỉ là một giấc mơ, giấc mơ quá ngắn để khi tỉnh lại kéo theo sau chính là những cơn ác mộng kéo dài. Ông và Lý Hựu đã không còn là thân quen của nhau.
“lần này kinh phí bỏ ra thu lời rất đậm, tôi rất hài lòng, hai đứa nhỏ sẽ không ai đụng đến được, tin tưởng tôi”. Cục trưởng Hải còn nhớ rất rõ cuộc hội thoại vào buổi tối khi ông quay về văn phòng của mình. Sếp lớn đã mỉm cười và chắc chắn từng lời như vậy. Đây cũng chính là động lực để ông bước tiếp, sẳn sàng đối mặt. An Nghiêm và Duy Hạ chính là sự liên kết chặt chẽ, khi cùng nhau hai cô gái trẻ này thật sự sẽ tạo nên được những điều khó thể tưởng, ông rất chờ mong.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)